Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 503 - Chương 147: Vấn Đỉnh (13)

Chương 147: Vấn đỉnh (13)

- Một khi đã như vậy, họ Trương phải rất sốt ruột mới đúng, làm sao lại nói nhăng nói cuội với chúng ta làm chậm trễ thời cơ chiến đấu?

Ngẩng đầu nhìn hoàng hôn ngày càng sâu, Trình Danh Chấn không kìm nổi thì thào tự nói. Bây giờ hắn rất hối hận vì không cho Vương Nhị Mao đi cùng. Hảo huynh đệ của hắn tuy rằng bình thường nhìn rất cẩu thả, thời khắc mấu chốt tuệ nhãn lại như đuốc. Nếu hắn ta ở đây, nói không chừng có thể cùng mình nhìn thấu âm mưu của đối phương, khiến Trương Giang sớm hết hy vọng, thất bại quay về.

- Giáo đầu, phải chăng bảo các huynh đệ dùng cơm!

Ngũ Thiên Tích đối với quân địch ở phía tây đã mất nửa ngày ngơ ngẩn, cũng nghĩ không ra cái gì. Lại thấy bụng của mình đói sôi lên, đi tới bên cạnh Trình Danh Chấn, thấp giọng xin chỉ thị

- Để các huynh đệ tạm ăn chút lương khô, sau trận mở một khe hở rộng ba người, cho mọi người ra ngoài lấy nước. Không được nhóm lửa, không được tự tiện rời khỏi đơn vị!

Trình Danh Chấn châm trước một lát, thấp giọng hạ lệnh.

Tiến đến cắt lương thực của địch nhân không nhiều, chỉ cần gai nhím đại trận Minh Châu Doanh không tiêu tan, quân địch cũng khó tìm được cơ hội lợi dụng. Ngũ Thiên Tích cũng là Lão hành ngũ rồi, hiểu được vì sao Trình Danh Chấn phải hạ lệnh như vậy. Đáp ứng một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

Lại sau một lúc lâu, đối diện Bác Lăng Quân cũng bắt đầu xuống ngựa thổi cơm. Khói bếp và mùi vị thức ăn chín theo gió thổi đến, huynh đệ Minh Châu Doanh chỉ có lương khô no bụng thèm ăn trực chảy nước miếng.

- Con bà nó, đánh lại không đánh, đi lại không đi, muốn làm gì không biết!

Hùng Khoát Hải không chịu nổi cảnh ăn lương khô uống nước lạnh, hướng về phía khói bếp nảy sinh trừng hai mắt nhìn, hùng hổ nói.

- Mới ăn một bữa lương khô đã không chịu nổi? Nhớ năm đó, lúc chúng ta tránh né quan quân đánh dẹp tại đầm Cự Lộc, từng liên tục hơn mười ngày không dám nhóm lửa. Mỗi ngày đều lấy lương khô và nước lạnh đối phó!

Ỷ vào kinh nghiệm của mình, Vương Phi cười trêu ghẹo Hùng Khoát Hải.

- Có bản lĩnh ngươi lại ăn lương khô liên tục mười ngày thử xem?

Hùng Khoát Hải quay đầu trừng mắt nhìn lại hắn ta, cười chế nhạo.

- Bố năm đó khi đuổi xe ngựa, còn chạy liên tục mấy ngày với cái bụng đói đây này? Chúng ta hảo hán miễn bàn năm đó!

- Đúng vậy, do kiệm nhập xa dễ, do xa nhập kiệm khó!

Gặp lúc này căn bản không thể nào có chiến sự phát sinh, Ngũ Thiên Tích cũng gia nhập nói chuyện phiếm với đội ngũ.

Không đợi tiếng nói hắn hạ xuống, Trình Danh Chấn đã nhảy bật lên. Một phen kéo cánh tay Ngũ Thiên Tích, quát lớn:

- Ngươi vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa?

- Do kiệm nhập xa dễ, do xa nhập kiệm khó quá? Chẳng lẽ, ta lại nhớ lầm điển cố?

Ngũ Thiên Tích Thật là hiếu học, thấp giọng hướng Trình Danh Chấn thỉnh giáo.

- Đúng vậy, ngươi nói một chút cũng không sai!

Trình Dãnh Chấn tay nâng trán, trước mắt từng đợt biến thành màu đen. Hắn rốt cuộc hiểu được Trương Giang muốn làm cái gì? Thằng nhãi này, không hổ là mãnh tướng dưới trướng Lý Trọng Kiên, thủ đoạn cũng quá độc ác đi!

- Giáo đầu, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?

Mọi người phát giác Trình Danh Chấn sắc mặt không bình thường, cùng nhau xúm lại tiến lên, thân thiết hỏi han.

- Chúng ta nói nhỏ giọng! Đừng làm rối loạn lòng quân.

Trình Danh Chấn nhìn xung quanh, thấp giọng ra lệnh.

- Người đâu, làm thành vòng tròn, cảnh giới trong vòng mười bước!

Ngũ Thiên Tích hiểu ý, lập tức ra lệnh cho bọn thị vệ dùng cơ thể tạo một vòng chắn, triệu tập dự họp quân nghị.

Cùng loại nghị sự phương thức lành nghề quân trên đường rất thông thường, cho nên xung quanh các huynh đệ cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Cầm phần lương khô, nước lạnh của mình lên, tự giác tìm chỗ cách xa đám người Trình Danh Chấn một khoảng cách nhất định. Đợi xung quanh không còn ai, Trình Danh Chấn lộ vẻ sầu thảm cười, hạ giọng nói nói:

- Lão Đậu bên kia chỉ sợ gặp phiền toái! Đi đánh trận thường theo lẽ thường, trong quân bình thường chỉ mang theo ba ngày lương thảo.

- Thời gian ba ngày không đủ sao? Hơn nữa Bác Lăng lại là nơi giàu có và đông đúc như vậy, lão Đậu tùy tiện tìm làng nào đó, cũng có thể thu thập được không ít lương thực mà!

Ngũ Thiên Tích cau mày, hỏi lại với giọng điệu thăm dò. Mặc dù đối với Đậu Kiến Đức mặc dù không có nhiều lòng trung, nhưng làm tướng lĩnh của Đậu Gia Quân ở bên ngoài, hắn ta như trước không hy vọng đội ngũ nhà mình bị đánh bại. Tổ chim bị phá khó có trứng lành, một khi Đậu Gia Quân bại trận, Minh Châu Doanh rất khó bảo toàn.

- Vấn đề nằm ở chỗ này, Bác Lăng là nơi giàu có và đông đúc, trong tay dân chúng có không ít lương thực!

Trình Danh Chấn nhanh chóng tiếp nhận lời nói của Ngũ Thiên Tích, thấp giọng giải thích.

- Mọi người đều đã thấy, ven đường đồn điền các nơi so với chúng ta còn rất nhiều, giàu có và đông đúc chúng ta căn bản không thể so sánh. Lão Đậu cũng nhất định có ý này, cho nên mới yên tâm lớn mật tiến quân về phía trước. Nhưng y lại quên, ven đường thôn trang bảo trại sở dĩ có thừa lương thực, là Bác Lăng quân không có đem lương thực đi, cũng không bức bách đám dân chúng một đạo chạy trối chết. Mà Dịch huyện bên kia, Vương đại ca đã công thành hơn nửa tháng, dân chúng chung quanh mặc dù lúc trước chưa kịp chạy nạn, hiện tại cũng sớm chạy mất dạng rồi!

- Hí!

Nghe Trình Danh Chấn nói xong, mọi người hít một hơi lãnh khí. Vì làm hết sức mà tranh thủ dân tam, Đậu Gia Quân dọc đường đối với trăm họ Thu không hề phạm. Mà bác Lăng Quân dường như cũng đã nghĩ tới chuyện này, lui lại thì căn bản không đem dân chúng cưỡng ép cùng một chỗ. Nhưng hết thảy đều phát sinh khi giao chiến mới bắt đầu, cho tới bây giờ, chiến đấu đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, liên quan đến sự sống hết của hai bên. Toàn bộ có thể đánh địch nhân biện pháp đều là biện pháp tốt, căn bản không có thời gian so đo đạo đức và chính nghĩa.

Hiện giờ, hơn mười vạn đại quân Đậu Kiến Đức, đối ngoại được mệnh danh là hai trăm ngàn, trùng trùng điệp điệp chạy đến thị trấn Dịch. Chỉ cần gỡ thành này xuống, sáu quận Bác Lăng cũng đã mười đi. Sự tình liên quan đến sống chết, Lý Trọng Kiến không thể nào lui về phía sau hơn nữa. Nếu đoàn người đoán không lầm mà nói…, chỉ sợ bên ngoài thị trấn Dịch, nhất định trước đó Lý Trọng Kiên đã chuẩn bị trận chiến chống lại Đậu Kiến Đức. Mà ở trên chiến trường dùng thủ đoạn, chắc chắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Đứng ở góc độ Bác Lăng Quân nhìn lên, nếu địch đông ta ít, đả kích Đậu Kiến Đức là phương pháp hữu hiệu nhất, dù cho lương thảo dược cung cấp. Quả thật, tới thời khắc mấu chốt rồi, Đậu Kiến Đức kéo da mặt đến “Liền lương thực cho địch”. Trải qua trăm trận chiến không nghĩ Bác Lăng lại đến nước này. Cho nên, nếu đoàn người không lựa lời mà nói…, giờ phút này quanh huyện Dịch trăm dặm, Đậu Gia Quân căn bản không có khả năng tìm thêm một hạt lương thực nào. Trong nửa tháng, tất cả lương thảo tiếp tế cho Đậu Gia Quân, đều phải trông cậy vào một nhóm Minh Châu Doanh này. Mà chỉ cần trong vòng ba ngày, Minh Châu Doanh không thể đem xe lương thực đến huyện Dịch kịp thời, các tướng sĩ Đậu Gia Quân sẽ phải đói bụng.

Trong tay có lương thực, trong lòng mới có thể yên tâm. Thậm chí không dùng được ba ngày, chỉ cần trong vòng hai ngày lương thảo không đến, ăn lương khô uống nước lạnh tướng sĩ Đậu Gia Quân tất nhiên sĩ khí lớn tan vỡ. Căn bản không có khả năng có tâm tư đi công thành. Mà ở dưới huyện Dịch kéo dài được càng lâu, tình thế đối với Đậu Gia Quân mà nói càng nguy hiểm. Kiên thành khó xuống, lương thảo chậm chạp không tới, viện quân của địch lúc nào cũng có thể nhân cơ hội xuất hiện, thậm chí đường lui của mình cũng khó được đảm bảo. Chuyện đến nước này, Đậu Gia Quân khỏi phải nói quét ngang Hà Bắc, có thể toàn thân trở ra, đã là hy vọng xa vời!

- Con bà nó, bố liều mạng với bọn hắn!

Nghĩ đến tình trạng hơn mười vạn đại quân tranh nhau chạy nạn thê thảm, Hùng Khoát Hải lập tức ngồi không yên, nhảy bật lên, mang theo đao liền chuẩn bị xuất trận liều mạng.

Ngũ Thiến Tích tiến lên một bước, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.

- Lão Hùng, bình tĩnh, đừng rối loạn lòng quân. Giáo đầu còn ở đây? Chưa chắc không có cách nào?

Hùng Khoát Hải vùng vẫy hai cái không thể thoát khỏi, đành phải đỏ hồng mắt ngồi xuống. Các tướng sĩ sắc mặt đều trắng bệch, đôi mắt trông chờ quyết định của Trình Danh Chấn. Trong trí nhớ, giáo đầu luôn có thể nghĩ ra chiêu thần kỳ ở thời khắc mấu chốt. Giáo đầu chưa từng lòng tín nhiệm của mọi người. Lần trước không có, lần này chắc chắn cũng không có.

Trình Danh Chấn bị ánh mắt chờ đợi của mọi người đè đến gần như không thở nổi. Moi ruột gan một hồi lâu, mới nói giọng như rên rỉ:

- Lời nói vừa rồi đều là do ta phỏng đoán, chưa chắc đã đúng. Chúng ta một ít người như thế này, tối nay bất kể như thế nào cũng không thể động. Khẽ động, nhất định tạo cơ hội cho kẻ thù lợi dụng.hiện giờ chi kế, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Kiên trì một đêm, chờ đợi viện quân. Nếu ngày mai viện quân có thể kịp thời đuổi tới, nhân số cũng đủ nhiều mà nói…, chưa chắc không thể xoay chuyển tàn cục!

Bình Luận (0)
Comment