Chương 943: Ngươi thấy ánh mắt của ta đơn thuần không
Chương 943: Ngươi thấy ánh mắt của ta đơn thuần khôngChương 943: Ngươi thấy ánh mắt của ta đơn thuần không
Chương 943: Ngươi thấy ánh mắt của ta đơn thuần không
Ngay lúc này, năng lực tiêu hóa của Tiêu Thiên đã nhảy vọt lên đỉnh cao, lực lượng quy tắc thiên địa ở trong bụng hắn đã không còn cách nào chống lại năng lực tiêu hóa đột nhiên tăng lên này.
Bùm!
Khí tức trong cơ thể Tiêu Thiên bắt đầu bộc phát, khí tức Luyện Thể cảnh nhất giai điên cuồng loe lên, ánh sáng đỏ điên cuồng nhấp nháy trên toàn thân.
Dường như ngay lúc này, cả Tê Văn Hoan và cả Cổ Dật đang nằm trên mặt đất, gần như trợn mắt và há hốc mồm, không thể tin được những gì mình vừa cảm nhận được.
Đùa kiểu gì vậy, cảnh giới này là thật ư?
Cảnh giới thông dụng, bất kể là phương diện vũ trụ hỗn độn hay là hệ thống tu luyện.
Nhất giai là cảnh giới nên móng.
Một vài hệ thống tu hành có thể sẽ có cảnh giới nên móng càng chỉ tiết và nhiều cấp độ hơn một chút.
Cũng có một vài hệ thống tu hành giản lược và cấp độ ít hơn một chút.
Nhưng xét về lực lượng dao động thì danh sách sắp xếp thông thường sẽ từ cấp độ một đến cấp độ mười hai.
Trong đó, sự tồn tại có thể đột phá quy tắc danh sách đều từ cấp chín trở lên, đã là đột phá cực hạn, không thể tưởng tượng nổi.
Phá vỡ cực hạn đạt đến cấp mười hai, đó đơn giản là một nền tảng vô địch, quét ngang những sự tôn tại cùng cảnh giới.
Có thể xem như là chiến thần vô địch.
Nhưng nam nhân trước mặt này là sao, rõ ràng hắn có chiến lực khủng bố có thể tự xưng vô địch.
Nhưng cảnh giới lại thấp như thế, chỉ vậy thôi.
Sau khi hắn nuốt chửng lực lượng quy tắc thiên địa, cấp độ cảnh giới có thể không ngừng tăng lên ư?
Chỉ nhìn cảm nhận từ khí tức, bọn họ đã không cách nào thăm dò được cảnh giới vừa bật lên trên người Tiêu Thiên, đến cùng có bao nhiêu tâng.
Cấp độ tạm thời không thể đếm được nữa rồi.
"ỢU"
Bên cạnh, Tiêu Thiên thoải mái ợ một cái, sờ lên bụng mình: "Mùi vị so với lần trước tốt hơn nhiều, cũng no bụng hơn."
Khi hắn nói, khí tức cảnh giới không ngừng nhấp nháy trên cơ thể hắn cũng từ từ dừng lại.
Nhìn thấy cảnh này, Tê Văn Hoan ở bên cạnh như thể bị ma xui quỷ khiến hạ giọng đặt câu hỏi: "Vừa rồi ngài mới đốt phá cảnh giới à, hình như đã tăng lên rất nhiều cấp cảnh giới nhỏ."
"Ừm, đúng là tăng lên không ít" Tiêu Thiên gật đầu và nhìn Tề Văn Hoan: "Quy tắc bên trong Khai Thiên bia, sau khi ăn vào rất bổ, hiện tại ta đang đạt Luyện Thể cảnh nhất giai, cấp độ bốn mươi vạn rồi."
Tiêu Thiên vừa nói vừa siết nắm đấm, đột nhiên đấm một cú sang bên cạnh. Đùng!
Không gian nổ tung sụp đổ, quyên kình trong nắm đấm này cũng không có bộc phát, chỉ đơn giản đập nát một khu vực trước mặt.
Khi không gian ngoài cùng sụp đổ, ngược lại khí tức của chiến trường hư không siêu lớn trước đó lộ ra, sau đó tầng đầu tiên sụp đổ, khí cơ thoát ra hỗn loạn và mất trật tự.
Chiêu này của Tiêu Thiên trực tiếp làm cho Te Văn Hoan run ray hoảng sợ khi thấy phần rìa của không gian sụp đổ và vẫn đang khuếch tán vỡ vụn ra.
"Đây... cái này muốn... muốn vỡ..." Tê Văn Hoan chỉ vào chỗ sụp đổ, có chút hoảng sợ nói với Tiêu Thiên.
Nghe Tề Văn Hoan nói vậy, Tiêu Thiên quay đầu lại nhìn và kêu 'ai da' lên một tiếng, đưa tay ra cưỡng ép ghép khu vực vỡ vụn lại với nhau.
"Làm lốế không hà, có ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện đâu, ta chỉ thử lực lượng chút thôi." Tiêu Thiên vui vẻ nói, hoạt động bả vai.
Hiện tại, hắn chỉ dùng một vần vạn lực lượng mà đã có uy năng như thế, cường hoành hơn nhiều so với lúc trước.
Làm riết lười tính luôn.
Với lại, Tiêu Thiên có thể cảm nhận rõ ràng, nếu bây giờ trở lại hắn sẽ gánh chịu áp lực quy tắc thiên địa của quê hương bốn mươi chín vạn.
Hắn vẫn có thể tung hoành tứ phương, mặc dù dưới áp lực siêu mạnh của quy tắc thiên địa, vẫn chưa thể đánh nổ được tinh cầu này.
Nhưng một quyền đánh nổ một ngọn núi thì vẫn rất dễ giải quyết.
Theo thực lực bản thân tăng lên, cảnh giới nâng cao, các áp chế quy tắc quê hương hắn có thể không còn tác dụng nữa.
"Thật thú vị, nếu ta quay về, chẳng phải sẽ giống như những truyền thuyết xa xưa ở quê thương, giống như thần tiên ư?" Tiêu Thiên nghĩ thâm, tặc lưỡi.
Tiêu Thiên nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên cúi đầu xuống, nhìn Cổ Dật trên mặt đất.
Bên này, Cổ Dật cũng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thiên.
Hai người nhìn nhau một lát, Tiêu Thiên bỗng chỉ tay.
Bùm!
Cả người Tề Văn Hoan lại run ray nuốt nước bọt.
Nhìn thấy Cổ Dật nổ tung, ông có chút ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Thiên.
Dường như nhận ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì của Tề Văn Hoan, Tiêu Thiên nở nụ cười ấm áp: "Trước đó, ánh mắt người này nhìn ta có chút cổ quái, cứ như không có ý tốt vậy, ta lo lắng hắn có âm mưu quỷ kế gì."
"Giữ hạng người hèn hạ như thế lại trên đời sẽ dẫn đến tai họa vô tận, ta phải trừ hại cho dân, đánh chết hắn là thượng sách."
Tề Văn Hoan sững sờ, sau đó vội vàng dùng hai tay dụi dụi đôi mắt mình.