Chương 937: Muốn chết ư
Chương 937: Muốn chết ưChương 937: Muốn chết ư
Chương 937: Muốn chết ư
Thấy mọi người đều nhìn mình, sắc mặt Te Văn Hoan lập tức trở nên u ám: "Ta đã lưu lại một chiêu ở trong phong trận, làm sao để hắn như ý được chứ."
"Qua đây!"
Dứt lời, Tê Văn Hoan dẫn đội viên của mình đi đến chỗ tối gần đó.
Đến chỗ tối trong đại điện, Tê Văn Hoan đọc pháp quyết, bắt đầu kết nối với phong trận bên trong.
Phong trận này do bọn họ hợp sức tạo ra.
Đồng thời, hắn cũng lưu lại kết nối của mình trong đó, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể phá giải phong trận dù ở bất cứ khoảng cách nào. ...
Đại điện, trong phong trận.
Tiêu Thiên thảnh thơi đong đưa chân, bỗng phát hiện tiếng động vang lên bên cạnh.
Hắn cúi xuống thì thấy những mảnh kim loại vỡ trên mặt đất từ từ tan ra.
Sau khi những mảnh vỡ kim loại tan hết, giọng nói của người đã đuổi bắt hắn vang lên trong phong trận.
"Bọn ta sẽ hóa giải phong trận ngay lập tức, ngươi hãy nhân cơ hội này chạy trốn."
"Ngươi hãy nhớ, bên ngoài phong trận có một người cực mạnh, ngươi đừng đánh trực diện với hắn làm gì, cứ lao thẳng đến cửa đại điện rồi bay thẳng vào rừng, tìm cơ hội rời đi."
Giọng nói vang lên liên tục.
Tiêu Thiên ngồi trong phong trận tỏ vẻ ngạc nhiên.
Có ý gì, đối phương nội chiến rồi ư?
Lúc nay hắn ở trong phong trận đã nghe rõ đầu đuôi mọi chuyện, vì vậy rất khinh thường hành vi của tên phân điện chủ ngoài kia.
Nói trắng ra hắn ít nhiều không biết xấu hổ.
Người của hắn tốn rất nhiều công sức để "bắt" Tiêu Thiên, vậy mà tên đó chẳng muốn ban thưởng cho người ta gì cả.
Có điều tên đã đuổi bắt mình cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Giờ đối phương định thả mình ra, muốn mình quậy một trận long trời lở đất ư?
Đúng là người chính trực, ngay thẳng, khiến người ta nể trọng.
Cộng thêm khi bắt mình, ông đã không tiếc tổn thương căn cơ của mình để kích nổ, bộc phát sức mạnh cực lớn.
Tinh thần đập nồi dìm thuyền khiến người ta phải khen ngợi.
Tiêu Thiên đang nghĩ có nên cho đối phương một cơ hội hay không.
Bởi vì đối phương đã chủ động thả mình đi, coi như làm được một việc có lương tâm và hướng thiện.
Có lẽ mình nên cho đối phương một cơ hội.
Lúc Tiêu Thiên đang lẩm bẩm một mình, ngay tại cửa sổ bên ngoài đại điện. Tề Văn Hoan nheo mắt, nhìn chằm chằm vào trong và âm thầm phá giải phong trận.
Bên ngoài phong trận, Cổ Dật tò mò đi vòng quanh quả câu kim loại, tò mò đánh giá, cảm nhận động tính bên trong.
Ai ngờ phong trận kim loại trước mặt bất ngờ thay đổi, từ từ hòa tan.
"Tại sao phong trận lại bị hóa giải rồi?" Cổ Dật nhíu mày, nhìn chằm chằm phong trận trước mặt.
Hắn bất ngờ nghĩ đến một người, Tê Văn Hoanl
Tên này cả gan không phục.
Thật là thú vị, Cổ Dật nhếch môi, nở nụ cười khinh khỉnh.
Chẳng lẽ đối phương nghĩ một khi thả tù nhân bên trong ra thì sẽ tạo thêm phiền phức cho mình đó chứ?
"Hây!"
Cổ Dật bất ngờ vỗ bốn bàn tay vào nhau, linh khí trong cơ thể bắn ra, ánh kim loại bắn lên từ dưới mặt đất.
Không những vậy, từng trụ kim loại dài ngoằn bất ngờ trồi lên, tựa như một cái lông giam kim loại vây khốn phong trận kim loại dan hòa tan trước mặt.
Hoa văn vàng sáng rực rỡ chiếu lấp lánh trên đỉnh lồng giam kim loại tạo thành từ những cột trụ.
Sức mạnh khủng bố từ từ xuất hiện trong lồng giam.
Tề Văn Hoan ở ngoài cửa sổ vừa thấy cảnh tượng này thì đã hoảng hốt.
"Không thể nào!" Ông gào thét, thực lực của điện chủ tiến bộ nữa rồi ư?
Tại sao trận pháp vây khốn của lồng giam hoa văn màu vàng này xuất hiện nhanh như vậy?
E rằng quái nhân do mình bắt được hoàn toàn không có cơ hội đột phá vòng vây của phong trận vừa lập, tổn thương Cổ Dật.
Tề Văn Hoan nheo mắt, nhìn sang hai bên: "Đi thôi, chúng ta phải mau rời khỏi chỗ này, dẫn người nhà đào tẩu, chúng ta đã đắc tội với Cổ Dật nên không thể ở đây được nữa."
"Nơi này nối liền với chiến trường hư không của Tàng Linh và Tàng Vũ, chúng ta có cơ hội rời đi, đợi khi ra ngoài cá về với biển, Cổ Dật không thể tìm chúng ta gây chuyện được nữa."
Các thành viên khác rối rít gật đầu, lúc bọn họ vừa muốn ra ngoài với Tề Văn Hoan.
Bỗng nhiên, một thành viên chỉ vào đại điện, kinh ngạc la lên: "Đầu lĩnh, ngài hãy nhìn vào trong xem có chuyện gì kìa?"
Tề Văn Hoan nghe tiểu đệ gọi thì bèn ngẩng đầu nhìn vào bên trong.
Khi ông nhìn vào trong thì cũng kinh ngạc không kém.
Phong trận do họ tạo thành đã biến mất hoàn toàn, để lộ cảnh tượng bên trong.
Đáng lẽ tên quái nhân vừa bị nhóm mình đuổi bắt, Tiêu Thiên phải ở trạng thái chiến đấu khi vừa được thả ra chứ.
Nhưng tại sao hắn ngồi ngay ngắn nơi đó, trước mặt có một cái bàn, trên bàn đầy tràn bán nữa chứ.
Không những vậy, trên mặt đất xung quanh hắn còn có rất nhiều xương cốt rải rác. Người ta nhìn vào còn tưởng hắn không phải vừa thoát khỏi phong ấn mà ung dung ng6i chờ rất lâu rồi.
"Kỳ lạ, chẳng phải bảo phong trận đã được hóa giải ư, tại sao vẫn còn một cái?" Tiêu Thiên nhìn dáo dác xung quanh, phát hiện vẫn còn một lồng giam kim loại vàng chóe vây nhốt lấy mình, vì vậy bèn đứng dậy rồi tóm lấy nó.