Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 499 - Chương 143: Vấn Đỉnh (9)

Chương 143: Vấn đỉnh (9)

Ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận, nàng không ngờ rằng hôm nay mình lại cùng với Chưởng bí thư đại nhân đụng vào nhau. Nhất thời, sợ tới mức không đứng lên nổi, cũng không dám khóc, xin tha cũng không dám xin, nước mắt bắt đầu lăn trên khuôn mặt tràn đầy sợ hãi. Nhưng thật ra, tuy rằng Ngụy Trưng say, trong lòng vẫn muốn nói một lời thanh minh. Thấy thị nữ có bộ dạng sợ hãi như vậy, cũng bất chấp trên người bị đổ đầy thức ăn, dựa vào việc mình đã uống say ở trước mặt Lý Mật quát lớn:

- Ngươi, sao dám chắn đường đi của ta, đến, đến, đến, đi theo ta, hôm nay ta cho ngươi biết sự lợi hại của Ngụy mỗ ta!

Mọi người nghe vậy, lập tức vang lên một trận cười vang, Lý Mật đã uống hết một nửa rượu trên bàn rồi, vừa vuốt ve vết sẹo trên mặt, vừa nói đùa:

- Được Ngụy Huyền Thành ngươi, xưa nay nghiêm trang là vậy, uống rượu say vào không ngờ đức hạnh cũng như vậy. Được, thị nữ này ta ban cho ngươi, ngươi mang đi đi, muốn làm như thế nào thì làm như thế đó!

- Lo lắng làm gì, còn không giúp Ngụy đại nhân đi rửa mặt!

Khuôn mặt của viên quan dâm loạn lại hiện ra, chỉ vào mặt thị nữ thét ra lệnh.

Thị nữ kia bị giật mình hồn bay phách lạc, lập tức hai tay ôm ngang eo Ngụy Trưng, giống như con kiến ôm vào gốc cây vậy, dắt Ngụy Trưng đi ra ngoài. Sửu quan viên thấy thế, lắc đầu mà cười, hướng về phía mọi người chắp tay,

- Ta phải đi đưa tiễn Ngụy đại nhân, tránh cho y đến ngay cả đường về trướng mình ngủ cũng không thấy!

- Quân Ngạn đi nhanh rồi trở về!

Tất cả tâm tư Lý Mật để hết vào việc làm thế nào để hiệu lệnh thiên hạ đánh chiếm Lạc Dương, cho nên cũng không cảm thấy hành động của Sửu Kiểm quan viên là dư thừa, khoát tay áo, cười mệnh lệnh.

Sửu Kiểm quan viên lĩnh mệnh, lập tức đi đến dìu lấy cánh tay Ngụy Trưng. Cùng người thị nữ xui xẻo kia, kéo đi, đem Ngụy Trưng say đến mức không bước nổi chân ra khỏi lều lớn của trung quân. Bên ngoài gió thổi lớn, Ngụy Trưng cuối cùng không chịu nổi, đẩy Sửu Kiểm quan viên và thị nữ ra, chạy vài bước, ôm lấy gốc cây cổ thụ nôn thốc nôn tháo.

Tiểu thị nữ đương nhiên là thấy rất nhiều trường hợp như vậy rồi, đứng bên hầu hạ tay chân cực kỳ thành thạo. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã theo thứ tự mang tới nước rửa mặt, nước súc miệng và trà giải rượu, nhanh chóng giúp Ngụy Trưng giải rượu. Sau khi uống xong mấy chén trà nóng, cuối cùng Ngụy Trưng cũng ngừng nôn mửa. Ngẩng đầu nhìn mọi nơi, vô cùng hổ thẹn, quay về phía Sửu Kiểm quan viên ôm quyền,

- Ngụy mỗ tửu lượng kém, khiến Thái tử chê cười rồi!

- Huyền Thành không cần khách khí như vậy!

Sửu Kiểm quan viên nhẹ nhàng lắc đầu,

- Bây giờ, ai biết được người nào say, người nào tỉnh!

Cách đó không xa trung quân trướng vẫn náo nhiệt như trước, những câu mời rượu không ngừng vang lên. Nhưng ánh mắt của Ngụy Trưng và Trữ Quân Ngạn nhìn những người bên trong, lại cảm thấy trống vắng.

- Quân Ngạn biết Ngụy mỗ vì sao mà say!

Ngây người ra một lúc lâu, sau đó Ngụy Trưng lắc đầu cười khổ.

- Quân Ngạn cũng nhìn thấy, những náo nhiệt trước mắt chỉ là những náo nhiệt trong khoảnh khắc?

- Ta chính vì Mật Công Ký Thất Tham Quân, tất cả các công văn, giấy tờ truyền quân lệnh, có mấy người không đồng ý cho vào tay ta?

Trữ Quân Ngạn nhún vai, thấp giọng hỏi lại.

Ngụy Trưng khẽ cau mày, lập tức hiểu ra mình không phải là người duy nhất nhìn ra tình cảnh của Ngõa Cương Quân. Nhưng Trữ Quân Ngạn thằng nhãi này không ngờ thấy rõ ràng rồi, cũng không khuyên ngăn Lý Mật. Nghĩ đến điều này, ánh mắt của y trở nên linh hoạt, sắc bén, nhìn chằm chằm vào trữ Quân Ngạn, dường như muốn đi sâu vào trong lòng đối phương.

- Đi thôi, vào trong trướng của ngươi uống chút nước!

Trữ Quân Ngạn thở dài, tiến lên đỡ lấy Ngụy Trưng,

- Huyền Thành chớ có trách ta! Thái tử mỗ không phải là không dám nói thẳng ra, mà là biết rằng nói ra cũng không có tác dụng gì! Thực ra, tự mình Mật công, làm sao lại không hối hận sao ngày đó lại ra quyết định dễ dàng như vậy chứ, nên Lý lão ẩu bị như vậy là đáng? Nhưng trước mắt quân ta đã đến dưới thành Lạc Dương, đâu có thể dễ dàng thu binh?

Ngụy Trưng lắc người một cái, say rượu nên không còn có chút sức lực nào, cuối cùng không thể giãy ra, đành phải để cho Trữ Quân Ngạn tiếp tục dìu mình. Hai người say rượu nghiêng ngả lảo đảo đi phía trước, thị nữ cẩn thận đi theo phía sau, chậm rãi mà đi. Đi một hồi rất lâu, cuối cùng cũng đến trướng của Ngụy Trưng. Người hầu Ngụy Trưng thấy vậy, nhanh chóng xông lên phía trước, nâng hai người đi vào. Sau đó múc nước rửa mặt, dâng canh giải rượu, rất bận rộn.

Đến lúc này, người thị nữ đi phía sau hai người ngược lại không xen tay vào được, sợ hãi đứng ở cửa, không biết phải làm sao. Ngụy Trưng suy nghĩ rất lâu, mới nhớ ra lai lịch của người này. Phất phất tay, thấp giọng mệnh lệnh:

- Ngươi tạm lui xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một gian trướng ngủ, ở ngay bên cạnh trướng của ta. Đợi chuyện hôm nay bình ổn, Ngụy mỗ sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp cho ngươi ổn thỏa!

- Ân cứu mạng, không dám nói cảm ơn.

Tiểu thị nữ ở bên cạnh Lý Mật lâu, cũng học được chút lễ nghĩa, ngồi thấp người xuống, chỉnh đốn trang phục thi lễ.

- Tiện thiếp liễu yếu đào tơ, không dám hầu hạ quân tử, nhưng giặt quần áo, lấy nước, làm việc nhà, đại nhân cứ việc giao phó!

- Đi đi, khi ta nhớ tới, tự nhiên ta sẽ gọi ngươi. Ngụy Lương, ngươi đi sắp xếp trướng ngủ cho nàng!

Tùy tùng bị gọi là Ngụy Lương đáp ứng một tiếng, rồi dẫn tiểu thị nữ nhanh chóng rời đi. Trong trướng ngủ đã yên tĩnh trở lại, Trữ Ngạn cầm chén trà lên, thổi vài hơi, rồi chậm rãi uống.

- Ôi!

Dường như bị nước trà nóng làm bỏng cổ họng, y khan khan giọng than,

- Nhìn thấy được và hiểu rõ, là hai việc hoàn toàn khác nhau. Huyền Thành ngươi không cần oán giận Mật công, hắn ta thật ra cũng rất khó khăn đấy. Ngày hôm trước thấy Hà Đông đưa mật thư tới báo, gần như cả đêm không chợp mắt! Cho tới tận khi nhận được sự ủng hộ lên ngôi của mọi người, trên mặt mới miễn cưỡng cười một chút.

- Mật báo tới từ Hà Đông? Bên đó đang đánh nhau sao? !

Tay Ngụy Trưng run lên, bị nước trà nóng dội vào chân nhưng không có cảm giác.

- Tình hình chiến sự như thế nào? Chú cháu Lý Uyên an bài như thế nào?

- Chẳng những Hà Đông, hiện giờ Bắc Hà cũng trở nên hỗn loạn. Theo như tình hình trước mắt thấy, thế cục đối với Ngõa Cương Quân ta là tốt!

Trữ Quân Ngạn nhìn khắp xung quanh, hạ thấp âm thanh xuống để không bị lộ.

- Lý Gia Quân bại trận?

Tâm tư Ngụy Trưng lập tức bị câu dẫn, tình thế có lợi đối với Ngõa Cương Quân, nói trắng ra là chú cháu Lý Uyên bị thiệt hại nặng. Nhưng côn trùng trăm chân, tử mà không cương. Chỉ cần mấy nhà liên quân hơi nới lỏng một chút, Lý Uyên rất dễ dàng có thể lật ngược thế trận.

- Đại bại!

Trữ Quân Ngạn liên tục gật đầu.

- Nếu lúc trước nghe theo đề nghị của ngươi không kết minh cùng với Lý Uyên…, quân ta giờ ước chừng đã dẹp xong nửa Sơn Tây. Ai có thể dự đoán được thực lực của Lý Uyên lại yếu như vậy, tám gã mãnh tướng đi theo Lý Thế Dân ngăn cản Tiết Cử, không ngờ vỡ lục bộ. Đám người Mộ Dung La Hầu chết trận, danh tướng Lưu Triệu Cơ bị Tiết Cử bắt giữ!

- Hả!

Ngụy Trưng kinh ngạc kêu to. Cảm giác say trên người đã không còn, cầm trên án thư ra một quyển dư đồ, y nhanh chóng trải lên mặt đất rộng, không để ý đến đất cát rất lạnh, nằm úp sấp ở phía trên, cẩn thận xem xét.

- Nơi này!

Trữ Quân Ngạn lấy tay chỉ ở phía trên thượng du chỉ chỉ, cười nói:

- Lý Thế Dân binh bại, đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Lưu Văn Tĩnh, tự mình lùi về sau kỳ quan không dám ngẩng đầu lên. Tiết Cử ở quan ngoại mỗi ngày đều không ngừng đánh chiếm, sợ Lý Uyên điều chỉnh bố trí sớm, điều động toàn bộ binh mã ở Đồng Quan trở về, bảo vệ xung quanh kinh sư!

Kể từ đó, cả ngàn dặm ải từ Lạc Dương đến Hoa Âm gần như là trống không. Chỉ cần Ngõa Cương Quân lờ đi tàn binh trong thành Lạc Dương, lập tức có thể dẫn binh hướng lên Đồng Quan. Cơ hội tốt như vậy, đáng tiếc đã bị Lý Mật vie một Ngụy Quốc công hư danh mà bỏ qua, không khỏi làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc. Ai ngờ, sự việc đáng tiếc hơn nữa còn ở phía sau, nói xong sự tình phía tây, Trữ Quân Ngạn trong chớp mắt, lại chỉ đến Hà Đông và Hà Bắc,

- Lưu Vũ Chu thừa dịp xuôi nam, ngày trước đã công phá Thái Nguyên. Lý Trọng Kiên vừa muốn cứu Thái Nguyên, vừa muốn phòng ngừa người Đột Quyết xông vào, căn bản không hết bận. Đậu Kiến Đức chỉ cần nhẹ nhàng lên hướng bắc, là có thể hạ được thành Tiên Ngư!

- Chỗ nào?

Mồ hôi trên trán Ngụy Trưng chảy ra, không phải vì sợ hãi, mà vì kinh ngạc. Không lâu trước đó, Hổ Bí đại tướng quân Lý Trọng Kiên ở trong mắt quan lại Đại Tùy, gần như là một thần thoại không ai thắng nổi, bây giờ không ngờ bị đánh bại chật vật như vậy, ngay cả thành Tiên Ngư quận Bác Lăng cũng tràn đầy nguy cơ!

- Tiên Ngư, đại khái là sự việc của mười hai ngày trước, giờ phút này, chắc Tiên Ngư cũng rơi vào tay Đậu Kiến Đức rồi. Theo mật báo nói, Lý Trọng Kiên không ở Bắc Lăng, rút về cũng không kịp nữa.

Trữ Quân Ngạn cười nói, trong lời nói không tránh khỏi nuối tiếc.

So với Đậu Kiến Đức, đám người Lưu Vũ Chu đoạt được, Lý Mật từ trong tay Lý Uyên lấy được mấy huyện, quả là việc làm vô bổ! Nhưng hối hận đã không còn kịp rồi, bây giờ tách ra, trên lưng chẳng phải là mang danh bội bạc sao. Nếu chẳng may Vương Thế Sung nhân cơ hội đánh vào, Ngõa Cương Quân chẳng khác nào cả hai lần đều chẳng được lợi lộc gì.

Ngụy Trưng cau mày, ánh mắt sáng lên. Suy nghĩ của y lúc này hoàn toàn không phải là lợi ích của Ngõa Cương Quân được ít hay nhiều, mà sao Lý Trọng Kiên lại bị bại kỳ quái như vậy. Thực lực của Đậu Kiến Đức y biết rõ, thông qua đám người Tần Thúc Bảo nói chuyện với nhau, thực lực của Bác Lăng quân y cũng có chút hiểu biết. Chỉ dựa vào những người dưới trướng Đậu Kiến Đức, sao có thể đánh bại sáu quận Bác Lăng dễ như chẻ tre, điều này sao có thể? Mặc dù Lý Trọng Kiên không thể phân thân chiếu cố cũng không có khả năng, ngày trước lúc Lý Trọng Kiên không ở, tướng lĩnh đóng giữ Bác Lăng ngay cả La Nghệ Hổ Bí thiết kỵ cũng có thể chống đỡ được, mới qua hai năm, làm sao có thể đột nhiên trở nên yếu như vậy?

- Đậu Kiến Đức bố trí binh mã như thế nào?

Cổ họng nghẹn lại, y hỏi Trữ Quân Ngạn.

Đối với cấp quan của Ngụy Trưng, để lộ chút quân tình không thể tính để lộ bí mật. Trữ Quân Ngạn ngẫm nghĩ một chút, cười đáp lại:

- Theo cơ sở ngầm của quân ta ở Bắc Hà báo cáo, Đậu Gia Quân chia làm ba đường. Một đường do Vương Phục Bảo dẫn dắt, ra Hà Gian, xuyên thẳng Thượng Cốc. Một đường do hai người là Trình Danh Chấn và Ngũ Thiên Tích dẫn dắt, trải qua Bách xã, lấy Triệu quận. Hai đường này binh mã cũng không nhiều, chủ yếu có tác dụng kiềm chế. Ở giữa có một đường, do tự mình Đậu Kiến Đức lãnh binh, được xưng thập nhị vạn từ Nhiêu Dương Công tiến đến Tiên Ngư!

- Vương Phục Bảo tới chỗ nào?

Quân chủ lực là Đậu Kiến Đức không để ý đến, Ngụy Trưng lại hỏi tới hai cánh quân chi viện yểm trợ,

- Trình Danh Chấn, tên nhãi này đến chỗ nào?

- Vương Phục Bảo nghe nói đã hạ được thành của huyện Liễu Dịch. Trình Danh Chấn cũng thuận lợi đột phá cản quân của Triệu Quận Thủ lại, bất cứ lúc nào cũng có thể hội ngộ với quân của Đậu Kiến Đức!

Trữ Quân Ngạn chỉ trên dư đồ, thấp giọng giới thiệu.

- Tên nhãi này!

Ngụy Trưng hít một hơi lạnh. Dưới trướng của Đậu Kiến Đức, hắn lo lắng nhất chính là quan văn Trình Danh Chấn.

- Tên nhãi này, không ngờ nghe lời Đậu Kiến Đức như thế. Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết. Có thể nào là người khác!

- Thành Huyền nói họ Trình tự tìm đường chết?

Trữ Quân Ngạn không nghĩ tới kết luận của Ngụy Trưng lại hoàn toàn khác với mình như thế, ngẩn người, cau mày hỏi.

- Ngươi xem chỗ này!

Ngụy Trưng dùng ngón tay chỉ vào một địa điểm trên dư đồ, không ngớt cười nhạt.

- Đâu chỉ Trình Danh Chấn, nếu ở đây đột nhiên có một đội binh mã, ba đường quân của Đậu Kiến Đức, có mấy ai có thể sống sót trở về?

- A!

Trữ Quân Ngạn giật mình nhảy dựng lên, kinh sợ kêu ra tiếng.

- Nơi đó, làm sao có thể.

- Quỷ đạo, chỉ có thể ngẫu nhiên lâm vào, sao mỗi lần đều có thể thấy hiệu quả? !

Ngụy Trưng phất tay áo một cái, quay lưng đi, vươn người đứng dậy. Trong nháy mắt, bóng lưng của y có vẻ như hiu quạnh!

Bình Luận (0)
Comment