Làm chính sự, tay chân Tào Đán cũng rất nhanh nhẹn. Sau khi nhận thư chiêu hàng từ trong tay hai người Vương Phục Bảo và Tống Chính Bản, gã lập tức triệu tập nhân sự sao chép hơn ba trăm bản, suốt đêm phái người bắn vào bên trong thành Thanh Hà.
Ngày hôm sau Đậu Kiến Đức đốc sư công thành, chống cự trên đầu thành rõ ràng giảm bớt rất nhiều. Cá biệt có đoạn đường thậm chí có lâu la binh giết lên đầu thành, chỉ có điều vì mệt mỏi, mới không thể không lại lăn xuống.
- Quân tâm trong thành đã tan!
Đậu Kiến Đức thấy vậy, cũng không tiếp tục tiêu hao thực lực nhiều nữa, qua chính ngọ thì cuộc chiến đấu qua loa kết thúc. Đợi cho nửa đêm, quả nhiên có gia đình gia tướng gia đình giàu có từ trên tường thành leo xuống, nội ứng ngoại hợp công việc liên lạc với Đậu Gia Quân, đề xuất điều kiện là sau khi đại quân vào thành, ngoại trừ Dương Thiện Hội sẽ cùng với vài bằng hữu của hắn ta ủng hộ, còn lại các hộ các nhà sẽ không quấy nhiễu. Phàm là gia tộc nào có hành động tham dự hiến thành sẽ không bị cướp giết, điền sản cũng không được sung công. Nếu Đậu Kiến Đức đồng ý ngay trước mặt các chư tướng dưới trướng, gia tướng sẽ có biện pháp truyền tin tức về. Thời khác hôm sau Đậu Gia Quân khởi xướng tiến công, nội ứng sẽ mở cửa đông huyện Thanh Hà ra, nghênh đón đại quân đi vào. Nếu Đậu Kiến Đức không chịu đáp ứng, thân sĩ trong thành và Dương Thiện Hội sẽ cùng tiến lui, thà làm ngọc vỡ, chứ không chịu làm ngói lành.
Đậu Kiến Đức sảng khoái xem xét danh sách nội ứng mà gia tướng mang đến, phát hiện rất nhiều cái tên thân sĩ thổ hào vô đức mà dân chúng rất phẫn nộ trong đó, trong lòng cảm thấy không đáng tin cậy, cười nói với đám gia tướng:
- Tráng sĩ có thể đi xuống nghỉ ngơi trước một lát được không, ta còn phải thương lượng với thủ hạ rồi mới quyết định sau. Cũng sẽ không lâu lắm đâu, nửa canh giờ cũng đủ!
- Không sao, dù sao ta cũng không có ý định sống trở về.
Người tới sớm đã chuẩn bị làm tử sĩ, gật gật đầu, cười đáp lại.
Đậu Kiến Đức sai người dẫn sứ giả vào trướng bên dâng trà, còn mình lập tức phái ra thân binh, phi ngựa đi mời đám người Trình Danh Chấn, Tống Chính Bản, Khổng Đức Thiệu, Vương Phục Bảo và Tào Đán đến, cùng thảo luận sách lược ứng đối.
- Chắc có lẽ không giả bộ, phía trên này viết đều là nhà giàu nổi danh quận Thanh Hà!.
Tống Chính Bản giản lược xem một lần danh sách nhóm thân sĩ cấp cho Đậu Kiến Đức, nhỏ giọng phân tích.
- Tên người đích xác đúng vậy, nhưng có phải là cái bẫy hay không?
Đậu Kiến Đức có chút do dự, chần chừ hỏi.
- Đều là lúc này rồi, giúp đỡ Dương Thiện Hội lừa chủ công, đối với bọn họ mà nói có thể có chỗ tốt gì?
Tống Chính Bản lắc đầu, cười lạnh hỏi lại.
- Ừ, nói cũng đúng!
Đậu Kiến Đức thở dài, thừa nhận sự phân tích của Tống Chính Bản. Chiếu tình huống hôm nay cho thấy, Huyện Thanh Hà bị công phá là chuyện sớm hay muộn. Thân sĩ trong thành trợ giúp Dương Thiện Hội thiết bẫy phục kích Đậu Gia Quân, nhiều lắm thì ra là gia tăng chút tổn thất cho nghĩa quân, căn bản không thể thay đổi kết quả cuối cùng, ngược lại sẽ chọc giận Đậu Gia Quân, sau khi thành bị phá sẽ càng dùng thủ đoạn nghiêm khắc đối phó bọn họ. Cùng với việc làm chuyện không có ý nghĩa này, thật sự không bằng theo bọn hắn cho rồi, để bảo toàn bình an nhà mình.
- Chỉ là như vậy, không khỏi rất không công bằng. Nói đến chịu tội, trên danh sách rất nhiều người so với Dương Thiện Hội càng đáng chết hơn!
Tào Đán còn có chút không cam lòng, lầm bầm nhắc nhở.
Tuy rằng Dương Thiện Hội từng tàn sát nghĩa quân rất độc, nhưng dù sao bản thân ông ta là quan viên Đại Tùy quan viên, trên đầu vai có trách nhiệm giữ gìn bình na địa phương. Mà nay có một vài kẻ có tên trong danh sách âm thầm hiến thành chịu sự phẫn nộ rất lớn của dân chúng, đấu nhỏ mượn tiền, đấu lớn thu tô, chiếm cứ điền sản người khác, mưu đồ tổ nghiệp người khác, đủ loại chuyện xấu không chuyện nào là không làm. Trong nghĩa quân có không ít quan quân cấp thấp đã sớm ghi nhớ muốn thay trời hành đạo, nếu như Đậu Kiến Đức đơn giản buông tha bọn chúng, sợ rằng sẽ làm rất nhiều huynh đệ thất vọng.
- Chủ công hiện giờ mưu chính là thiên hạ, mà không phải công bằng
Tống Chính Bản hung hăng trừng mắt nhìn Tào Đán đáp trả, thấp giọng gào to.
- Hơn nữa buông tha này mấy chục người, có thể giảm tổn thất mấy trăm thậm chí mấy ngàn huynh đệ, chủ công cớ sao mà không làm?
- Ta, lúc trước khi chúng ta khởi binh, có thể, nhưng...
Tào Đán tức giận nói không ra lời rồi, dậm chân nhìn Tống Chính Bản. Đại đa số lục lâm hào kiệt và gã đều mang lòng hận thù đối với giai tầng thân sĩ. Làm một chỉnh thể, đối phương từng đưa bọn họ đến đường cùng, hiện giờ phong thuỷ thay đổi, bọn họ cần phải đáp trả. Nhưng Tống Chính Bản vừa mới được Đậu Kiến Đức bổ nhiệm làm Hành quân Trưởng sử, giáp mặt nhục mạ y, chẳng khác nào nhục mạ bản thân Đậu Kiến Đức. Tào Đán tuy rằng lỗ mãng một chút, cũng không phải hoàn toàn thiếu nội tâm, bởi vậy chỉ có thể áp chế toàn bộ lửa giận xuống, hồng hộc thở mạnh.
Nhìn bộ dáng gã như vậy, Đậu Kiến Đức biết rằng trong lòng của gã không phục. Đứng lên, đè lại bờ vai của gã, thấp giọng an ủi:
- Trấn Viễn không nên như vậy, chúng ta hiện tại lấy tranh giành thiên hạ làm mục đích, không thể nghĩ giống như trước là nghĩ sao làm vậy nữa. Nếu buông tha mấy chục người bọn họ, nhưng lại giảm thương vong cho các huynh đệ, không thể cho bọn họ một con đường sống. Hơn nữa sau này thời gian còn dài, bọn họ không hề làm ác, chúng ta tự nhiên không quản được bọn họ. Nếu bọn họ vẫn không biết kiềm chế, ngươi lúc ấy chém đầu của bọn hắn cũng không muộn?
- Ừ!
Tào Đán cố nén tức giận đáp lại.
- Giết người phải chiếu theo pháp luật quốc gia. Bọn họ nếu đã tìm nương tựa chủ công, đó là thần dân của chủ công. Quốc pháp là lớn, ngay cả bản thân chủ công cũng không thể làm loạn!
Tống Chính Bản vẫn không chịu mà còn tiếp tục ép sát.
Lần này, ngay cả Vương Phục Bảo trước nay không hợp với Tào Đán cũng không thể nhẫn nhịn nổi, đứng lên lớn tiếng nói:
- Bọn họ xưa nay ức hiếp dân chúng đã quen, làm sao có thể sẽ thu móng vuốt lại. Ta thấy bọn họ bán đứng Dương Thiện Hội chỉ là kế nhất thời, không quá vài ngày, khẳng định bọn họ còn có thể bán đứng chúng ta.
- Vậy chúng ta liền có đầy đủ lý do. Bất kể quốc pháp quân pháp, đều không chấp nhận được sự phản bội!
Sợ Vương Phục Bảo làm nhiễu chuyện chiêu hàng, Trình Danh Chấn khẩn trương tiếp lời.
Vương Phục Bảo oán trách nhìn hắn một cái, thở dài, ngậm miệng lại. Trình Danh Chấn hiện tại càng ngày càng khiến gã cảm thấy cổ quái, nói người huynh đệ kết nghĩa này tâm địa tốt, hắn vì muốn tính mạng của Dương Thiện Hội có thể nói là dùng hết thủ đoạn thâm độc, nói hắn âm hiểm độc ác, ngày hôm nay hắn lại không thể nói lời tốt cho các phú hộ chẳng liên quan gì. Hay đây là cái nhìn đại cục mà Đậu thiên vương vẫn tôn sùng, nhưng loại nhìn đại cục này thật sự khiến người ta khó chịu.
- Đúng, bọn họ ngày sau phạm pháp, ta tự nhiên sẽ không khoan dung. Nhưng nếu bọn họ không tiếp tục làm ác, mọi chuyện trước kia có thể xóa bỏ!
Không đợi Vương Phục Bảo và Tào Đán nói tiếp, Đậu Kiến Đức vung tay lên, bày tỏ quyết định cuối cùng.
- Vâng!
Hai người Vương Phục Bảo và Tào Đán khó có được một lần đồng bệnh tương liên, nén giận chắp tay.
- Hai người các ngươi đó!
Đậu Kiến Đức tức giận tới mức lắc đầu.
- Ngày sau các ngươi sẽ rõ. Trước nay không chịu đọc sách gì cả! Để sứ giả vào đi, ta trả lời hắn ở ngay trước mặt mấy người các ngươi.
Giây lát sau, người đưa tin của nhóm thân sĩ bên trong thành thân sĩ lại lần nữa được dẫn vào trong lều lớn trung quân. Đậu Kiến Đức trước tiên giới thiệu mọi người đang ngồi giới cho gã biết, sau đó chậm rãi từ sau soái án đi ra, đi đến trước mặt đối phương, lớn tiếng nói:
- Bên trong bản danh sách này có rất nhiều người mà ta vốn định sau khi phá thành sẽ đi hỏi tội từng người một đấy. Nhưng nếu bọn họ có lòng ăn năn, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Ngươi nghĩ biện pháp truyền lời cho bọn hắn, nói ta đáp ứng toàn bộ điều kiện. Nhưng nếu có bất kỳ ai trong bọn họ lật lọng, sau khi phá thành, ta tất nhiên sẽ dựa theo danh sách mà tàn sát, chó gà không tha!
Lời nói này vừa khoan dung độ lượng lại lạnh lùng, làm cho sứ giả không tự chủ được lui về sau vài bước. Nghĩ nghĩ một lúc, gã mới tỉnh táo lại, chắp tay làm lễ.
- Khí độ của Thiên vương, khiến vãn bối thật sự khâm phục. Một khi đã như vậy, vãn bối trở về phục mệnh. Sáng sớm ngày mai, mọi người đợi hiệu lệnh công thành của Thiên vương!
- Chậm đã!
Trong lòng Đậu Kiến Đức đột nhiên lóe lên linh quang, giơ tay ngăn sứ giả lại.
- Chỉ chuẩn bị thời gian nửa buổi tối, các ngươi làm kịp sao?
- Trước khi đến, vãn bối từng được cao nhân chỉ điểm, nói là Thiên vương mười phần sẽ đáp ứng. Mặc dù không đáp ứng, sau khicò kè mặc cả, cũng có thể đạt thành hiệp nghị. Chỉ có điều chưa từng dự đoán được, Thiên vương làm việc sảng khoái như thế!
Người đưa tin thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, trọng trách trên vai buông lỏng, cả người lập tức nhẹ nhõm.
- Mẹ nó, kẻ nào đoán chuẩn tâm tư của bố như vậy?
Đậu Kiến Đức quá sợ hãi, thốt ra mắng.
- Một khách qua đường trùng hợp bị nhốt ở trong thành mà thôi!
Sứ giả cười cười, vô cùng cẩn thận đối với thân phận của người bày mưu tính kế này.
Nếu ta không đáp ứng thì sao?
Trong lòng Đậu Kiến Đức cảm thấy buồn cười, nheo mắt hỏi.
Người đưa tin ngây cả người, nhanh chóng lại lui vài bước, đứng trang nghiêm chắp tay.
- Mỗ ăn ngay nói thật, Thiên vương nghe xong, ngàn vạn lần không nên tức giận. Mỗ trước khi đến, từng nghe một điển cố, tên là Đồ cùng chủy hiện. Không biết Thiên vương nghe nói chưa!
Không chờ Đậu Kiến Đức có phản ứng, Trình Danh Chấn đã xông về phía trước trước, dùng bả vai bảo hộ Đậu Kiến Đức ở phía sau.
- Một kẻ mãng hán, dám khinh thường người trong quân ta hay sao?
- Chỉ nói là nói thôi sao?
Người đưa tin nhún vai cười lạnh.
- Vị này chính là Trình Tướng quân rồi, võ nghệ của ngươi mặc dù giỏi, nhưng chưa hẳn đã hơn ta. Nếu ngươi không tin, ngày khác có duyên, hai người chúng ta có thể luận bàn một lần. Hôm nay mỗ gia vội vàng trở về phục mệnh, không thể chậm trễ!
Mọi người vừa bực mình vừa buồn cười, không còn biện pháp nào với sứ giả này. Tức giận là, người này đã đến cùng đường bí lối, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như cũ, quả thực tư thế có chút không coi ai ra gì. Cười chính là, trong thành cũng đích xác không có nhân tài, không ngờ tìm được một kẻ quái dị như vậy đảm đương người đưa tin. Dù là Đậu Kiến Đức vội vã phá thành, sẽ không quá so đo cùng gã, nếu không, nhất định sẽ đem dùng gậy to đánh đuổi gã ra khỏi trướng rồi.
- Tráng sĩ dừng bước, xin hỏi tôn tính đại danh?
Tức giận qua đi, trong lòng Đậu Kiến Đức ngược lại sinh ra vài phần kính ý đối với người này, vượt qua Trình Danh Chấn, không hề sợ hãi mà để bản thân mình trong phạm vi công kích của đối phương.
- Mỗ...
Người đưa tin lại lần nữa do dự, thấy Đậu Kiến Đức không chút nào sợ mình bùng lên ám sát, cười cười, lớn tiếng đáp lại:
- Ngươi là hào kiệt, mỗ thật tâm khâm phục. Mỗ họ Lưu, không quý danh. Tên mụ là Hắc Thán, ngươi cũng có thể gọi ta Hắc Thát.
- Lưu Hắc Thát!
Đậu Kiến Đức trịnh trọng lặp lại cái tên này một lần, nhìn sứ giả rời khỏi, trong mắt tràn đầy yêu quý.