Nói đến tình cảm máu mủ ruột thịt, Trình Danh Chấn không thể chen miệng vào được, lại ngại thể diện Trương Kim Xưng cho nên không thể rời đi chỉ đành kiên kỳ đứng đó suy ngẫm về mối quan hệ giữa những người đang được nhắc tên. Hắn nhớ rõ vừa rồi Đỗ Ba Lạt đã từng nói với mình, hai người Trương Kim Xưng và Vương Ma Tử đều đưa con trai ra ngoài biên giới, từ tình hình trước mắt phân tích lời nói giữa Trương Kim Xưng và Đỗ Ba Lạt thì hai người thanh niên lưu lạc ngoài biên cương kia một kẻ trong đó chắc hẳn gọi là Trương Quý hoặc là Trương Kế, là con trai của Trương Kim Xưng. Kẻ còn lại tên gọi Vương Khả Vọng, là hậu đại của Tứ đương gia Vương Ma Tử.
- Hiện tại đang là mùa đông, đi... Đi không tiện!
Đỗ Ba Lạt liếc nhanh Trình Danh Chấn, tiếp tục lè nhè:
- Đợi đến mùa xuân năm sau, nếu như thế cục vẫn tốt đẹp như lúc này vậy... Vậy thì để lão Ma Tử cải trang dẫn người ra, ra biên cương đón hai đứa nhỏ trở về. Hiện tại ngươi cũng đã là nhân vật có số có má trên lục lâm đạo, đưa đứa con sớm ngày trở về cũng có thể sớm ngày giúp ngươi xử lý cơ nghiệp!
- Đó cũng là mong muốn của ta!
Dường như tâm ý tương thông với Đỗ Ba Lạt, Trương Kim Xưng cũng liếc nhanh Trình Danh Chấn một cái:
- Quý tử và tiểu Cửu tuổi tác không sai biệt lắm, về sớm một chút cũng có thể theo tiểu Cửu học được nhiều điều. Chúng ta đều già rồi, tương lai còn phải dựa vào mấy người thanh niên này. Tiểu Cửu, Khả Vọng, Quyên tử, Quý tử, mấy đứa chúng nó phải ở cùng một chỗ, cũng có thể giúp đỡ chúng ta chia sẻ không ít chuyện tình!
- Ừ!
Đỗ Ba Lạt gật đầu thật mạnh, đưa tay gọi Trình Danh Chấn lại gần vài bước, lớn tiếng dặn dò:
- Đợi thiếu... Thiếu tổng trại chủ trở về. Con phải phò tá nó cho tốt. Thế hệ chúng ta đều có tình cảm sinh tử với nhau, đến thế hệ các ngươi cũng phải thân nhau như huynh đệ vậy!
- Thuộc hạ dốc sức mà làm!
Trình Danh Chấn lớn tiếng bộc lộ.
- Quý tử là người thành thật, đến khi đó ngươi dạy... Dạy nó thật... thật tốt!
Trương Kim Xưng vô cùng hài lòng với biểu hiện của Trình Danh Chấn, vỗ vỗ bả vai hắn:
- Đi thôi, nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai đánh thế nào còn phải trông cậy vào ngươi cả!
- Vậy đại đương gia và nhạc phụ chậm rãi nói chuyện!
Trình Danh Chấn tươi cười trả lời một câu sau đó xoay người rời đi. Hắn uống cũng hơi nhiều, thân thể cố hết sức thẳng tắp nhưng bước chân lại chênh vênh.
- Lão Ba Lạt có phúc khí!
Trương Kim Xưng đưa mắt nhìn theo Trình Danh Chấn đi xa, vỗ vỗ bả vai Đỗ Ba Lạt cười bình luận.
- Đương nhiên, từ lần đầu tiên thấy nó tôi đã nhìn trúng đứa nhỏ này rồi!
Đỗ Ba Lạt căn bản không biết hai từ khiêm tốn viết như thế nào, đắc ý dào dạt đáp lại.
- Coi như xong, ngày trước không biết là kẻ nào trách Quyên tử không biết nhìn hàng nhỉ!
Trương Kim Xưng không hề khách khí vạch trần khuyết điểm của lão huynh đệ:
- Vào trong, vào trong, hai người chúng ta thêm một chầu nữa, kẻ nào gục trước thì kẻ đó trứng mềm!
Hai huynh đệ dìu đỡ nhau lảo đảo đi vào quân trướng. Vừa vào trong trướng ngay lập tức nghiêng trái ngã phải. Đám đàn bà vội vàng đưa nước nóng lên hầu hạ hai tên hung thần ác sát súc miệng rửa mặt. Hai người Trương Kim Xưng và Đỗ Ba Lạt sau khi rửa mặt thần trí đã thanh tỉnh đôi chút, đều không nhắc tới việc đấu rượu nữa, nằm trên đệm lông nhìn nhau cười hắc hắc.
- Hai người chúng ta đều không xong rồi. Năm xưa lão Ba Lạt ngươi có thể uống tới ba bình rượu!
- Ta không được. Lão vẫn được. Năm xưa lão không thể uống rượu, bây giờ đã dính rượu rồi!
Đỗ Ba Lạt cười đáp lễ.
Lần này Trương Kim Xưng không tiếp tục đôi co với lão nữa, đưa tay ra cầm lấy chén trà đậm mà thị nữ dâng lên, vừa uống vừa thấp giọng thương lượng:
- Lão nói xem, tương lai sau khi lập cờ xưng vương, ta giao tất cả binh mã cho tiểu Cửu dẫn dắt, để nó làm đại nguyên soái, có kẻ nào không phục hay không?
- Cảm tình là tốt. Nó là con rể của ta, kẻ nào không cho hắn mặt mũi cũng chính là không cho lão Ba Lạt ta mặt mũi!
Đỗ Ba Lạt không một câu khách khí, lớn tiếng đón nhận.
- Chỉ có điều lão nên thương lượng với đám người Ma Tử, lão Đao trước, đừng vì cho tiểu Cửu thêm vinh quang mà làm lạnh lòng các lão huynh đệ. Đám lão huynh đệ chúng ta tính cách thế nào lão rõ ràng nhất, chọc bọn họ không vui chẳng bằng để tiểu Cửu chịu chút ủy khuất!
- Ừm, cũng có đạo lý!
Trương Kim Xưng vô cùng rõ ràng nỗi lo của Đỗ Ba Lạt, cười đáp lại:
- Đám lão huynh đệ chúng ta a!
Lão lắc đầu, tóm một lá trà trong cốc cho vào miệng chậm rãi nhai.
Có chút đắng, có chút mặn, mơ hồ mang theo vài phần chát cực kỳ giống tư vị làm Đại đương gia, người ngoài không thể nào hiểu được.
Xiêu vẹo đi một lượt đại doanh Trình Danh Chấn mới chầm chậm khôi phục lại dáng đi đứng bình thường. Trên thực tế, đối diện với Trương Kim Xưng trong bộ dạng trưởng bối hiền lành cảm giác của hắn không dễ dàng bằng việc đối diện với Phủ Dương thành đầy áp lực. Địch nhân trong Phủ Dương thành hắn có thể thăm dò tới đáy nhưng độ sâu cạn của Trương Kim Xưng con người này hắn rất khó nhìn ra được.
Ngươi có thể nói người này thô bỉ! Biểu hiện thường ngày của Trương đại đương gia quả thực làm cho người ta có ấn tượng thô lỗ, dã man, hào sảng. Nhưng tên gia hỏa thô lỗ đó lại có thể dễ dàng xử lý sạch sẽ Bát đương gia Lưu Triệu An, cho dù là Đậu Kiến Đức, kẻ có biệt hiệu 'Cửu đầu trùng' trên lục lâm đạo khi ở trước mặt Trương đại đương gia cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Nếu như nói kẻ này tinh tế, rõ ràng Trương đại đương gia làm việc gì cũng rất tùy tiện, bao gồm cả việc lão rất tín nhiệm với bản thân mình, Trình Danh Chấn rõ ràng cảm giác được lòng tin tuyệt đối của lão với mình. Vô luận là điều binh khiển tướng hay là yêu cầu binh thảo khí giới, chỉ cần Trình Danh Chấn đưa ra đề nghị Trương đại đương gia nhất định đồng ý. Vì thế, một vài kẻ lòng dạ hẹp hòi không biết gièm pha sau lưng bao nhiêu nhưng Trương đại đương gia một mực tươi cười, trực tiếp coi những lời gièm pha đó như gió thoảng bên tai.
Đây có lẽ chính là khí chất của kiêu hùng! Vừa chậm rãi đi tuần tra quanh doanh trại, trong lòng Trình Danh Chấn vừa đưa ra kết luận như vậy. Có thể dọa cho Đỗ Ba Lạt không dám nhắc tới chuyện quá khứ, có thể khiến cho kẻ thích chiếm tiện nghi như Vương Ma Tử cúi đầu nghe theo, còn có thể tính kế qua mặt Đậu Kiến Đức, áp chế Hác Lão Đao, khiến cho bản thân mỗi lần gặp lão trong lòng đều cảm thấy bất an cũng chỉ có Trương Kim Xưng, một thân bản lĩnh kiêm nhiệm nhiều mặt.
Nhớ tới lời dặn dò ban tối của nhạc phụ, người thanh niên nhịn không được mà kéo chặt cổ áo, bản thân chỉ để ý đến việc đánh thắng trận là được, những chuyện đấu đá khác giao cho nhạc phụ Đỗ Ba Lạt ứng phó. Nhưng nhạc phụ thật sự có thể ứng phó thỏa đáng hết tất cả mọi việc sao? Hắn không hề nắm chắc. Chỉ cảm thấy gió lạnh từ biên cương thổi đến như dao nhọn, xuyên qua khe hở của khải giáp chui thẳng vào trong cổ áo mình.
- U u u u u u!
Tiếng kèn hiệu trầm đục vang lên trong đêm tối. Đó là tiếng kèn hiệu liên lạc giữa các doanh địa, liên tiếp vang lên nối tiếp nhau. Trong tiếng kèn hiệu liên miên bóng người thanh niên hiện ra càng dị thường.
********************
- U u u u u u!
Tiếng tù và trầm thấp xuyên thủng màn đêm vang vọng hai bên bờ sông Chương Thủy. Hai tòa quân doanh nằm đối diện cách nhau một con sông tử khí nặng nề, không hề bị thanh âm này làm cho dao động. Từ hơn nửa tháng trước cho đến bây giờ song phương đều đã tập thành thói quen với loại không khí trầm tĩnh nhàm chán này. Không một ai nghi ngờ địch nhân có khi nào thừa dịp lòng sông đóng băng vượt qua đánh tới, cũng không một ai có chủ ý thừa dịp ban đêm đánh lén.
Không chỉ các tướng sĩ quen với việc đối đầu nhàm chán này mà ngay cả động vật hai bên bờ Chương Thủy cũng đã quen với tiếng tù và trầm thấp ấy. Bọn chúng ra ngoài kiếm ăn đêm nên cào tuyết thì cào tuyết, nên đào hang thì đào hang, dường như hai con quái vật lớn ở gần đó căn bản không phải quân doanh. Chỉ có đám quạ đen đói khát ngẫu nhiên duỗi thân đông cứng 'Oa, oa' vài tiếng kháng nghị, thúc dục chiến đấu nhanh chóng bắt đầu.
Chỉ cần chiến đấu được bắt đầu lập tức có máu thịt tươi, lập tức có vô số thức ăn ngon. Đáng tiếc, bọn chúng từ xa xôi tới đây dù đợi đến chết vì lạnh cũng không chờ được chiến đấu đáng lẽ phải diễn ra. Dường như quan quân và giặc cỏ có giao dịch ngầm, không ai chịu bước qua Chương Thủy vốn vô cùng hẹp kia. Không ai chịu khởi đầu bắn ra phát tên thứ nhất về phía đối phương.
'Hí hí hí! ' con ngựa già nằm trong chuồng cũng phát ra tràng hí không cam lòng. Bọn chúng đã sắp xuống lỗ hết cả rồi, có lẽ trận chiến này là lần rong ruổi cuối cùng trong cuộc đời bọn chúng nhưng đám chủ nhân lại không hiểu cho tâm trạng nôn nóng của chúng, chỉ thắp đèn lồng thêm ít cỏ rồi gáp dài rút lui về trướng nghỉ ngơi.
- Tản đi ngủ đi! Bình yên vô sự!
Huyện thừa huyện Quý Hương, Ngụy Đức, dùng tay che miệng, mệt mỏi cảm khái. Giằng co thời gian lâu như vậy khiến cho trên dưới toàn thân hắn đầy mệt mỏi đau nhức. Nếu như thật sự có thể làm chủ chi đội ngũ này, hắn tình nguyện vượt qua sông, thống thống khoái khoái đánh một trận với địch nhân, thắng cũng được, thua cũng xong, ít ra cũng không làm nhục bộ áo quan đang mặc trên người. Nhưng hắn chỉ là huyện thừa huyện Quý Hương nhỏ nhoi của quận Vũ Dương, trên đầu còn có một đám lớn quan trên, mà đám quan trên kia rõ ràng không có lấy nửa phần ý chí lấy thân báo đền nợ nước.