Nghe giọng điệu Tào Mãnh không tốt, Đậu Kiến Đức trái lại thay Lý Trọng Kiên đứng lên giải thích.
- Vậy cũng coi là không làm... Các ngươi thất vọng! nếu không, ngươi kéo một vết thương trên chân, chém giết trên chiến trường khẳng định không tiện!
- Mũi tên ta bắn ra rất chuẩn. Không thể làm chính binh, ít nhất cũng có thể làm phụ binh! Chính binh Lữ Suất tháng quân lương bốn xâu, phụ binh ba xâu, rồi tới xã binh, Giáo Úy mỗi tháng mới cho hai xâu tiền.
Tào Mãnh nhún vai, rất không cao hứng mà giải thích.
Y nói chuyện thẳng thắn như thế, ngược lại làm cho người ta cảm thấy rất là đáng yêu, Đậu Kiến Đức cười lắc đầu, thấp giọng nói:
- Nhưng ngươi cũng không cần mỗi ngày điểm não, thao luyện, khiêng đao chịu tội rồi. Làm xã Dũng chiến sự ít, cũng có thể chăm sóc gia đình nhiều hơn.
- Nhưng ta chỉ biết đánh giặc!
Tào Mãnh nhìn vết máu trong lòng bàn tay, thở dài nói.
Người này thật ra trời sinh để chém giết. Đậu Kiến Đức thầm nhủ trong lòng, càng nhìn Tào Mãnh, càng cảm thấy kẻ này thuận mắt.
- Không sao, sau này ở bên cạnh ta, có trận chiến cho ngươi đánh!
Hướng về phía Tào Mãnh gật đầu, hắn thấp giọng hứa hẹn.
- Ta chỗ này không cần quan tâm ngươi bị thương hay không bị thương. Không thể làm chiến binh, cũng có thể ở trong quân làm cung tiễn giáo đầu!
- Tạ vương gia!
Tào chợt đứng lên, hướng về phía Đậu Kiến Đức chắp tay lần nữa.
- Miễn lễ. Ngươi là tráng sĩ, mai một ở xã thì thật đáng tiếc!
Đậu Kiến Đức cũng đứng lên, nhẹ nhàng xua tay.
- Trường Thành chi chiến về sau, ngươi trở về Bác Lăng làm xã Binh Giáo Úy rồi. Chính binh và phụ binh của Lý Trọng Kiên đi đâu rồi, giết tới nơi nào. Nơi này không phải doanh trại quân đội của hắn sao, sao không phái chính Binh đến phòng thủ?
- Nơi này trước kia cũng không phải doanh trại quân đội!
Tào Mãnh chầm chậm ngồi xuống, nghe giọng trầm thấp.
- Đại tướng quân mình không muốn làm Hoàng thượng, sau khi đánh xong trận chiến Trường Thành, liền đem chúng ta và những lão nhân đó từ bỏ. Ngay cả Bác Lăng cũng không muốn, Quận thủ thay đổi cũng do triều đình phái tới, đem doanh trại quân đội thẳng đến Trác quận!
- Triều đình phái người tới? Ngươi nói là, Lý Uyên là Quận Thủ phái tới?
Đậu Kiến Đức nghe vậy sửng sốt, chợt vội vàng truy hỏi.
Trách không được Quận Thừa liều chết chiến đấu đến cùng, Quận Thủ lại đầu hàng, hóa ra Quận Thừa và Quận thủ căn bản không phải một phe! Chúng văn võ trong nháy mắt cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tào Mãnh, đưa mắt nhìn chăm chú, thầm nghĩ trong lòng.
- Người kia, sau khi đến đây sẽ không trải qua một ngày chính sự!
Nhắc tới Quận Thủ Trương Thế Quý, Tào Mãnh oán khí mạnh mẽ lập tức xông ra.
- Sống phóng túng mọi thứ tinh thông, quân vụ chính vụ một mực bỏ qua. Cũng không biết Đại tướng quân nghĩ như thế nào, không ngờ còn nhẫn nhịn với hắn nữa!
Nghĩ như thế nào đấy, ăn nhờ ở đậu, không thể quá đáng như thế! Đậu Kiến Đức trong lòng hiểu rõ như gương. Lý Trọng Kiên bỏ qua cơ hội tranh đoạt thiên hạ, đương nhiên thúc thúc Lý Uyên không dễ dàng để yên cho hắn. Mặc dù Lý Uyên không nghi ngờ bản lĩnh của cháu họ, gia tộc Lý thị này mưu thần, tướng tài có người nào lại là đèn cạn dầu? Ai cũng nghĩ vô cùng nhân thần, có thể nào lại dung được một khách ngoại lai đến chiếm một vị trí nhỏ nhoi?
- Sau đó thì sao, Bác Lăng Quân cũng đều điều đến Trác quận?
Mang theo vài phần thông cảm với Lý Trọng Kiên, Đậu Kiến Đức tiếp tục hỏi.
- Việc này, thuộc hạ không được rõ lắm!
Tào Mãnh khom người, thấp giọng đáp lại.
- Thuộc hạ chỉ là một xã binh Giáo Úy!
- Vậy ngươi cũng biết!
Đậu Kiến Đức nóng lòng hướng Lý Trọng Kiên hỏi thăm, không cần quan tâm Tào Mãnh nói như vậy có đúng không. Nếu như Lý Trọng Kiên thực sự bị Lý Uyên đả thương, vứt bỏ sáu quận Bắc Lăng trung nam không quan tâm, lần này chính mình đã có thể chiếm đại tiện nghi. Không những đánh xuống Bác Lăng và Triệu Quận mà còn có thể dễ dàng chiếm đóng. Hướng qua phía tây một chút, liền có thể đem hai quận Hằng Sơn, Thượng Cốc nắm chặt trong tay!
Lúc này, Tào Mãnh suy nghĩ một hồi lâu, mới miễn cưỡng cấp ra đáp án.
- Ta nghe nói, sau khi đánh xong Trường Thành, Đại tướng quân lại cùng Lý Kiến Thành đi Hà Đông, giúp đỡ Lý gia đánh lùi người Đột Quyết về sau, hắn lại dẫn con cháu Bác Lăng thẳng hướng Bạch Đạo. Ở quận Định Tương cùng Đột Quyết Khả Hãn đánh một trận, không phân thắng bại. Sau đó Đột Quyết Khả Hãn chạy về phía tây. Sau đó ta nghe nói, Đại tướng quân lại thay một bộ phận người Khiết Đan ra mặt, đánh gục một bộ phận người Khiết Đan khác!
- Ngươi nói là, Đại tướng quân này đến hơn nửa năm cũng không có ở Đài Bắc?
Đậu Kiến Đức nghe càng kỳ quái, không kìm nổi xen vào một câu.
- Khiết Đan khẳng định không ở Đài Bắc, Đại tướng quân cũng khẳng định không ở!
Tào Mãnh liếc mắt nhìn Đậu Kiến Đức một cái, hắn rất kỳ quái vì sao vừa nãy hỏi câu này.
- Cụ thể ở đâu, ta cũng không rõ lắm. Có lẽ không ở quá gần!
- Ta đây đánh trận ở trên?
Đậu Kiến Đức trong lòng thầm hỏi. Ngoài miệng lại không dám lên tiếng. Thượng nhất ỷ vào, chỉ có điều thấy quân kỳ Lý Trọng Kiên, bộ hạ Vương Tống trước hết hỏng mất.làm hại Đậu Gia Quân cũng đi theo gót chân đứng không vững, bị Bác Lăng quân đánh giết không còn manh giáp. Nếu lần trước không phải đột nhiên xuất hiện quân bác dã phụ cận đai quân Lý Trọng Kiên sở lĩnh, nhất định đánh cho hắn đầu hàng phô trương thanh thế. Đáng hận, dưới chướng mình nhiều lục lâm hào kiệt như vậy, xưa nay so sánh veeng váo ngút trời, thấy quân kỳ Lý Trọng Kiên, tất cả đều kết nối với trước thăm dò một chút hư thật cũng đề không có chút dũng khí!
Tào Đán lại nghĩ đơn giản hơn hắn nhiều, nghe Tào Mãnh mở mồm một tiếng Đại tướng quân, vô cùng không vui, hừ lạnh một tiếng, tiến lên chất vấn:
- Nếu như Đại tướng quân nhà ngươi dũng khí phi thường, như thế nào ngay cả sáu quận Bác Lăng đều cho Lý Uyên! Hắn cũng không phải tiểu tử ba tuổi, vài câu tán dương đã bị người ta đem cả gia nghiệp ra lừa gạt rồi! ?
- Đại tướng quân, Đại tướng quân.
Tào Mãnh mấp máy môi vài cái, không nói gì đáp lại. Đây đúng là chỗ Đại tướng quân khiến đoàn người thất vọng, nói thật, đoàn người không sợ vì hắn đổ máu, không sợ chết vì hắn, nhưng lại không thể chịu đựng được hắn cơ nghiệp nhiều năm xây dựng chắp tau tặng cho người ngoài. Nếu như Quận Thủ quận Bác Lăng không phải Lý Uyên phái tới, mặc dù là xã Binh, mọi người ở thành phá sau cùng tình nguyện chiến đấu đến cùng. Nhưng hiện tại, đoàn người liều sống chết còn có ý nghĩa gì?
Tào Đán đạt được mục đích, trong lòng rất sảng khoái, đang muốn thừa thắng xông lên giễu cợt thêm vài câu. Trình Danh Chấn làm mất đi vị trí quan văn đứng dậy nói:
- Có lẽ Lý tướng quân đã có cân nhắc rồi, dù sao không phải ai cũng thích hợp với mưu đồ tranh quyền đoạt vị. Tào Giáo Úy, xin hỏi lời ngươi vừa nói, Lý tướng quân giúp người Khiết Đan bình ổn nội loạn, chuyện này là như thế nào?
- Hai tháng trước, có lẽ là ba tháng trước, ta không rõ lắm!
Tào Mãnh hướng Trình Danh Chấn thoáng nhìn đầy cảm kích, thấp giọng đáp.
Tào Đán bị người chặn ngang một đòn, vô cùng căm tức, vốn định kèm thêm mấy câu làm tổn hại Trình Danh Chấn, đột nhien nghĩ Trình Danh Chấn cũng buông tha cho nhà mình nghiệp đầu phục chủ công Đậu Kiến Đức. Nếu mắng hắn và Lý Trọng Kiên cùng là kẻ bất lực giống nhau, chẳng phải là chọn hắn tạo phản sao? Đành phải cười lạnh vài tiếng, xoay người nhập tọa.
Trình Danh Chấn không quan tâm vì sao Tào Đán cười, cau mày, đối với việc Tào Mãnh cung cấp tin tức vô cùng coi trọng. Nếu Lý Trọng Kiên ở phía Bắc Trường Thành đánh trận cuối cùng vào hai tháng trước, có thời gian dài như vậy, hắn có đủ thời gian quay về Trung Nguyên. Dừ sao trải qua một trận đánh ở Trường Thành xong, Bác Lăng quân dưới tay lại có đầy đủ kỵ mã. Kỵ binh nhẹ đột tiến, một ngày năm trăm dặm căn bản không thành vấn đề.
Như vậy, Lý Trọng Kiên sẽ tới nơi nào. Dựa vào việc đối với người này hiểu rất rõ, Trình Danh Chấn quyết không tin rằng vì đem cơ nghiệp dâng cho Lý Uyên, Lý Trọng Kiên lần này đối với sáu quận Bác Lăng chẳng quan tâm. Việc này không phù hợp với tính cách của người này. Hắn năm đó thà rằng mất đi cơ hội tranh đoạt thiên hạ cũng muốn đi đến Trường Thành, hiện tại thà rằng chịu đựng toàn quân có khả năng bị tiêu diệt, cũng muốn cùng hai trăm ngàn Đậu Gia Quân không phân cao thấp. Hơn nữa Đậu Gia Quân chỉ chiếm ưu thế về số lượng, bình nguyên dã chiến, chưa chắc có thể qua ngàn thử thách của Bác Lăng quân tinh nhuệ! Mặc dù nghe người kia nói chỉ đem theo vạn người, không bằng một phần mười Đậu Gia Quân!
Được Trình Danh Chấn nhắc nhở, Đậu Kiến Đức cũng cảm thấy cử chỉ của Lý Trọng Kiên có chút kỳ quái. Chính mình Bắc chinh tới nay thế mạnh luôn áp đảo, chẳng lẽ đều là Bác Lăng Quân cố ý tạo ra biểu hiện giả dối? Nhưng tạo biểu hiện giả cũng không thể giống thật như vậy, đem hết sáu quận trung hai bán làm mồi nhử! Được việc kia nhưng được xưng tâm hệ vạn dân, tự Đậu Kiến Đức mặc dù đối với trăm họ Thu không hề phạm, lại từng đỉnh cái ‘Phỉ’ danh. Đúng hai trăm ngàn Đậu Gia Quân liên tiếp né tránh, hắn sẽ không sợ chính mình nhất giận lên, đem hai quận đoạt được trong tay thành vùng đất trống?
Lăn qua lộn lại, Đậu Kiến Đức như thế nào cũng không đoán được rốt cuộc Lý Trọng Kiên đang đùa kiểu gì? Hắn đi cứu viện Sơn Tây, cùng Lưu Vũ Chu liều mạng? Lại quên mình vì người, cũng không biết như vậy vì cái gì. Hắn ý thức được thực lực cách xa, buông tha cho Bác Lăng, Triệu cùng ba quận Tín Đô rồi hả? Với tính cách cao ngạo của Lý Trọng Kiên, chuyện này có thể sao?
Suy trước tính sau, duy nhất một việc có thể xác định đúng là, bất kể Lý Trọng Kiên đang đùa kiểu gì, Đậu Gia Quân đều không dừng bước vì lý do gì. Quận Bác Lăng đã như trong tầm tay, bước tiếp theo, chính là tam lộ đại quân hợp nhất, dốc sức đánh chiếm Dịch huyện. Lấy sông Cự Mã, Phi Hồ Lĩnh làm danh giới, hoàn toàn đóng cửa Lý Trọng Kiên xuôi nam cửa chính!