Chương 999: Không giống lắm
Chương 999: Không giống lắmChương 999: Không giống lắm
Chương 999: Không giống lắm
Nhưng khi Hồng U Cơ nhìn Tiêu Thiên thật kỹ thì lại thấy sự chân thành trong ánh mắt của đối phương.
Toàn thân bà lại run lên lần nữa.
Hồng U Cơ đã tiếp xúc và đọc vị vô số người, từ nét mặt của Tiêu Thiên, bà có thể thấy rõ đối phương không có vẻ gì là đang sỉ nhục bà.
Nam nhân trẻ tuổi trước mặt bà dường như rất nghiêm túc.
Nhưng khi thấy rõ điều này, Hồng U Cơ lại cảm giác như bản thân đã bị sỉ nhục càng nghiêm trọng hơn.
"Muốn chém giết hay muốn róc thịt thì cứ tự nhiên." Bên cạnh, Hồng U Anh không thể nhẫn nhịn nổi, bà đứng thẳng dậy trên tế đàn, trừng mắt nhìn Tiêu Thiên: "Cần gì phải nói những lời giễu cợt tỷ muội chúng ta như vậy.'
Giễu cợt?
Sắc mặt Tiêu Thiên tối sam, trừng mắt nhìn Hồng U Anh: "Trước giờ ta làm việc gì cũng đường đường chính chính, sao có thể tùy tiện giễu cợt nữ nhân, ngươi đừng có vu oan giá họa ta."
"Nhạc phụ của ta ở ngay bên cạnh, sao ngươi có thể tùy tiện phá hoại sự trong sạch của người khác chứ?"
"Vốn tưởng tới lúc đó tỷ muội các ngươi thành thạo một nghề, nếu cải tạo tốt thì vẫn còn đường cứu vấn."
“Haizz...'
Tiêu Thiên vừa thở dài vừa lộ vẻ xót xa, ngọn lửa chết chóc màu đen dâng lên trên lòng bàn tay đập vào trán của Hồng U Anh.
"Nếu ngươi đã một lòng muốn chết, ta sẽ đáp ứng cho ngươi."
Bangl
Một chưởng trực tiếp đánh nổ thân thể Hồng U Anh thành một mịn, ngọn lửa chết chóc màu đen đang thiêu đốt một mảnh thân hình hư vô.
Trong tế đàn hiện ra một tia chân linh màu máu, vướng vào ngọn lửa đen chết chóc, không thể trốn thoát.
"Muội muội!" Thấy cảnh này, Hồng U Cơ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng cầu xin Tiêu Thiên tha thứ: "Đại nhân, xin hãy rủ lòng thương, ta và muội muội sống nương tựa lẫn nhau trong thế đạo khó khăn này, vì để tự vệ nên đành phải làm ra những chuyện này."
Hồng U Cơ thật sự sợ hãi, không biết rốt cuộc bản lĩnh của Tiêu Thiên đến từ đâu.
Chân linh dị thường trong tế đàn ẩn nấp trong kẽ hở không gian, cũng chính là nguồn gốc và bí mật bất tử bất diệt của các bà.
Tiêu Thiên chỉ đánh một chưởng mà đã khiến chân linh muội muội của bà bị kéo từ trong tế đàn ra.
Nếu bị ngọn lửa này thiêu đốt, không tránh khỏi bị diệt sạch.
Tức giận hay sỉ nhục gì cũng kệ, tính mệnh vẫn quan trọng nhất. Hồng U Anh cố tỏ vẻ cứng rắn, do ỷ vào chân linh tiêm ẩn trong tế đàn là át chủ bài để giữ mạng.
Nhưng ngay đến con bài cuối cùng cũng bị lật tẩy, không phải nên tranh thủ cầu xin sự tha thứ?
Thấy vậy, Tiêu Thiên lại thở dài: "Hay cho tỷ muội tình thâm, ta nhìn ra được ngươi là một người cao ngạo, vì muội muội mình mà cam tâm quỳ xuống."
"Tình cảnh cảm động thấu tận trời xanh này, ta vốn lương thiện nên cũng không đành lòng chia re các ngươi."
Vừa dứt lời, Tiêu Thiên đưa tay lên, giáng một chưởng vào trán Hồng U Cơ: "Tỷ muội các ngươi cùng nhau lên đường luôn đi."
"Bụi về với bụi, đất về với đất, sau khi tan thành mây khói thì kiếp sau hãy đầu thai làm người tốt."
Bị Tiêu Thiên dùng một chưởng đập trên trán, Hồng U Cơ trợn trừng mắt, bất luận có nghĩ như thế nào, bà cũng không thể tưởng tượng được rằng Tiêu Thiên lại muốn động thủ.
Bất ngờ cưỡng chế tiêu diệt bà.
Lại còn thuận theo lời cầu xin của bà, đồng thời đưa ra một lý do đường hoàng nữa chứ.
Đặc biệt là biểu cảm thương hại và dáng vẻ bản thân cảm động của đối phương khiến bà run rẩy toàn thân.
Sao ngươi lại cảm thấy bản thân đang làm chuyện tốt chứ?
"Ngươi sẽ không được chết yên lành... Hồng U Cơ nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nở nụ cười nhìn Hồng U Cơ, không nói gì, chỉ nhìn đối phương tan biến từng chút.
Không được chết yên lành?
Trên người đối phương có oán khí sâu nặng, có lẽ tay bà đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi.
Tru sát người mang tội ác lớn như vậy là công đức vô lượng, sao hắn lại không được chết yên lành chứ.
Trước khi chết mà còn há miệng nói dối cho được.
Hai người Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên đi đến bên cạnh Tiêu Thiên.
"Thật đáng tiếc." Bên này, Tử Đế Tôn thở dài, lẩm bẩm.
Nghe vậy, Tiêu Thiên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ông: "Nhạc phụ, ý nghĩ này của người rất nguy hiểm."
"Nguy hiểm chỗ nào?" Tử Đế Tôn vô thức đáp lại nhưng rất nhanh kịp phản ứng, vội vàng nói: "Nói hươu nói vượn, ta đáng tiếc ở đây là còn chưa kịp tra khảo được một chút tin tức gì."
"Nhìn xem hoàng đình này, rốt cuộc là bà ta muốn gì từ huyết mạch Tử thị."
"Dường như lai lịch của bà ta không bình thường, khống chế đồ vật cũng không được quen thuộc, hình như có câu kết với thế lực nào đó."
"Trên người có quá nhiều bí ẩn chưa giải khai, kết quả lại bị ngươi đập một phát tiêu biến luôn."
Nói đến đây, Tử Đế Tôn bất lực lắc đầu.
Con rể đôi khi làm việc quá cảm xúc, hoàn toàn dựa vào vui buồn của bản thân.
Có điều cũng không còn cách nào, ai bảo thực lực đối phương quá mạnh? Huống hồ, Hồng U Cop này đúng là không phải loại thương thiện gì, làm rất nhiều việc ác.