Đỗ Ba Lạt trước đó còn mặt mũi đỏ bừng hưng phấn vì rượu ngay lập tức hoảng sợ tỉnh rượu, đưa tay kéo Trình Danh Chấn vào vùng tối ánh đuốc không chiếu tới, hung ác dặn dò:
- Tiểu Cửu, có vài lời ngàn vạn lần đừng nói linh tinh. Chuyện đó không liên quan tới ngươi, ngươi đừng dò hỏi. Không có chỗ tốt gì cả! Ngược lại tiểu tử ngươi phải nhớ kỹ, vô luận tương lại ta còn sống hay không, ngươi đừng trêu chọc đại đương gia. Có nghe hay không?
- Hiểu rồi! Con cẩn thận là được!
Trình Danh Chấn bị vẻ mặt của Đỗ Ba Lạt dọa cho sợ hãi, liên thanh đáp lại:
- Người cứ yên tâm đi, con lại không có quan hệ gì với họ Tôn kia cả!
- Có quan hệ cũng không thể hỏi! Ngươi cứ coi như từ trước đến giờ không có người như vậy tồn tại!
Đỗ Ba Lạt nhìn hắn tiếp tục nhấn mạnh:
- Việc đó là cấm kỵ của Cự Lộc trạch chúng ta, không ai được phép nói tới! Ngươi cứ đánh trận cho tốt là được, những chuyện khác có ta giúp ngươi ứng phó; chỉ cần lão Ba Lạt ta một ngày không chết sẽ không có kẻ nào dám bắt nạt ngươi và Đỗ Quyên! Nếu một ngày nào đó ta chết đi, hai người các ngươi, hài, Quyên tử và ngươi lập tức rửa tay chậu vàng. Tìm một nơi không ai biết các ngươi ẩn nấp, dù sao tiền bạc trong tay chúng ta đã đủ cho các ngươi sống mấy đời rồi!
- Xem lời này của nhạc phụ đại nhân kìa!
Trình Danh Chấn cười gãi đầu. Đỗ Ba Lạt rất hiếm khi nghiêm túc nói chuyện với hắn như vậy, nghiêm túc tới mức khiến hắn rất khó thích ứng:
- Tay chân ngài còn lanh lợi như vậy nhất định sống lâu!
Ài!
Đỗ Ba Lạt ngẩng đầu thở ra làn sương trắng thật dài, dường như trong lòng cất dấu vô số phẫn uất.
- Mấy năm nay ta giết người phóng hỏa, tạo nghiệt quá nhiều sớm muộn gì cũng bị báo ứng. Nhưng ngươi và Quyên tử lại khác, hai người các ngươi đều là những đứa trẻ tốt, ngày sau có thể không giết thì đừng giết, lão trời già này, nói không chừng sẽ có ngày tỉnh lại!
- Vâng!
Dĩ nhiên bị một tên thổ phỉ khuyên bảo nên làm việc thiện tích đức, Trình Danh Chấn khóc cười không xong. Xuất phát từ lòng tôn kính trưởng bối, hắn thấp giọng đáp ứng, bàn tay thoáng tăng thêm lực đỡ Đỗ Ba Lạt đi về phía lều ngủ.
Bầu không khí tiệc tùng trong doanh trại vẫn còn chưa tan, gần như tất cả lâu la đều uống tới nỗi mắt nổi sao trời, nhìn thấy hai người Trình Danh Chấn và Đỗ Ba Lạt đi qua, không ít lâu la chủ động tiến lên chào hỏi. Thân thể Đỗ Ba Lạt mặc dù liêu xiêu nhưng trên miệng vẫn không ngừng giữ thể diện:
- Đừng đỡ ta, đừng đỡ ta. Có con rể của ta đây các ngươi cứ đi uống tiếp đi. Tiểu cửu tử, hai người chúng ta về lều của ta tiếp tục uống. Ta phải thử xem tửu lượng của ngươi đến đâu!
Nghe lão ta nói như vậy đám lâu la đều thức thời lùi lại rời đi. Cha vợ con rể hai người lảo đảo bước đi, chớp mắt đã về đến bên ngoài lều ngủ của Đỗ Ba Lạt. Hai người phụ nữ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng khom người hé mở cửa lều.
Có mẹ vợ ở đây Trình Danh Chấn đương nhiên không thể tiếp tục đi vào, dừng bước nhỏ giọng nói:
- Ngài trở về nghỉ ngơi đi, tôi đi tuần tra doanh thêm một vòng nữa!
- Đừng, đừng đi. Hai người chúng ta còn chưa xong chuyện mà!
Nhưng Đỗ Ba Lạt không thèm quan tâm, kéo cánh tay Trình Danh Chấn đi vào trong lều.
Trình Danh Chấn giãy một cái, tươi cười giải thích:
- Trời đã quá muộn rồi, ngài chú ý thân thể vẫn tốt hơn. Ngày mai không khéo lại đánh với tên họ Phùng kia một hồi, ngủ quá muộn đến lúc đó tay chân lại không có sức lực!
- Cũng đúng!
Đỗ Ba Lạt ngượng ngùng gãi đầu:
- Ta quên mất điều này. Ngươi đi đi! Ta uống một mình!
Nhìn theo Trình Danh Chấn xoay người rời đi, trong mắt lão nhân tràn ngập vẻ khen thưởng. Con rể thật giỏi, Quyên tử thật có ánh mắt.
- Nhớ kỹ câu nói cuối cùng mà ta đã nói với ngươi!
Đột nhiên nhớ tới câu chuyện vừa nói lúc nãy, lão đuổi theo vài bước một lần nữa nhỏ giọng dặn dò Trình Danh Chấn.
- Còn nữa, ta vừa nghĩ ra, tên Từ Đại Nhãn kia, vừa rồi chẳng phải ngươi hỏi về hắn sao?
- A!
Trình Danh Chấn không thể không dừng bước.
Đỗ Ba Lạt vừa hâm mộ vừa đắc ý, giọng nói đột nhiên đề lên cực cao, ở cách thật xa vẫn có thể nghe được.
- Tên Từ Đại Nhãn đó, hiện tại hắn cũng là một nhân vật có danh tiếng. Xếp vị trí thứ hai trong trại Ngõa Cương, xếp ngang với đại đương gia!
- Từ Mậu Công? !
Hơn một năm lăn lộn trong giới lục lâm không uổng phí, Trình Danh Chấn nhanh chóng nhận ra Từ Đại Nhãn mà Đỗ Ba Lạt đang nói tới là người nào.
- Trời ạ, người còn nói hắn vận khí kém may mắn. Nhìn xem ngài gặp được là những dạng người nào a? Đầu tiên là một vị Hùng vũ lang tướng, sau lại là một vị Nhị đương gia của Ngõa Cương sơn... Người đạp con một cước xem thử có phải con đang mơ hay không!
- Chỉ biết tự coi thường mình!
Đỗ Ba Lạt bị khuôn mặt sùng bái của Trình Danh Chấn chọc khóc cười không được, nâng chân lên định đá nhưng trọng tâm không ổn định thiếu chút nữa ngã đập mặt xuống đất. Không đợi Trình Danh Chấn tiến lên đỡ thì đã có hai tên lâu la thân binh mau chóng chạy tới đỡ, trái phải đỡ lấy cánh tay Đỗ Ba Lạt:
- Tam gia cẩn thận!
- Cẩn thận tam gia!
- Biến, biến đi, tam gia nhà ngươi còn chưa già đâu!
Đỗ Ba Lạt không biết tốt xấu vung tay đẩy hai tên lâu la tới đỡ lấy lòng ra.
- Nhị bá ngươi sao còn tới đây, chưa uống đủ sao? Uống chưa đủ thì vào đây, hai huynh đệ chúng ta làm thêm một chầu nữa!
Nửa câu sau là nói vọng ra sau lưng Trình Danh Chấn. Người thanh niên nghe xong quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy đại đương gia Trình Danh Chấn được mấy tên tâm phúc đỡ, lảo đảo đi về phía này; vội vàng thu lại nụ cười, ôm quyền chắp tay:
- Tham kiến đại đương gia!
- Miễn, miễn đi, nơi này không có người ngoài. Ợ! Không có người ngoài. Ta và nhạc phụ ngươi giao tình bao nhiêu năm nay rồi!
Trương Kim Xưng uống nhiều tới nỗi mắt đã nhập nhèm, miệng nói lè lè không rõ.
Lão... Lão Ba Lạt vận khí luôn tốt nhất trong mấy người chúng ta. Con người hắn luôn biết đủ. Hiện tại hắn uống nhiều tốt xấu gì cũng có con rể chăm lo. Lão Trương ta uống nhiều cũng chỉ có thể một thân một mình đi nằm!
- Phì! Ai bảo lão không sinh con gái làm chi!
Có tâm để cho kẻ khác nhìn thấy, Đỗ Ba Lạt hai tay chống hông phun mạnh xuống đất:
- Mau trở về đi nỗ lực đi, bây giờ sinh một đứa, mười sáu năm sau lão cũng có thể giống như ta!
- Ta... Ta mới không có tiền đồ giống như lão và Ma Tử. Cũng không nhìn lại xương cốt của mình xem, còn có thể chịu được mấy lần lên xuống!
Trương Kim Xưng bĩu môi, bộ dạng liêu xiêu muốn ngã:
- Muốn ta nói sao, Ba Lạt. Lão và Ma Tử hai người chẳng hơn gì, có cưới nhiều đàn bà hơn nữa với tuổi của các ngươi cũng lên không nổi. Giữ lại chút thể lực để sống đi!
- Kẻ ăn no không biết người đói như thế nào. Lão có con trai rồi!
Hiểu rằng đối phương nói thật lòng nhưng Đỗ Ba Lạt vẫn không lĩnh tình:
- Nói không chừng ta còn có thể tạo cho Quyên tử một tiểu đệ đệ đấy. Ha ha, tôi chưa già! Không giống lão!
- Ta cũng không già, không tin, hai người chúng ta so thử!
- Được thôi, so quyền cước hay là so tửu lượng?
Vừa trêu chọc lẫn nhau, hai ông bạn già vừa dựa vào nhau, Trương Kim Xưng kéo cánh tay Đỗ Ba Lạt vui vẻ giải thích mục đích mà mình tới đây:
- Đấu, đấu tửu lượng là được. Một lát nữa thôi xem ta hạ gục lão thế nào. Nhưng lão phải hỗ trợ tính toán... Tính toán nghiêm túc! Hôm nay... Hôm nay nhắc tới Húc tử ta lại nhớ tới một chuyện, trước tiên thương lượng, thương lượng với lão!
- Vãn bối cáo lui!
Thấy hai vị lão ca muốn nói chuyện riêng, Trình Danh Chấn vội vàng chủ động thối lui. Hắn không biết câu chuyện giữa mình và Đỗ Ba Lạt bị Trương Kim Xưng nghe được bao nhiêu nhưng từ tình hình trước mắt mà xem thì với bộ dạng này rõ ràng Trương đại đương gia vẫn không nghe được phần quan trọng của câu chuyện.
Trương Kim Xưng nghe tiếng quay đầu lại, cánh tay vẫy vẫy:
- Đừng đi, không cần đi. Chuyện này hai câu lập tức xong, ngươi cũng có thể hỗ sợ suy nghĩ, suy nghĩ.
Gọi Trình Danh Chấn ở lại xong lão lại quay mặt về phía Đỗ Ba Lạt, trên mặt nở nụ cười ngây ngô:
- Chẳng phải ngươi có con rể, ta có con trai sao! Ha ha, không kém con rể của ngươi, vừa nhắc tới Lý Húc ta mới nhớ ra, lão Trương ta còn có một đứa con trai ở ngoài biên cương đấy! Ngày trước chúng ta bữa no bữa đói, ta cũng không thể gọi Quý tử và Khả Vọng hai đứa nó trở về cùng chúng ta chịu khổ. Hiện tại Cự Lộc trạch chúng ta đã dần dần đứng vững gót chân, lão Ba Lạt, lão nói xem chúng ta có nên gọi Quý tử và Khả Vọng trở về hay không?
- Ma Tử nói thế nào!
Đỗ Ba Lạt chần chừ một lúc rồi nhíu mày hỏi.
Trương Kim Xưng thở ra hơi rượu đáp lại:
- Hắn tự nhiên là cũng nhớ nhung con trai rồi. Có Khả Vọng ở đây có lẽ còn có khả năng quản lý hắn, miễn cho hắn đã năm mươi tuổi rồi mà còn không biết sâu cạn!