“Thiên hạ anh hùng Mật công và Uyên”, không đợi Lý Mật quyết định xem có viết thư cho Lý Uyên hay không, thừa dịp loạn vơ vét tài sản ở những nơi khác, sứ giả của Lý Uyên đã mang thư tự tay hắn ta viết mang đến cho Ngõa Cương Quân rồi. Trong thư quét mắt nhìn qua ngoài những lời khách sáo ra, tám chữ kể trên, thật sự rõ ràng muốn Lý Mật rút kiếm dựng lên.
Thiên hạ anh hùng, Mật công và Lý Uyên. Nếu những lời tương tự xuất phát từ Đậu Kiến Đức hoặc là Vương Thế Sung, Lý Mật khẳng định không nói lời thứ hai mà xé nát thư ngay trước mặt sứ giả. Đậu Kiến Đức, hắn ta là cái thá gì, trước kia vào rừng làm cướp giờ là một tên tiểu quan lại lùng bắt trộm cướp. Về phần Vương Thế Sung, người này có nguồn gốc lại càng tồi tệ, là hậu duệ của người Hồ ở Ba Tư, gặp vận may, làm con nuôi của Vương gia! Người có huyết mạch ti tiện như vậy, sao có thể đánh đồng cùng Bồ Sơn Công. Mà đường công Lý Uyên, lại là những người khác đại hữu bất đồng. Không nói đến gốc gác phải tính là hậu duệ quý tộc của Bắc triều, chỉ riêng ba đời là công thần, đám người Đậu Kiến Đức đã không theo kịp. Huống chi thân mẫu của Lý Uyên với thân mẫu của tiên đế Dương Quảng là tỷ muội ruột. Có thể nói huyết mạch Đại Tùy Hoàng gia cao quý, có một nửa chảy xuôi trong mạch máu Lý Uyên. Như vậy một thế tập quý tộc chủ động đến kết giao, còn luôn miệng gọi y là đại huynh, có thể khiến Lý Mật không vui sao?
Vui vẻ thì vui vẻ, nhưng Lý Mật cũng không đến mức lập tức vênh váo, không thể dễ dàng chấp nhận thỉnh cầu liên minh với Lý Uyên. Nhưng tin vui bất ngờ đến từ Trường An, Lý Mật vừa mới mở miệng, sứ giả lập tức lấy ra “Thành ý” đã chuẩn bị trước đó. Để biểu đạt thành ý của Đường công với Lý Mật, gia tộc Lý Uyên nguyện đem một nửa quận Hà Nội, bao gồm cả nơi Lý Mật luôn nhòm ngó trước đó và những nới khác, lập tức cắt ra nhường cho Ngõa Cương Quân. Đồng thời, Lý Uyên quyết định, lấy thân phận Đường vương, Giám quốc thừa tướng, tụ tập bách quan biểu thị tôn Lý Mật làm Ngụy Quốc Công, Thượng Trụ Quốc, Hà Nam Đại tổng quản. Công văn đã được đưa vào cung Thiếu đế Dương Hựu đóng dấu, chỉ đợi hiệp ước liên minh của hai nhà đạt thành, lập tức phái người mang ấn tín đến Ngõa Cương.
Điều này, đã vượt xa những yêu cầu lúc trước của Lý Mật rồi. Mặc dù trong lòng y rất rõ, cái gọi là Thiếu đế Dương Hựu cùng lắm là một con rối của Hoàng đế, hành động này của Lý Uyên đơn giản là học Tào Tháo, hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu. Mặc dù trong lòng y rất rõ ràng, ngày hôm nay hạ quang họ Dương Hoàng đế còn có ba cái, một kẻ buôn chức tước kỳ thật chưa biết đánh giá như thế nào. Nhưng có Hoàng đế khâm phong và không có Hoàng đế khâm phong hoàn toàn không giống nhau. Ít nhất từ nay về sau, Ngụy công y sẽ trở thành người thật việc thật, không còn là một cường đạo vượn người đội mũ nấp sau cánh cửa đóng kín. Ngoài ra, sau khi được Dương Hựu khâm phong, lần sau dẫn binh đến tranh chấp với Vương Thế Sung, có thể mượn cớ phụng chỉ thảo phạt gian nịnh. Trong thành Lạc Dương mấy vạn tinh binh liên quan đến Hoàng đế Dương Đồng đều có thể bị coi là phản tặc, mà Ngõa Cương Quân thì biến hóa nhanh chóng, thành danh xứng trụ cột quốc gia.
Đủ loại lợi lộc, Lý Mật căn bản không có cách nào cự tuyệt. Bởi vậy không để ý đến sự phản đối của đám người Ngụy Trưng và Bùi Nhân Cơ, nhanh chóng đồng ý thỉnh cầu kết đồng minh của Lý Uyên. Mà Lý Uyên nói lời cũng giữ lời, chẳng những vui vẻ đem bản đồ mấy huyện và Ngụy công ấn tín đưa đến Ngõa Cương, mà còn nhân dịp lấy danh nghĩa của Hoàng đế Dương Hựu hạ một đạo thánh chỉ cho Lý Mật, giao cho y trách nhiệm tổng quản binh mã ở Hà Nam, nhanh chóng bình định thành trì Dĩ Tây, thổ phỉ ở phía nam Hoàng Hà.
Quả thật là vừa mệt mỏi dã rời đã có người đưa lưng ra cho dựa, nhận được bản đồ và thánh chỉ, Lý Mật lập tức rà soát lại binh mã Ngõa Cương, tù binh dưới trướng của Lý Trọng Kiên cũng chiêu được mãnh tướng Vương Quân Khuếch Vi Trấn Bắc Tướng quân, Hà Nội quận thủ, mang hai vạn binh, chỉ huy thẳng hướng tu võ. Sau đó, tự mình dẫn một đại quân, trùng trùng điệp điệp thẳng hướng Lạc Dương.
Vương Thế Sung lãnh binh nghênh chiến, ở Lạc Bắc bị Ngõa Cương Quân đánh bại, Hổ bí lang tướng Vương Biện phụng mệnh cản phía sau, thời gian chưa đến nửa nén hương, đã bị Tần Thúc Bảo đâm một giáo chết trên lưng ngựa. Các mãnh tướng Trình Tri Tiết, Đơn Hùng Tín, Bùi Hành Nghiễm mang binh mã, ầm ầm xông tới, giết được Vương Thế Sung chân đứng không vững. Trên trời đột nhiên đổ mưa to, mới thừa dịp loạn lạc chạy trở về Lạc Dương.
Lý Mật mừng rỡ, thừa cơ bức ép Đông đô, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu Đoàn Đạt, Dân bộ Thượng thư xuất binh đến bến sông chi viện. Vừa mới giao thủ, quân binh mã chủ lực của Đoàn Đạt đã bị Tần Thúc Bảo một mình cưỡi ngựa đâm thủng. Làm cho Đoàn Đạt sợ đến hồn bay phách lạc, nhanh chân bỏ chạy. Đến bến sông chạy trốn hơi chậm, bị Trình Tri Tiết đuổi theo từ phía sau, một búa bổ nát đầu.
Trong lúc nhất thời, Đông đô tràn đầy nguy cơ. Vương Thế Sung rất vất vả gom quân, để phản chiến lại Ngõa Cương Quân. Sĩ tốt dưới trướng Lý Mật tới hơn ba mươi vạn, đúng lúc lực lượng lớn nhất. Tin tức truyền đi, Đậu Kiến Đức lập tức tập hợp Từ Nguyên Lãng, Chu Xán cùng đám người ủng hộ lên ngôi, khuyên Lý Mật thuận theo thiên ý càng sớm càng tốt, đăng cơ xưng đế. Nhớ tới nội dung bức thư của Đậu Kiến Đức, Lý Mật cười cười, cự tuyệt đề nghị này.
- Đậu Kiến Đức này, muốn đem người khác đặt trên lửa nướng!
Sau khi đuổi sứ giả đi, Lý Mật cười lạnh nói.
- Trước đó vài ngày vừa mới mang Lý lão ẩu dựng thành bia, bây giờ lại bắt đầu nhằm vào ta. Không biết suy nghĩ kia dựa vào cái gì, mà muốn lừa gạt pháp nhãn của bản công?
Ngõa Cương Quân gần đây thuận buồm xuôi gió phát triển, trong đó rõ ràng có lúc Lý Mật ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, liên minh với Đường vương Lý Uyên. Cho nên chúng văn võ bá quan cũng không muốn làm Lý Mật mất hứng, đều nói hùa theo rằng Đậu Kiến Đức ảnh mắt thiển cận, ý nghĩ kỳ lạ. Lý Mật nghe được, cảm xúc càng mãnh liệt, sai người mở yến hội trong quân, ăn mừng chiến thắng.
Chúng văn võ đều kêu lên đồng ý, đem vò rượu, chiếm chỗ không ngừng. Duy chỉ có Ngụy Trưng không muốn tiếp cận sự náo nhiệt này, cười lạnh vài tiếng, xoay người mà đi.
Điều này, cho dù Lý Mật có độ lượng đến đâu đi nữa, cũng có chút căm tức, vỗ nhẹ vào mặt bàn, cười hô lên:
- Huyền Thành muốn đi đâu? Sao không ở lại cùng mọi người nâng chén? !
- Rượu hôm nay có ngày mai không có, không uống cũng thế!
Ngụy Trưng cũng không quay đầu lại, bỏ lại một câu nói lạnh lùng…, rồi tiếp tục bước đi. Trình Tri Tiết vừa lúc giao quân vụ ở ngoài cửa xong đi vào, nghe thấy Ngụy Trưng nói nhảm, ngây cả người, giơ tay ngăn lại, cười ha hả khuyên nhủ:
- Hôm nay say không được sao? Lo lắng ngày mai làm gì? Các ngươi là người đọc sách, nên nghĩ nhiều quá rồi!
Hai câu nói trước sau như một, tựa như trước đó đã được luyện tập giống như bình thường, kín kẽ. Làm hai mắt Lý Mật tức giận đến mức tối sầm lại, không phát tác không được, hai lỗ mũi vù vù thổi ra khói trắng. Trưởng Sử Bính Nguyên Chân thấy thế, sợ Lý Mật đang tức giận sẽ có xung đột với Trình Chi Tiết, cười ha hả đi lên phía trước, thấp giọng khuyên nhủ:
- Hoàng hôn Đông đô cũng đã xuống, lúc này còn nghĩ đến quyết định trước kia làm gì? Chi bằng tập trung toàn bộ lực lượng tiêu diệt Vương Thế Sung một mối họa trong lòng, sau đó sẽ tính đến chuyện khác sau!
- Trưởng sử nói như vậy thật là! Chính vì cái gọi là ra khỏi cung không thể quay đầu lại, quân ta đã đánh đến bên ngoài thành Lạc Dương rồi, sao có thể thay đổi chủ ý? Tuy nhiên hành động của Huyền Thành hôm nay cũng ứng với một câu ngạn ngữ, quân chính nhi thần tự trực, vì thế, ta cũng chờ uống cạn một chén lớn!
Bính Nguyên Chân vừa dứt lời, dung mạo vô cùng dâm loạn đứng lên khỏi chỗ ngồi, cao giọng đề nghị.
Những lời này vô cùng chuẩn, nếu không thay Ngụy Trưng che đậy sai lầm lại, mà còn đem những cử chỉ làm mất hứng của Ngụy Trưng, là vì Lý Mật nghiêm chình giữ mình mà dựng lên. Nhất thời làm hai bên đều nguôi giận, nhìn nhau nhếch miệng cười. Duy chỉ có Trình Tri Tiết này không có đầu óc, rõ ràng chính mình gây họa lại không có chút ý thức nào, thấy nụ cười trên mặt Ngụy Trưng vô cùng gượng ép, kéo ống tay áo đối phương, lớn tiếng hỏi:
- Làm sao vậy, các ngươi vừa rồi nói cái gì đấy, đây đều là không có gì à?
- Không có chuyện của ngươi! Ngươi ít nói đi hai câu là cái gì cũng tốt!
Tần Thúc Bảo và Bùi Hành Nghiễm một tả một hữu kéo tay Trình Danh Tiết ngồi vào chỗ.
Hai người này đều là cn cháu tâm phúc của quận Tề, một người là con lớn của Đại tướng quân Bùi Nhân Cơ, ở trong Ngõa Cương Quân có vị trí cực kỳ trọng yếu. Làm hại Lý Mật mặc dù muốn dùng rượu dạy cho Trình Tri Tiết một bài học, cũng phải chủ động buông tha. Cười cười, lớn tiếng nói:
- Huyền Thành là lương thần khó có được, ta sao có thể phiền muộn về y. Về phần Trình tướng quân, lại khó có được một người mang tấm lòng son như vậy, ta cũng đâu phải vì mấy câu nói khó nghe như vậy mà trách phạt hắn ta, như vậy chẳng phải hẹp hòi quá rồi sao! Vả lại hôm nay là ngày vui, không đề cập đến vấn đề này nữa, nào cùng nâng chén!
- Vì chuyện vui ngày hôm nay, vì sức khỏe của Ngụy công!
Mọi người cười ha hả phụ họa.
Ngụy Trưng vốn không muốn tham gia, lại vì mặt mũi của Bính Nguyên Quân và Tổ Chân Nhạn mà nhẫn nhìn, mới miễn cưỡng ngồi xuống. Nhưng một người đã không vui, ngồi giữa đầy hoan thanh tiếu ngữ không hợp nhau. Như vậy, y uống say là điều có thể hiểu, sau khi uống hơn mười chén rượu, hai bên thái dương giống như có kim đâu vào đau buốt.
- Chư vị chầm chậm uống, Ngụy mỗ tửu lượng kém, xin cáo lui trước!
Cố gắng áp chế dạ dày đang nôn nao khó chịu, y cố lấy tinh thần cáo từ với mọi người. Hai chân vừa mới đứng dậy, lập tức bắt đầu hoa mắt, lắc lư vài cái, đâm vào một thị nữ đưa đồ ăn ngã nhào bốn chân chổng lên trời.
Người thị nữ kia đến từ hành cung của Dương Quảng, bởi vì có chút sắc đẹp mới không bị binh lính Ngõa Cương Quân phân chia, mà được giữ lại bên người Lý Mật cùng với mấy tỉ muội có dung mạo xinh đẹp. Xưa nay làm việc quét dọn, thỉnh thoảng cũng bị Lý Mật chiêu đi thị tẩm. Lại bởi vì xuất thân hàn vi, huyết mạch không đủ cao quý, cho nên không có danh phận gì. Chỉ có thể làm một thị nữ bình thường, một khi phạm sai lầm, sẽ bị Lý Mật cho thị vệ chà đạp.