Nói mấy câu, làm mấy người mắt sáng ngời. Dương Thiện Hội không phải là không muốn trốn, mà là căn bản không có nơi để trốn. Để nuôi sống Hổ Bí thiết kỵ dưới trướng, sau khi triều đình cự tuyệt tiếp tục cung cấp ủng hộ, La Nghệ ở U Châu cào đất ba thước, có thể nói, ngoại trừ tướng lĩnh dưới trướng gã có quan hệ người nhà ra, còn lại dân chúng, bất kể giàu nghèo gần như bị gã bóc lột sạch sẽ. Dương Thiện Hội dẫn người đi chạy nạn, với bản tính của La Nghệ khẳng định cũng sẽ không buông tha cho những kẻ ngoại lai là bọn họ.
Mà chạy trốn về phía nam, trên đường không nói đến sẽ lọt vào công kích đón đầu của Đậu Gia Quân, dù tới quận Võ Dương cũng không thể đứng vững gót chân được. Sức chiến đấu của quận binh Võ Dương không bằng quận Thanh Hà, Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng cũng không phải là người có can đảm. Nếu quả thật ông ta vì lấy lòng Trình Danh Chấn, để xóa bỏ “bảo an phí” cho mình, trói Dương Thiện Hội lại đưa ra khỏi thành, Dương Thiện Hội dù có bị bất công cũng không có nơi nào chứa chấp.
Nếu đã không có đường lui như thế, vậy thì chẳng trách Dương Thiện Hội nhất quyết ở trong thành không ra. Suy nghĩ hiểu vấn đề này, Đậu Kiến Đức càng cảm thấy khó xử lý.
- Mẹ nó, sớm biết như vậy thì mở một nhánh đường rồi, để hắn qua Thái Hành Sơn, đi tìm Lý Uyên. Ta căn bản không có ý định lấy mạng chó của tên họ Dương kia, hắn ở đây bó buộc ta...
- Chỉ sợ lúc này Dương Thiện Hội cũng đang rất hối hận.
Trình Danh Chấn cười cười, khẽ cắt ngang.
- Sao nói vậy?
Đậu Kiến Đức lập tức tinh thần tỉnh táo, lớn tiếng truy hỏi.
- Chủ công từng nói, hơn nữa tháng chiến đấu ác liệt, người trong thành cũng đã mệt mỏi như nỏ mạnh hết đà.
Trình Danh Chấn cười bổ sung.
- Hẳn là hắn có ý định đập nồi dìm thuyền, nhưng nay chiến sự liên miên, càng nhìn càng không có hy vọng. Mất đi hy vọng, nói vậy hẳn là các phú hào cũng rất bất mãn với hắn. Hiện tại chính là xem có thể thiệt hại bao nhiêu người, nếu tiếp tục đánh, sớm muộn gì cũng có ngày phá được thành. Nhưng chủ công có lòng thương cấp dưới, không muốn thương vong nhiều, cho nên ta nghĩ...
- Có lời gì thì nói nhanh một chút, ngươi làm ta nôn nóng sắp chết rồi đây này.
Tào Đán không hài lòng những câu lấy lòng của Trình Danh Chấn với Đậu Kiến Đức, gấp đến độ giành nói trước.
- Ngươi bớt ồn ào đi.
Đậu Kiến Đức trừng mắt nhìn gã, thấp giọng mệnh lệnh.
- Trình Tướng quân, mời tiếp tục. Đừng để ý tới thằng nhãi này, hắn là người giỏi lâm trận liều mạng, cùng lắm làm Phàn Khoái, mà Mà ngươi và Tống tiên sinh, lại có thể sánh vai với Trương Lương, Tiêu Hà.
- Không dám!
Trình Danh Chấn và Tống Chính Bản cùng nhau chắp tay.
- Nếu muốn tốc chiến tốc thắng, vẫn phải làm tan rã quân tâm của Dương Bạch Nhãn. Phú hộ trong thành tuy ủng hộ hắn, nhưng chưa hẳn đã muốn chết với hắn. Thấy thành trì sớm muộn gì cũng sẽ bị công phá, có một số người tuyệt vọng chắc chắn tâm tư dao động!
- Ý ngươi là ta phải phá từng phần?
Đậu Kiến Đức hiểu ra, không còn trở nên thô bạo như bình thường.
Trình Danh Chấn cười cười:
- Đúng vậy, chủ công anh minh. Thì ra chủ công cũng có ý chiêu hàng Dương Thiện Hội, hiện giờ xem ra, hắn nhất định là sẽ không hàng. Một khi đã như vậy, không bằng chuyển sang người khác. Đối với người trong thành, lần tai họa này, toàn bộ là vì Dương Thiện Hội giết Trương Kim Xưng mới đưa tới. Chúng ta lần này tiến đến, chỉ muốn báo thù cho Trương Kim Xưng, không liên quan gì đến dân chúng thân sĩ trong thành. Nếu không như thế, nếu có người đồng ý trợ giúp chúng ta mở cửa thành ra, bắt Dương Thiện Hội, chủ công sẽ hậu ta!
- Nhưng lúc trước ta từng viết thư cho Dương Thiện hội...
Đậu Kiến Đức có chút do dự, không muốn lật lọng.
- Lúc trước điều kiện chủ công đáp ứng, Dương Thiện Hội đã cự tuyệt!
Trình Danh Chấn thấp giọng nhắc nhở, trong ánh mắt lóe lên tia khoái ý. Nếu như có thể bố trí Dương Thiện Hội vào chỗ chết, hắn vui lòng đá thêm một cước. Dù sao Trương Kim Xưng bị người này chém thành trăm ngàn mảnh, trước kia các huynh đệ ở trong đầm Cự Lộc cũng không ít người chết ở trong tay Dương Thiện Hội cũng không ít.
- Đúng, Đúng, họ Dương không tán thưởng, không trách được Đại đương gia!
Tào Đán lại không kìm nén được nhảy dựng lên, tỏ vẻ ủng hộ đối với đề nghị của Trình Danh Chấn. Dựa theo ý nghĩ của gã, những cẩu quan Đại Tùy một tên cũng không nên để lại, bao gồm cả Tống Chính Bản và Khổng Đức Thiệu, đều là tiểu nhân thay đổi thất thường, sớm nên chết dưới đao bọn gã rồi.
Đậu Kiến Đức ngẫm nghĩ một chút, vẫn do dự.
- Dương Thiện Hội tuy độc với chúng ta một chút, nhưng lại có chút ân đức với thân sĩ trong thành. Giao tình nhiều năm như vậy, mọi người...
- Sinh tử trước mặt, có mấy người còn nhớ rõ giao tình!
Không ngoài dự đoán của Trình Danh Chấn đoán, Tống Chính Bản cũng đứng lên phụ họa đề nghị của hắn. Mang theo vài phần chua ngoa, vị Trưởng sử Đậu Gia Quân này cười lạnh nói:
- Nếu bán rẻ Dương Thiện Hội có thể mua được bình an trong nhà, bọn họ mới không cần quan tâm Dương Thiện Hội sống hay chết. Chủ công cứ việc yên tâm, thư chiêu hàng quân tâm trong thành, Tống mỗ biết nên viết như nào!
Đậu Kiến Đức còn có chút tiếc người tài, nhìn nhìn vẻ mặt mọi người, nhưng lại không thể không từ bỏ. Dương Thiện Hội tuy rằng tàn nhẫn đối với thổ phỉ, có thể sánh bằng lực một huyện đánh cho lục lâm quần hùng nghe tin đã sợ mất mật. Nếu như có thể thu về làm thuộc hạ, làm tướng làm quan, là lựa chọn tốt nhất. Nhưng so với mấy vị trước mắt này, dù sao Dương Thiện Hội vẫn không bằng, không thể để thân tín của mình thất vọng được.
Nghĩ vậy, Đậu Kiến Đức cười quyết định:
- Viết hai phần, một phần viết văn nhã chút, gửi cho thân sĩ trong thành, do Tống tiên sinh chấp bút. Một phần khác, nói là gửi cho dân chúng và sĩ tốt, lời nói chân thật là được. Tống tiên sinh không cần phải xen vào, để...
Ông ta nhìn nhìn, ánh mắt dừng ở trên mặt Vương Phục Bảo:
- Để Phục Bảo viết đi. Trấn Viễn, ngươi tìm người sao thành nhiều bản, nửa đêm hôm nay, dùng cung tiễn bắn vào trong thành. Cần phải để cho người trong thành biết được ý tứ của chúng ta.
Tào Đán đứng dậy lĩnh mệnh, Vương Phục Bảo lại buồn bực nhíu mày:
- Ta không biết chữ, ngươi cũng biết mà..
- Ngươi nói, để Trình Tướng quân viết thay ngươi.
Đậu Kiến Đức đứng lên, cười cắt ngang:
- Sau này có rảnh, đi theo Trình Tướng quân học đọc sách viết chữ. Trấn Viễn, ngươi cũng đừng cười, ngươi sau này đi theo Tống tiên sinh học viết chữ, ba tháng sau ta muốn thấy hiệu quả!
Nghe thế, Tào Đán vui sướng khi người gặp họa lập tức buồn bực nhe răng, ủ rũ cụp đầu. Trình Danh Chấn cùng Vương Phục Bảo ở trong trung quân tìm một nơi thanh tĩnh, thương lượng nội dung thu phục của phong thư, đơn giản lừa gạt để dân chúng trong thành hoài nghi nhau, do đó dạt tới mục đích loạn quân tâm mà thôi, đối với hai người, đây không phải là việc khó.
Việc công xong đâu vào đấy, Vương Phục Bảo lại không chịu để Trình Danh Chấn rời khỏi, lôi kéo ống tay áo của hắn, thấp giọng hỏi:
- Chẳng phải ngươi đã từng đáp ứng với lão Đậu, không hề ghi hận Dương Thiện Hội đó sao? Hôm nay sao lại dùng kế độc giết hắn?
- Có sao?
Trình Danh Chấn cười hỏi lại. Nhìn ánh mắt của Vương Phục Bảo, biết tâm tư của mình đã bị người ta nhìn thấu, đơn giản cũng không giấu diếm, nhìn nhìn chung quanh, hạ thấp giọng xuống:
- Ta đương nhiên có thể cam đoan mình không hề ghi hận hắn. Nhưng ta không thể cam đoan hắn sẽ không ghi hận ta. Cùng như thế, không bằng chấm dứt mọi chuyện.
Nói xong, trong mắt hắn chợt lóe lên tia linh hoạt, sắc bén, khiến Vương Phục Bảo nhìn thấy chợt cảm giác xa lạ.