Chương 965: Dùng tay xé dòng sông thiên địa (2)
Chương 965: Dùng tay xé dòng sông thiên địa (2)Chương 965: Dùng tay xé dòng sông thiên địa (2)
Chương 965: Dùng tay xé dòng sông thiên địa (2)
Trong số đó, người sợ chết khiếp nhất chính là Cù Thanh Trạch.
Ông có thể cảm nhận được lực lượng bản thân đang dần cạn kiệt và cảnh giới đang không ngừng rơi xuống.
Dòng sông mà Tiêu Thiên đang lôi kéo chính là của ông.
Mà khi ông hoảng sợ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hai tay của Tiêu Thiên đang nắm lấy rìa dòng sông.
Tiêu Thiên ngẩng đầu, đúng lúc chạm mắt với Cù Thanh Trạch.
“Ta cho ngươi chạy al
Vừa dứt lời, hai tay Tiêu Thiên dùng lực kéo một phát.
Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn thanh thúy lập tức vang lên.
Mà hư ảnh dòng sông đại biểu cho thực lực của ông cứ như vậy bị Tiêu Thiên kéo đứt thành hai đoạn.
Cùng lúc đó, khi dòng sông vỡ ra, lực lượng của ông bắt đầu giảm mạnh ngay lập tức, tốc độ chạy trốn lúc đầu của ông cũng giảm theo, linh khí bao phủ xung quanh đang tán loạn.
Lực lượng ban đầu của ông dường như đang biến mất.
Đàm Thanh Hoa ở một bên, bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức mặt trắng bệch, vội vàng thu nạp linh khí và thu hồi hư ảnh dòng sông vào trong cơ thể mình.
Nhưng khi hư ảnh dòng sông vừa bắt đầu thu lại và dung nhập vào cơ thể ông.
Thì tay của Tiêu Thiên đã tóm lấy một bên của dòng sông, thình lình rút nó từ trong cơ thể của Đàm Thanh Hoa ra, hay tay nhào nắn thành một cục.
Sau đó bộc phát lực, trực tiếp bóp nổ tung.
Phù!
Lúc này, Đàm Thanh Hoa ở phía trước giống như khí cầu thoát hơi vậy, bay vòng vòng trên bâu trời, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất.
Thật trùng hợp, đúng lúc đập lên người Cù Thanh Trạch vừa rơi xuống lúc nãy.
Mà chiến hạm hư không và số lượng lớn người ngựa vốn được hai người dẫn chạy trốn cũng mất thăng bằng, bay múa trong không trung.
Thậm chí, một vài chiến hạm hư không hoàn toàn mất kiểm soát và va chạm với nhau.
Hai trưởng lão của hội trưởng lão đã bị Tiêu Thiên cưỡng chế phế bỏ bằng một phương thức bạo lực hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Tay không xé rách dòng sông thiên địa.
Chấn nhiếp bốn phía, không có một người nào dám cả gan mở miệng nói chuyện.
"Đây là Đại Thiên Tôn Diêm Vương Tiêu Thiên đại nhân, hiện tại ngài ấy đã ra tay giải quyết kẻ cầm đầu đạo tặc, các ngươi còn muốn ngoan cố chống cự, ngu muội vô tri?" Ngay lúc này, có tiếng hô gào vang dội truyền đến. Người lên tiếng là Tê Văn Hoan theo Tiêu Thiên đến.
Khoảnh khắc này, nét mặt ông nghiêm nghị, khí tức dâng trào, nghĩa chính ngôn từ nhìn phía trước.
Cạnh đó là trưởng lão dưới trướng ông.
Chiến hạm hư không ngả nghiêng chao đảo. Bên trong nó, các chiến sĩ liên minh theo đến đây đang mờ mịt nhìn sang hướng này, rõ ràng khá là bối rối.
Đặc biệt, khi họ nghe thấy tiếng quát của Tề Văn Hoan lại càng thêm hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên trên không.
Đại Thiên Tôn Diêm Vương? Tiêu Thiên?
"Đại Thiên Tôn Diêm Vương Tiêu đại nhân của bọn ta thiện tâm nhân nghĩa, các ngươi chỉ là làm việc theo mệnh lệnh của kẻ câm đầu đạo tặc. Bây giờ các ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, đầu hàng vứt bỏ vũ khí, ắt có cơ hội thay đổi, làm lại cuộc đời!"
"Nếu các ngươi còn tiếp tục chống cự, bán mạng cho tên khốn ti tiện này, thế thì kết cục của các ngươi là gì, không cần ta phải nói rõ nữa."
Giọng Tề Văn Hoan vang dội không dứt, tác động đến tâm hồn của nhóm người trước mặt.
Rất nhiều người ngơ ngác nhìn nhau, trong tâm trí họ đồng loạt hiện lên cảnh Tiêu Thiên ra tay. Sau đó, họ lại nhìn về phía Cù Thanh Trạch và Đàm Thanh Hoa trên mặt đất.
Lúc này, hai trưởng lão cao cao tại thượng ngày xưa đã ngã ngồi trên đất, không gượng dậy nổi.
Chưa kể đến khí tức trên người họ đầy uể oải, cảnh giới đã rơi xuống Thánh cảnh thập giai.
Dường như cơ thể họ cũng bị trọng thương, bản nguyên sinh mệnh có dấu vết tổn hại.
Mái tóc bạc trắng mất đi dáng vẻ lấp lánh ánh sáng trước đây, dung mạo vốn giống hệt trai trẻ, bây giờ trông vô cùng già nua.
Khiến người ta nhìn từ xa đã cảm thấy khí chất của họ nhếch nhác thảm hại.
Kendl
Tiếng động thanh thúy vang lên, có một chiến sĩ vứt binh khí trong tay xuống đất, dứt khoát nhanh nhẹn quỳ xuống, bày tỏ bản thân đầu hàng.
Hắn nở nụ cười nhẹ nhõm khi được giải thoát.
Ngay sau đó, ngày càng nhiều người vứt bỏ binh khí và quỳ xuống đầu hàng.
Thực tế đúng như lời Te Văn Hoan đã nói, bọn họ đều nghe theo mệnh lệnh, không thể không làm những việc trái lương tâm này.
Hiện tại các trưởng lão đều bị bắt, họ còn bán mạng làm gì nữa?
Chỉ là, sau khi đầu hàng, họ vẫn nhìn Tiêu Thiên bằng ánh mắt tò mò.
Người này có lai lịch thế nào, sao chiến lực của hắn lại kinh khủng đến vậy? Ngay cả hai vị trưởng lão Trường Hà cảnh đều yếu ớt bất kham trước mặt hắn, bị hắn đè bẹp dễ như trở bàn tay.
Không chỉ mình bọn họ nghi ngờ, rất nhiều chiến sĩ và nhân viên trong cứ điểm được giải cứu đều dồn dập ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên.
Họ ghé tai nhau thì thâm, thảo luận không ngừng.
"Vị đại nhân này đến từ đâu đấy? Ngài ấy mạnh thật! Nếu không nhờ ngài ấy, e rằng lần này chúng ta đã dữ nhiều lành ít."