- Bằng lương thực? Bằng hắn ta? Hắn ta là cái thá gì chứ?
Lý Mật liên tục cười khẩy, không nhìn thấy triển vọng tốt nào từ cuộc bắc thượng tác chiến của Đậu Kiến Đức. Có thể làm Đậu Kiến Đức và Lý Trọng Kiên liều ta sống ngươi chết một phen là một chuyện, trơ mắt nhìn Lý Trọng Kiên bại binh chết lại là chuyện khác. Lý Mật tin tưởng vững chắc, khắp thiên hạ chỉ có một người có thể mặt đối mặt trên chiến trường đánh bại Lý Trọng Kiên, người này ngoài Lý Mật hắn ra thì không còn ai khác nữa ! Giống Đậu Kiến Đức, Lưu Vũ Chu, xách giày cho mình cũng không xứng, làm sao có thể hoàn thành chuyện mình cũng không thể hoàn thành đây ?
- Đậu Kiến Đức đã viết thư cho Ngụy công, tất nhiên cũng sẽ liên lạc với những người khác. Đối với chú cháu Lý Uyên số chư hầu trong lòng còn kiêng kị cũng không ít, như Lũng Tây Tiết Cử, Lý Quỹ, còn có Mã Ấp Lưu Vũ Chu, chỉ sợ đều hận không thể sớm ngày giải quyết xong mối họa lớn trong lòng!
Ngụy Trưng cười cười, hạ giọng nói.
Lý Mật lại sửng sốt, trên mặt hiện lên một vẻ hả hê,
- Liên kết giết chú cháu Lý Uyên? Liên hoành phạt đường? Thủ bút thật tốt!
Đứng nhanh dậy, y đi nhanh đến bên bàn mở ra một tấm dư đồ, ngón tay chỉ lên dư đồ rồi khoa chân múa tay,
- Ừ, ừ, một khoản kinh phí lớn, quả nhiên là một khoản kinh phí lớn. Người này quả thật là độc sĩ đấy! Huyền Thành theo bắc đến, chắc cũng biết dưới trướng Đậu Kiến Đức ai có tầm mắt như vậy chứ?
Ngụy Trưng cau mày nghĩ một lát, thật đúng là không theo Đậu Kiến Đức dưới trướng tìm ra Lý Mật muốn hỏi thăm người đến! Khi ở dưới trướng Nguyên Bảo Tàng, người y kiêng sợ nhất là Trình Danh Chấn. Nhưng Trình Danh Chấn tuy là rất tàn nhẫn, tầm mắt lại không được coi là rộng lớn. Chưa chắc có thể thấy được toàn cục thiên hạ.
Ngoại trừ Trình Danh Chấn ra, chỉ có Đậu Kiến Đức mới nghĩ ra. Nghĩ vậy, Ngụy Trưng nghiêm túc ngồi thẳng người,
- Theo như thuộc hạ thấy, sách lược này mười phần là xuất phát từ Đậu Kiến Đức, mượn lực lượng khác để nâng cao địa vị là điểm mạnh của y. Thúc đẩy các chư hầu cùng nhau thảo phạt Lý Uyên, y là người thu được lợi lớn nhất!
- Một bên tình nguyện thôi!
Lý Mật phủi miệng, từ trong lỗ mũi phát ra âm thanh.
- Những người khác lại không phải người ngu. Ai lại đồng ý lấy hạt kê trong lửa thay Đậu Kiến Đức?
- Đây mới là điều vi thần muốn nói đến?
Ngụy Trưng nhanh chóng đứng lên, đi đến đứng song song với tấm bản đồ trước mặt Lý Mật,
- Ngụy công mời xem, sau khi Lý Uyên khởi binh, thế như chẻ tre. Hiện giờ đã lấy Hạ Sơn Tây, Kinh Sư và nửa Quan Lũng. Ở Dân Thục cũng có quan viên hô ứng với Lý Uyên. Nếu y nắm trong tay đất Thục mà nói…, sẽ có được tây bắc địa thế thuận lợi, nhìn thấy đông nam. Còn đây là khu Tiền Tần quật khởi, lui có thể mượn cửa ải hiểm yếu để tự bảo vệ mình. Tiến thì bằng thuyền vùng ven sông xuôi dòng xuống.
Tốc độ di chuyển ngón tay của y rất nhanh, ánh mắt của Lý Mật cũng không ngừng di chuyển theo. Ba Thục từ xưa đến nay là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên phong cảnh mỹ lệ. Bất kể là Tiền Tần hay Tiền Hán, đều chọn nơi này làm nơi đế vương lập nghiệp. Nhưng đối với Ngõa Cương Quân mà nói, trước khi nắm được Lạc Dương, Ba Thục vĩnh viễn là một mong muốn xa vời. Đã sớm có người khuyên y, đề nghị Ngõa Cương Quân tạm thời bỏ mưu đồ với Lạc Dương, đi đường vòng từ hướng nam, theo Nhữ Nam, Nam Dương tây tiến theo đường vòng. Dù sao binh lực của Vương Thế Sung cũng có hạn, không có khả năng đưa quân đi quá xa Lạc Dương. Nhưng trong lòng Lý Mật, vẫn vì lấy Lạc Dương mà nhức nhối. Muốn chiếm lấy thành phía trước, chưa muốn suy xét đến các mưu đồ khác.
Dụng ý trong lời nói của Ngụy Trưng hôm nay, không phải là muốn khuyên y nhận thỉnh cầu kết minh của Đậu Kiến Đức, phân một bộ phận binh lực đi tấn công Lý Uyên. Hiện giờ cảnh trong Sơn Tây, Nghiêu Quân Tố cầm đầu vài quan thần Đại Tùy ở Hà Nội chống đỡ rất vất vả, nếu Ngõa Cương Quân đồng ý chi viện mà nói…, hai bên cùng nhau hô ứng, tất nhiên sẽ là một cú đả kích lớn đối với Lý Uyên.
Đến lúc đó, Lưu Vũ Chu xuôi nam, Tiết Cử, Lý Quỹ đông tiến, Đậu Kiến Đức bắc thượng, Ngõa Cương Quân tây chinh, ngũ gia liên kết đủ để chia hết toàn bộ Hà Đông. Mất đi Sơn Tây là chỗ lập nghiệp, Lý thị gia tộc sẽ là cái cây không có chỗ dựa, trong nháy mắt sẽ héo rũ ngã xuống đất.
Nhưng Ngõa Cương Quân có thể thu được lợi lộc gì từ cuộc chiến này? Nếu kế sách liên thủ lần này xuất phát từ Ngõa Cương, sau khi sự việc thành công lại khác. Mà diệu kế này lại xuất pháy từ trong tay bọn chuột nhắt Đậu Kiến Đức, đến lúc đó Ngõa Cương Quân xuất quân nhất định là nhiều nhất, đến khi phân chia lại phải nhìn ánh mắt người khác, chẳng phải là vì người khác mà mai mối sao?
Bất kể như thế nào, Lý Mật đều không thể làm cho mình nghe theo sự điều động của Đậu Kiến Đức. Thở dài, thấp giọng nói:
- Ngõa Cương Quân ta đã chống chọi với chính sách tàn bạo của Đại Tùy nhiều năm, đột nhiên muốn thay Nghiêu Quân Tố ra mặt, chỉ sợ còn nhiều điều không tiện. Ngươi với ta ở đây còn dễ nói, các tướng sĩ bên kia, ngươi bảo ta phải mở miệng như thế nào?
- Xưa nay người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa Nghiêu Quân Tố lãnh binh nhiều năm, dũng mãnh thiện chiến. Nếu như có thể khiến y mang ơn ta, nói không chừng có thể trở thành một viên thượng tướng của Ngõa Cương Quân ta!
Ngụy Trưng khẩn trương, nhấn mạnh cái được của Ngõa Cương Quân trong kế sách liên thủ lần này.
Nhưng những lời này lại không thể khiến Lý Mật động lòng. Ngõa Cương Quân bây giờ cái gì cũng không thiếu, mãnh tướng là cái thiếu duy nhất.
- Huyền Thành hãy để cho ta suy nghĩ một chút, dù sao đây cũng là chuyện đại sự liên quan đến số mệnh thiên hạ, không thể quyết định gấp gáp!
Nhẹ nhàng gõ hai cái xuống bàn, Lý Mật thấp giọng đáp lại.
Ngụy Trưng lập tức ý thức được vừa rồi mình đã thất lễ, đưa mắt nhìn sắc mặt Lý Mật, cúi đầu nói:
- Thần không dám thúc giục Mật công, chỉ có điều thần chịu chi ân của Ngụy công, mưu sự không dám không tận tâm!
- Ta biết Huyền Thành tất cả cũng là vì ta!
Lý Mật thở dài, thấp giọng trấn an,
- Nhưng Huyền Thành phải nghĩ đến cái khó xử của ta ! Cơ nghiệp của Ngõa Cương Quân lớn như vậy, đều đặt trên vai ta, nên nhất cử nhất động đều phải cực kỳ thận trọng !
Nói xong lời này, chính y cũng hiểu được là nói quá, cười cười thấp giọng bổ sung,
- Đương nhiên, ta cũng sẽ không lập tức từ chối Đậu Kiến Đức. Hắn ta muốn mượn lực lượng Ngõa Cương Quân để giành ưu đãi. Chúng ta chưa chắc không thể mượn thế cục hỗn loạn trước mắt, bất chiến mà khuất nhân chi binh!
Rõ ràng là có thể đường đường chính chính lấy lực lượng chi binh, lại cố tình chọn dùng đường quỷ đạo! Ngụy Trưng nghe xong thì tức giận trong lòng, nhìn ánh mắt Lý Mật muốn nói thẳng khuyên can. Nhưng nhìn thấy vết sẹo trên mặt Lý Mật nổi lên buồn thiu, y lại không thể làm gì đành đổi chủ ý. Kiêng kị nhắc đến chú cháu Lý Uyên, Ngụy công so với Đậu Kiến Đức chỉ sợ trong lòng còn sợ nhiều hơn! Dù sao Ngõa Cương Quân và Bác Lăng quân đối đầu nhau, vẫn là bại nhiều thắng ít. Nếu như chú cháu Lý Uyên rơi vào tình huống bị địch vây tứ phía, phải liều chết để mở một con đường sống, sẽ vượt qua Hoàng Hà và đứng mũi chịu sào hẳn là Ngõa Cương Quân. Trước cuộc chiến, chủ soái đã e sợ, thì kết quả của cuộc chiến tự nhiên có thể nghĩ ra.
Không muốn cùng Ngụy Trưng kia hai mắt nhìn nhau, Lý Mật đi ra bên cạnh một chút, chợt nói:
- Vương Thế Sung là hạng người có tầm nhìn hạn hẹp, Lý Uyên chỉ cần hứa cho hắn ta ít lợi lộc, hắn ta chưa chắc đã không chịu ra mặt thay Lý gia. Đến lúc đó, Ngõa Cương Quân chính là viễn chinh Sơn Tây, rất có thể bị binh mã của Lạc Dương chặn đường lui, từ nay về sau sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Ngụy Trưng lúc này thật sự thở dài, thở dài lực bất tòng tâm. Trong lòng Lý Mật đang trong tình trạng yếu đuối như vậy, y làm quân sư còn có lời nào để nói. Nhưng bỏ lỡ cơ hội trước mắt, thực lực của chú cháu Lý gia sẽ ngày càng lớn mạnh. Ngõa Cương Quân chưa xuất hiện ở Hà Nam nửa bước, đến lúc đó biết dựa vào cái gì để tranh chấp với Lý Gia Quân?
- Đậu Kiến Đức gây nên, nhưng thật ra đã làm cho ta tỉnh táo lên!
Lý Mật mặc kệ những cảm nghĩ trong lòng của Ngụy Trưng, tự dựa theo ý nghĩ của mình làm việc.
- Ha hả, thượng binh phạt mưu! Nếu các lộ chư hầu hợp lại tấn công Lý gia, Ngõa Cương Quân cho dù không xuất người nào, cũng có thể khiến Lý Uyên ơhair kiêng nể. Bạch lộc dưới chân núi tu võ, tân xã và những nơi khác cùng Ngõa Cương ta trị ở dưới bắt đầu võ cách sông nhìn nhau. Ôm con bê dưới chân núi Lăng Xuyên cũng là thượng giai đóng quân nơi. Ba chỗ này năm đó đều ở trong tay Nương Tử quân. Hiện giờ Nương Tử quân chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, tin tưởng Lý Uyên một chốc cũng không cố thượng những địa phương này!
- Chủ công dự định phái người nào lãnh binh tới thủ?
Tinh thần của Ngụy Trưng lại bị chấn động, nhanh chóng truy hỏi.
- Hà tất động binh đao, Huyền Thành xem bức thư này Tương Tam mang tới đi!
Lý Mật cười cười, vẻ mặt bí hiểm.
Một phong thư? Ngụy Trưng ngẩng đầu nhìn Lý Mật, thấy được vẻ vô cùng cao ngạo trong ánh mắt đối phương. Lúc này y nhanh chóng hiểu được ý đồ của đối phương, trong lòng khó chịu. Lúc đám người Đậu Kiến Đức và Lý gia khai chiến là lúc, Lý Mật sẽ giơ tay đòi hỏi Lý Uyên mấy huyện, Lý Uyên sao có thể không đồng ý. Nhưng làm như vậy, Ngõa Cương Quân hoàn toàn giống với đám người Lưu Vũ Chu, Đậu Kiến Đức phân rõ giới hạn. Lý Uyên chỉ để ý toàn lực đối phó với đám người Lưu Vũ Chu, Tiết Cử, Đậu Kiến Đức, từ nay về sau lại tránh được lo âu.
Y không thể đồng ý với mưu đồ của Lý Mật, nhưng trong lúc nhất thời tâm trạng rối loạn, căn bản y không nghĩ ra bất kì lời nào để phản đối. Dù sao chỉ cần dựa vào tỷ lệ giữa lợi ích thu được và cái giá phải trả, thì sách lược của Lý Mật sẽ thu được lợi ích lớn hơn so với kế sách liên thủ nhiều. Gần như là tay không bắt giặc, có lý do gì để phản đối? Nhưng về lâu dài thì thế nào? Ngõa Cương Quân mất đi cái gì? Nhưng có ai có thể cam đoan, cái gọi là mưu kế lâu dài, không phải là họa bích sung cơ- gặp nạn dễ thấy ảo giác?
Càng nghĩ, trong lòng Ngụy Trưng càng thấy uể oải, nhếch miệng cười khổ vài tiếng, chắp tay nói:
- Chủ công tính toán thật tinh diệu, Ngụy mỗ theo không kịp. Bây giờ trời đã tối, nếu chủ công không có chuyện gì khác cần dặn dò Ngụy mỗ, xin cho phép Ngụy mỗ cáo lui!
- Huyền Thành khách khí như vậy làm cái gì?
Lý Mật biết rằng Ngụy Trưng trong lòng tức giận, nhưng không muốn tính toán chi li cùng đối phương. Đó là một ít lòng bao dung mà y cần phải có, nếu không cũng không làm được Ngõa Cương Đại đương gia.
- Còn một thời gian ngắn nữa là lập thu, ta và ngươi hai người đều cần cân nhắc cẩn thận. Đến lúc tình thế biến hóa, sách lược cũng có thể biến hóa theo, hôm nay không cần phải cấp bách!
- Thần tuân mệnh!
Ngụy Trưng lại vái chào, rời đi không quay đầu lại.
Lý Mật nhìn hắn ta đi xa, cười lắc lắc đầu, xoay người lại nhớ tới dư đồ trước mặt. Đồ vật Ngụy Trưng có thể thấy được, y hoàn toàn có thể thấy được. Bị chú cháu Lý gia uy hiếp, có người còn sâu hơn y, nhưng ngoài chú cháu Lý gia ra, có một người vẫn chắn ngang trước mắt. Một ngày còn chưa diệt trừ được người này, vị trí Đại đương gia Ngõa Cương Quân của y khó có thể yên ổn được.
Y đưa ánh mắt về phía bắc Hoàng Hà. Nửa năm trước thi thể của tâm phúc mưu sĩ Phòng Ngạn Tảo, chính là lấy từ nơi đó về. Nói là chết trong tay Vương Đức Nhân, nhưng nếu không có người âm thầm ủng hộ, cho dù có cho Vương Đức Nhân mười lá gan, hắn ta dám động vào một sợi tóc của Phòng Ngạn Tảo sao?
Về việc Phòng Ngạn Tảo chết, Lý Mật vẫn âm thầm chịu đựng. Bây giờ, cuối cùng cơ hội trước mắt cũng đã đến, y sao có thể bỏ qua lần nữa? Để cho Phòng Ngạn Tảo chết không nhắm mắt! Đám người Đậu Kiến Đức, Lưu Vũ Chu câu kết với nhau tấn công Lý Uyên, đến lúc đó sẽ không người nào có thể tranh giành quận Hà Nội với mình. Mà chỉ cần lừa gạt được Lý Uyên lấy được nửa quận Hà Nội, thuộc về chư doanh Ngõa Cương Quân, là có Ngõa Cương Quân có thể đối mặt với Lê Dương hình thành cục diện ba mặt giáp công. Đến lúc đó, Từ Mậu Công muốn ung dung thoát thân như lần trước, e là không dễ dàng như vậy rồi.
Đợi Cô nắm giữ toàn bộ Ngõa Cương Quân trong tay, anh hùng thiên hạ, còn có ai là địch thủ?