Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 500 - Chương 144: Vấn Đỉnh (10)

Chương 144: Vấn đỉnh (10)

Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : vipTruyenGG.com

vipTruyenGG.com

--------------------------

Giờ phút này, Trình Danh Chấn cũng không biết rằng ở một nơi xa xôi còn có một vị “Lão bằng hữu” luôn quan tâm nhất cử nhất động của mình. Hắn dẫn ba nghìn con cháu Minh Châu, tung hoành ngang dọc cả vùng đất Triệu quận.

Từ lúc nhận được quân lệnh của Đậu Kiến Đức về sau, hắn lập tức buông xuôi mọi chuyện, toàn tâm toàn ý nhào vào chiến tranh. Binh lính Minh Châu Doanh không nhiều lắm. Nhận nhiệm vụ cũng rất quan trọng, hơi có sai lầm thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch Bắc chinh lớn. Cũng may quân chủ lực của Lý Trọng Kiên đều bị Đậu Gia Quân cấp binh mã theo hai đường khác nhau hấp dẫn, bởi vậy cho tới bây giờ, Minh Châu Doanh tiến triển coi như thuận lợi. Theo đại lục, bách xã đến anh đào, cơ bản chưa từng gặp qua cái gì chống cự tốt.

Đã qua Anh Đào rồi, chính là làm cho việc cai trị Triệu Quận bình cây gai rồi. Quận Thủ đã từng trải qua nhiều năm mưa gió, biết mặc dù phái binh ra ngoài nghênh chiến, cũng không thể đánh lui Minh Châu Doanh, định dùng tảng đá lpns chặn cửa thành, một mực cố thủ. Đụng phải loại rùa đen rụt đều chiến pháp, Trình Danh Chấn và Ngũ Thiên Tích cũng không còn cách nào khác. Bọn họ dưới chướng chỉ có hơn ba nghìn bảy trăm quận binh, còn muốn lưu lại hơn năm trăm người trợ giúp Vương Tường (Vương Nhị Mao) giữ thành, bởi vậy có thể ra chiến trường chỉ có ba nghìn người. Căn bản không có tư cách lấy thi thể đi bảo vệ thành hào.

Đang lúc hết đường xoay sở, lại nhận được lệnh của Đậu Kiến Đức. Lệnh để lại thành, trực tiếp chạy tới quận Bác Lăng phối hợp với quân chủ lực. Xét thấy trong thành quân coi giữ cũng chỉ có hai ngàn người, cũng không làm được gì. Bởi vậy Trình Danh Chấn cùng vài người tâm phúc thương lượng một chút, chợt ra quyết định, do Đoàn Thanh lĩnh năm trăm quân tốt ở bình cây gai ngoài thành giám thị quân coi giữ nhất cử nhất động, mặt khác tướng sĩ suốt đêm mở hướng Bác Lăng, hiệp trợ Đậu Vương Gia cướp lấy cổ thành Tiên Ngư.

Không đợi Minh Châu Doanh đi đến, Đậu Kiến Đức đã dựa vào ưu thế tuyệt đối binh lực đem quận Bác Lăng trị sở Tiên Ngư thành nhanh chóng hạ xuống. Quận Bác Lăng thừa tiêu Tử Lăng chiến, Quận Thủ Trương Thế Quý bị bắt. Trong thành quân tốt chết trận gần hai ngàn người, trọng thương mấy trăm, còn dư lại một ngàn tả hữu quân tốt hết lực, bị bắt làm tù binh của Đậu Gia Quân.

Cứ như vậy hơn ba nghìn năm trăm quân phòng thủ, lại làm cho Đậu Kiến Đức thương vong hơn vạn giá phải trả. Đại tướng quân Tào Đán nổi giận, giục giết những tên bắt được cho hả giận. Đậu Kiến Đức nhanh chóng ngăn hắn ta lại, hạ giọng nói:

- Những người này nếu đi lính tham gia quân ngũ, thì đều gánh vác trọng trách bảo vệ lãnh thổ. Hết sức giết địch, có gì sai đâu? Đừng giết bọn chúng, trên người họ đều bị thương phái lang trung trị thương cho bọn họ. Những người không bị thương hoặc là tình trạng thương thế không nặng, ngươi đi hỏi bọn họ có nguyện ý thay đổi địa vị hay không. Nếu nguyện ý, quân lương, chức quan hết thảy như cũ. Nếu không muốn, mỗi người phát năm trăm quan tiền, cho bọn họ về nhà trồng trọt đi!

- Giết, lão tử nhân đến rồi!

Đối với quyết định của Đậu Kiến Đức hết sức không hài lòng, Tào Đán nhỏ giọng mắng. Lại không có lá gan cùng chủ soái mình cứng rắn đến cùng, than thở vài câu về sau, ấm ức đi.

Không đến thời gian nửa nén hương, hắn lại cụp đầu chạy trở về. Hướng Đậu Kiến Đức nhắm mắt đâm tới, vù vù trực suyễn thô khí.

- Làm sao vậy? Không chịu ra nhập quân ta phải không? Để cho bọn họ đi thôi! Lý Trọng Kiên khai hoang đồn điền nhiều năm như vậy, sao có thể không nể mặt hắn! đi thôi! Không chịu ra nhập không có gì lạ, cấp một chút lợi ích liền thay đổi địa vị, đó mới thật làm cho người ta thấy lạ đấy!

Đậu Kiến Đức cân nhắc một chút, đã hiểu nguyên nhân vì sao Tào Đán tức giận, thấp giọng khuyên.

- Không phải, không phải!

Tào Đán vốn định nói thêm một chút lại bị Đậu Kiến Đức chặn lại, không đoán được trong lòng đối phương đang nghĩ gì. Cười xấu hổ, luôn miệng phủ nhận:

- Không có đi toàn bộ, có hơn một trăm bảy mươi người đồng ý gia nhập Đậu Gia Quân chúng ta. Mỗi người thân thể đều rất rắn chắc!

- Có người ra nhập vẫn còn không được? Hay là ngươi vẫn còn chê ít!

Đậu Kiến Đức trợn mắt liếc nhìn Tào Đán một cái, cười truy hỏi.

- Cũng không phải!

Tào Đán nhếch miệng cười khổ.

- Này, ta nói thẳng với ngài. Thủ thành căn bản không phải Bác Lăng quân, chỉ là một đám liều mạng mới đến xã Dũng mấy ngày đầu năm!

- Một đám xã Dũng? Bác Lăng Quân đi đâu vậy?

Đậu Kiến Đức không thể tin vào tai mình. Một đám xã Dũng dũng mãnh như thế, Bác Lăng Quân chủ lực kia không lợi hại đến bầu trời? Nếu nói thủ thành đều là xã Dũng..., Bác Lăng Quân chủ lực đi đâu? Lý Trọng Kiên lại có chí lớn, ngay cả nhà mình cũng không muốn giữ!

- Một đám xã Dũng!

E sợ Đậu Kiến Đức nghe không được, Tào Đán lại lần nữa nhấn mạnh.

- Chính ngài hỏi đi! Người ta đã mang đến cho ngài, là một tiểu mục đầu, đang chờ ngài ngay ở đại sảnh!

- Truyền đến!

Đậu Kiến Đức nhíu mày. Thấp giọng hô to.

Tiếng nói hạ xuống, ngoài cửa thị vệ lập tức dẫn một gã đàn ông chân cà thột đi vào. Chỉ thấy người này tám thước cao, lưng dài vai rộng, trên cánh tay tráng kiện quấn đầy vải đay đỏ. Trên đùi cũng rất giống bị thương, khập khiễng bước tới. Thấy Đậu Kiến Đức, cũng không sợ hãi, hai tay chắp lại chào theo nghi thức quân đội, tự xưng tên là Tào Mãnh, tạ ân Đậu Vương Gia tha không giết.

- Tráng sĩ không nên khách khí. Hai quân tranh chấp, đoạt chính là như vẽ giang sơn. Cá nhân hai bên, lại không thấy có thù hận gì.

Đậu Kiến Đức khoát tay, vô cùng rộng lượng đáp lại,

- Ngồi xuống nói chuyện đi, trên người của ngươi có thương tích, đừng để động đến vết thương. Người đâu, đem ghế đến cho tráng sĩ ngồi.

Tào Mãnh thấy Đậu Kiến Đức bình dị gần gũi như thế, sự đề phòng trong lòng cũng giảm bớt. Thị vệ đi đến đặt ghế xuống bên cạnh, khom người, thấp giọng bổ sung,

- Tiểu nhân ở trong Bác Lăng Quân, chỉ là Binh Giá Úy. Thường ngày giao tiếp không nhiều lắm, cho nên trong chốc lát nếu có câu nào đáp không được, kính xin Vương gia không trách tội!

- Đừng ngại, đừng ngại, ta cũng chỉ tùy tiện hỏi!

Đậu Kiến rộng lượng khoát tay, khiến trong lòng Tào Mãnh nảy sinh thiện cảm. Theo cửa sau vào lùi nói cử chỉ nhìn lên, đối phương là cái gương sáng của người đàn ông. So với câu nói trong động tam hồi tâm nhẫn thư sinh mà nói, Đậu Kiến Đức đối phó với người đàn ông như Tào Mãnh càng có nhiều biện pháp.

Trên mặt khách và chủ đồng thời hiện lên nét tươi cười, nói chuyện với nhau không khí lập tức có vẻ hòa hợp. Đậu Kiến Đức sửa sang lại một chút ý nghĩ, cười hỏi:

- Ta nghe Tào tướng quân nói, thủ thành đều là quận Binh. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

- Đúng như lời Vương gia nói..., thủ thành đích xác đều là quận binh. Đây là nhà của Đại tướng quân ta năm đó định ra điều lệ! Đem binh lính chia làm ba loại chính binh, phụ binh và xã binh, các việc có liên quan, đãi ngộ cũng không giống nhau.

Tào Mãnh ngẫm nghĩ một chút, lớn tiếng trả lời.

- Phương pháp như thế nào? Ngươi có thể nói rõ chi tiết không?

Mắt Đậu Kiến Đức lập tức sáng lên. Cười truy hỏi.

- Thân thể khỏe mạnh, binh khí quyền cước thành thạo, trong lòng không có gì vướng bận, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo ra chiến trường, chính là chính binh!

Đối với Bác Lăng Quân cấu thành, Tào Mãnh thuộc như lòng bàn tay.

- Thân thể khỏe mạnh, binh khí quyền cước chẳng phải thành thạo, hoặc là vừa mới ra nhập đội ngũ, chỉ có thể làm phụ binh, bình thường huấn luyện giống chính binh, khi chiến tranh phụ trách phất cờ hò reo, trông chừng đồ quân nhu. Sau khi chiến tranh kết thúc phụ trách thu dọn chiến trường. Trên chiến trường bị thương quá nặng, không thể ra trận chém giết. Còn có người trong lòng vướng bận, không rời khỏi gia môn, hơn nữa theo chính binh, phụ binh xuất ngũ xuống dưới, không có địa phương an trí, có thể đảm đương là xã binh. Xưa nay không tham gia huấn luyện, chỉ phụ trách truy nã trộm cướp và tuần tra ban đêm, thời gian chiến tranh lại tụ họp lại thành bảo vệ ở xã!

- Ngươi đã từng làm chính binh?

Nghe đối phương nói thông thạo như thế, Đậu Kiến Đức đột nhiên xen vào một câu.

- Đã từng làm Lữ Soái, sau lại trúng người Đột Quyết liễu, bị thương một chân, mới bị người ta đá ra ngoài!

Tào Mãnh thở dài, nói với vẻ tiếc nuối.

Mọi người nghe được lời ấy, nhìn về phái Tào Mãnh ánh mắt trở nên phức tạp. ‘Trách không được y đi khập khiễng, hóa ra là chỗ vết thương cũ! Trong lòng mỗi người thầm nhủ. Cũng có người trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, nhìn hai mắt sau vội vã đưa ánh mắt nhìn trên đùi Tào Mãnh không rời, dường như nơi đó có cây kim đang đang thắt mắt bình thường.

- Sau đó coi như xã Dũng rồi! Lý đại tướng quân không săn sóc ngươi?

Đậu Kiến Đức nhíu mày, tiếp tục truy hỏi.

- Trở thành Quận Lăng xã binh Giáo Úy! Xem như thăng lên một bậc. Đường công xin triều đình cấp một cái huân, nói là có thể truyền cho con cháu. Nhưng ta ngay cả vợ cũng không có, lấy đâu ra con cháu!

Rất hiển nhiên, Tào Mãnh đối với việc bị đá ra khỏi Bác Lăng Quân chủ lực đến nay còn canh cánh trong lòng, thanh âm nói chuyện rõ ràng đầy oán khí.

Bình Luận (0)
Comment