Chương 930: Đây là một khoảng tinh không (2)
Chương 930: Đây là một khoảng tinh không (2)Chương 930: Đây là một khoảng tinh không (2)
Chương 930: Đây là một khoảng tỉnh không (2)
Khi hắn băng qua rừng rậm dài liên miên phía dưới thì phát hiện trong núi rừng này có rất nhiều kiến trúc cổ kính.
Chẳng qua, các kiến trúc này đều đã sụp đổ, không còn gì ngoài đống tàn tích đổ nát.
Kiến trúc có phong cách rất đặc biệt, Tiêu Thiên chưa từng thấy bao giờ.
Đồng thời, bên trong kiến trúc sụp đổ này toàn là giàn giáo kim loại tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Phải rồi!
Trong khoảng trời đất nhỏ này thậm chí còn có một Đại Nhật Viêm tinh lơ lửng trên không trung. Khí tức nóng rực không ngừng truyên ra từ đó, chiếu sáng cả vùng đất.
Thôn trang hoang tàn, hẻo lánh không một bóng người.
Thời gian dần trôi, khoảng cách kéo giãn càng lúc càng lớn, Tiêu Thiên nhìn thấy nhiều thành trì và thị trấn hoang vu hơn.
Cây cầu kim loại đồ sộ bắc ngang sông lớn cũng vỡ vụn thành từng khúc.
Những phân vỡ nát còn đâm xuyên xuống sông rồi nổi lên, bị nước sông làm xói mòn.
Điều hấp dẫn ánh mắt Tiêu Thiên nhất là những vết nứt trên mặt đất của thế giới động thiên này.
Nhìn từ trên cao xuống, Tiêu Thiên thấy chúng giống như những khe nứt nhỏ.
Nhưng khi hắn đáp xuống mới nhận ra những khe nứt này là vực sâu vạn trượng.
Nhìn xuống sẽ phát hiện vực thẳm này cực kỳ sâu.
Khiến Tiêu Thiên cảm thấy như thể mặt đất của thế giới động thiên này bị vỡ nát, hết sức kỳ lạ.
Tiêu Thiên đứng ở rìa khe nứt, nhìn chằm chằm vực sâu tăm tối, im lặng suy nghĩ một lúc.
Hắn điểm nhẹ chân, nhảy vào trung tâm của khe nứt sâu thăm thẳm này.
Sau đó, hắn chắp hai tay sau lưng, thong thả đáp xuống.
Bóng dáng hắn bị bóng tối nhấn chìm trong chớp mắt.
Tiêu Thiên không chút khống chế mà thả lỏng để thân thể rơi tự do.
Cơn gió rít gào lướt qua người hắn.
Còn hắn thì không ngừng rơi xuống phía dưới, lực kéo cũng đang dần tăng lên, liên tục hút cơ thể Tiêu Thiên xuống.
Vùi
Đột nhiên, Tiêu Thiên thả lỏng toàn thân rồi rơi vào một khu vực sáng choang.
Nhìn kỹ hơn, hắn phát hiện mình đã đến khu vực hắc ám.
"Sao trở về hoàn cảnh hư không hắc ám rồi? Chẳng lẽ lại ra ngoài à?" Tiêu Thiên nghi ngờ, nhìn quanh bốn phía, nhất thời sửng sốt.
Tinh không. Thứ xuất hiện trước mắt hắn rõ ràng là một khu vực tỉnh không.
Cách đó không xa có Đại Nhật Viêm tinh đang lặng lẽ thiêu đốt. Xung quanh nó có rất nhiều tinh tu von quanh. Chúng đang không ngừng xoay chuyển.
Tuy nhiên, Tiêu Thiên nhận thấy trên tinh tú nơi xa hiện ra những vết rạn, phảng phất bị chấn động đến rạn nứt.
Hắn dời tâm mắt, cẩn thận quan sát phía trước thì phát hiện có điều gì đó không ổn.
Rõ ràng có sinh linh đang sống trên tinh tú ở nơi xa kia.
Có thành trì, thành trấn và cả các chủng tộc.
Có Nhân tộc, cũng có chủng tộc khác tương tự hình dáng con người. Đồng thời, họ còn có đặc điểm chung.
Đường vân kim loại!
Điểm đặc thù nổi bật của thành viên Khai Thiên điện.
Nhưng những sinh linh đang sống trên tinh tú rõ ràng có dấu vết bị tổn hại và không hoàn chỉnh này không phải chiến sĩ gì đó như thành viên Khai Thiên điện.
Mà họ là bách tính bình thường, trải qua cuộc sống và chuỗi ngày tháng bình bình đạm đạm.
Tiêu Thiên quay đầu lại, lần nữa nhìn khu vực xuất hiện sau lưng.
Hắn bộc phát tốc độ thân thể, sau khi lui ra phía sau thì phát hiện khu vực mình rời đi vậy mà là trung tâm của một tinh cầu.
Hắn bay ra từ khu vực hạch tâm của tinh cầu này.
Tại sao lại như vậy?
Đó là vì tinh câu trước mắt chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại bên cạnh đã hoàn toàn vỡ nát, biến thành một khối đá vụn khổng lồ, lại còn rải rác khắp nơi.
Bề mặt của nửa tinh cầu đó bị dao động không gian lờ mờ che khuất, nối liền với nơi khác.
Dễ nhận thấy, tinh không tạo thành trời đất riêng với tinh cầu này là tiếp điểm để kết nối với chiến trường hư không cực lớn do Tàng Linh khai mở.
Tiêu Thiên quay người lại, lần nữa bùng nổ tốc độ xông về phía tinh tú vỡ nát kia.
Cả người hắn hệt như sao băng đang bốc cháy rơi lên tinh cầu, đi vào bên trong thành trì to lớn kia.
Phong cách kiến trúc giống với đống phế tích thành trì trong núi rừng trước đó như đúc.
Những sinh linh có đường vân kim loại trên người tới tới lui lui trong thành trì.
Có người đang đi loanh quanh như thể dạo chơi cho khuây khỏa.
Cũng có người đang mua đồ, lựa qua chọn lại.
Nhiều người khác thì đang trò chuyện với nhau, kể lại những câu chuyện ngày xưa.
Nhưng vấn đề duy nhất là những người đang di lại đều rất cứng nhắc, cứ đi tới đi lui, lặp đi lặp lại.
Trên quầy hàng trước mặt người mua đồ nọ vốn không có bất cứ thứ gì.
Còn nhóm người đang trò chuyện, chỉ thấy miệng họ mấp máy nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Họ không có biểu cảm, trong mắt không có ánh sáng.
Thành trì to lớn là thế, nơi đâu cũng có bóng người đang sinh hoạt.
Nhưng tất cả họ đều đã chết. Tiêu Thiên đi quan sát những cái xác không hồn còn sống trong thành chết. Lúc này những người này ở trong mắt hắn giống như con rối còn sống, đi tới đi lui.