Chương 966: Nói ra kế hoạch của các ngươi
Chương 966: Nói ra kế hoạch của các ngươiChương 966: Nói ra kế hoạch của các ngươi
Chương 966: Nói ra kế hoạch của các ngươi
"Ngươi không nghe thấy à? Đại Thiên Tôn Diêm Vương Tiêu Thiên đại nhân."
"Danh hào quá ngâầu và đẹp trai, cực kỳ xứng với thực lực."
"Các ngươi nhìn phản ứng của nhóm người tông tộc Tuyết thị kìa, hình như họ có quen biết vị đại nhân này.'
Mọi người bàn tán ầm7ĩ, Tiêu Thiên nghe thấy rất rõ, hắn khẽ nhướng mày. Tiếng gào thét tiếp tục vang vọng.
Hắn len lén liếc nhìn Tê Văn Hoan, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Thì phát hiện đối phương vẫn đang quát lớn, ông tới lui khắp chiến trường, thuyết phục kẻ địch đầu hàng.
Đẹp đấy!
Tiêu Thiên không nhịn được khen ngợi trong lòng. Trước đây, khi hắn thấy ông ngoại Tiết Phú Quý bị đánh, ý chí võ đạo chấn động hư không lao đến.
Thời điểm đó, hắn nào nghĩ tới chuyện dương danh khắp chốn gì nữal
Hắn đã sớm vứt chuyện đó ra sau đầu, thậm chí còn không triển khai hiệu ứng, tất nhiên cũng không có sự sắp xếp từ trước.
Nhưng hắn không ngờ tốc độ phản ứng của Tề Văn Hoan lại nhanh như vậy, có thể phát huy ngay tại chỗ.
Hắn nghe lời bán tán của những người xung quanh, nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên của họ.
Xong xuôi, cuối cùng thì kế hoạch của mình cũng đại công cáo thành!
Lần này, chắc chắn hắn trở mình được rồi.
Tiêu Thiên nghĩ thầm trong bụng, nhìn qua hướng khác, trong mắt hắn lóe lên tia sáng, phảng phất có thể xuyên thấu không gian, nhìn thấy thứ gì đó ở rất xa.
"ồ..." Tiêu Thiên híp mắt, cong khóe miệng: "Hình như lại có một con cá sa lưới đây."
Cùng lúc đó.
Ở phủ chỉ huy.
Hình ảnh từ trận pháp truyền tin hiện ra rõ ràng mười mươi từ đầu đến cuối.
Trên chiến hạm hư không lơ lửng giữa không trung, ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi choáng váng.
Bọn họ đã cảm thấy kinh hoàng kể từ lúc Tiêu Thiên xuất hiện với dấu vết không gian vỡ nát.
Mãi đến khi Tiêu Thiên ra tay, dễ dàng giải quyết Cù Thanh Trạch và Đàm Thanh Hoa, đồng thời nắm quyền kiếm soát cả trận.
Nơi đây đã trở nên lặng ngắt như tờ.
Đặc biệt là cảnh tượng Tiêu Thiên xé toạc trường hà, như thể có bàn tay bóp chặt cổ họ, khiến họ không nói nên lời.
Cảnh tượng kinh hoàng kia như một bóng ma bao trùm trái tim họ. Đương nhiên, người sợ hãi nhất là Bách Diệc Phàm.
Ông vốn là kẻ khởi động trận pháp, lợi dụng trận pháp truyền tin lan rộng cảnh tượng đằng trước ra bốn phía. Mục đích là dọa Long Khâu Bạch Thanh, để nàng giao quyền chỉ huy cho ông.
Bây giờ xem ra, người chân chính bị dọa lại là mình chứ không phải Long Khâu Bạch Thanh trước mặt.
Bách Diệc Phàm cũng ở Trường Hà cảnh nhưng lại không hiểu nổi rốt cuộc tại sao nam nhân đáng sợ đột ngột xuất hiện này có thể làm được chuyện kinh khủng là xé toạc hư ảnh trường hà.
Phải biết rằng một khi động vào quy củ phù hợp với quy tắc thiên địa chính là phạm vào đại cấm ky. Dù giữ được mạng sống thì kết cục vẫn không hề tốt đẹp.
Mà nam nhân kia lại còn xé bằng tay không.
Bách Diệc Phàm nuốt ngụm nước bọt, trong lòng đã dâng lên ý định rút lui.
Đùa chắc! Bây giờ không rút lui mà tiếp tục ở lại nơi này có khác gì chờ chết đâu?
Ngay khi Bách Diệc Phàm nảy sinh ý nghĩ này trong đầu thì phát hiện dường như nam nhân trong trận pháp truyên tin quay đầu lại nhìn về phía này.
Hắn đang nhìn ông lom lom bằng ánh mắt lạnh lùng.
"ÁI" Bách Diệc Phàm giật nảy mình, thân thể giữa không trung lập tức lui xa ra sau.
Không được, phải trốn!
Bách Diệc Phàm hít thở dồn dập, không thèm màng đến người dưới trướng, bộc phát linh khí trong cơ thể, định chạy đi.
Song, khi ông vừa quay người thì có một gương mặt tươi cười bị bóng tối che khuất xuất hiện trước mắt.
Cùng lúc đó, tiếng hỏi han âm u vang lên.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Khoảnh khắc này, đầu tóc bạc phơ của Bách Diệc Phàm đều dựng đứng cả lên, toàn thân nổi đầy da gà, cơ thể suýt nữa đã mất khống chế, từ trên không rơi xuống.
"AI!" Bách Diệc Phàm sợ chết khiếp, vô thức bộc phát toàn bộ thực lực, mãnh liệt chỉ tay về phía trước.
Chỉ ấn hiện ra, hư ảnh như thể tuôn trào sức mạnh trường hà xuyên qua hư không.
Tiêu Thiên bỗng chốc hành động, một phát tóm ngay ngón tay kia, bóp chặt chỉ ấn vừa hiện ra, sau đó bẻ mạnh.
Rắc rắc!
Tiếng xương gấy vang lên, cơn đau đớn dữ dội ập đến. Bách Diệc Phàm bị Tiêu Thiên ra tay bắt giữ, cánh tay lặt lìa, buộc phải quỳ gối trước mặt Tiêu Thiên.
"Ngươi còn chưa trông thấy ta mà đã muốn chạy, xem ra là có tật giật mình, vô cùng hoảng sợ, có lẽ ngươi chính là chủ mưu từ đầu đến cuối nhỉ?" Tiêu Thiên híp mắt lại, trâm giọng nói.
"Nói, rốt cuộc thì kế hoạch của các ngươi là gì!"
Bách Diệc Phàm toát mồ hôi lạnh đầy đầu: "??2"
Lúc này, Bách Diệc Phàm thật sự rất sợ hãi. Thời khắc này, cuối cùng rốt cuộc ông hiểu được Long Khâu Bạch Thanh có tự tin không lo ngại gì đến từ đâu.
Cũng hiểu được tại sao Tô Mộc Sinh kia nhìn qua kiêu ngạo hơn bình thường rất nhiều.
Làm cả nửa ngày, chỗ dựa vững chắc ở phía sau rõ ràng chính là nam nhân khủng bố trước mặt này.