Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 504 - Chương 148: Vấn Đỉnh (14)

Chương 148: Vấn đỉnh (14)

Tuy nói lời như vậy nhưng không biết ngày mai tình hình sẽ diễn biến như thế nào. Vì để không ảnh hưởng đến quân tâm, mọi người lại thương lượng với nhau gác đêm, sau đó tự phân tán ra, nằm trên xe nghỉ ngơi.

Lần đầu tiên khiến mọi người thất vọng, Trình Danh Chấn trở mình không thể chợp mắt nổi. Gió thu thổi kèm sương đêm xuyên qua tấm áo giáp khiến hắn cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo, buốt từ răng vào đến tận xương tủy. Binh lính gác bên cạnh hẳn cũng không ngủ được, đang thì thào bàn tán. Có những người gầy yếu ho trong đêm lạnh

- Mẹ nó chứ!

Trình Danh Chấn mặc áo khoác ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn về phía doanh trại đằng xa của địch. Không hổ danh là Bác Lăng tinh nhuệ khắp thiên hạ, mặc dù chỉ dựng doạn trại qua loa nhưng kết cấu cũng rất chỉnh tề. Cột cờ cao cao, có đèn lồng chiếu sáng nhưng ánh mắt đang nhìn về phía con mồi vậy. Bọn họ đã nhìn thấy, đã vểnh tai, ép cơ thể xuống chỉ còn chờ một trận đánh cuối cùng.

Trình Danh Chấn cảm thấy có chút sợ hãi, đây là tình huống chưa từng xuất hiện với hắn. Lại nhớ trước đây, hắn đã lãnh binh đấu với quan quân Đại Tùy, hào kiệt trong lục lâm. Nhiều lần cận kề cái chết nhưng không lần nào hắn lại thấy trong lòng bất an như hôm nay.

Sách lược của đối phương rất đơn giản, đơn giản đến mức hắn nghĩ đã lập tức tìm ra toàn bộ chân tướng. Binh lực của đối phương rất đơn giản, đơn bạc đến mức hắn chỉ muốn không ganh đua thắng thua với chúng. Nhưng kế sách đơn giản hoặc cạn lương thực, thưa thớt mười ngàn ngàn người lại làm cho nghiệp binh nhiều năm của hắn phải bó tay. Không chỉ riêng hắn không có cách, e rằng tối nay toàn bộ Đậu gia quân cũng không thể có được một giấc ngủ bình an. Một ngàn người vì một diệu kế vô cùng đơn giản.

Không, đó không tính là diệu kế, thậm chí cũng không là quỷ kế. Quang minh chính đại mà đến nhưng lại khiến kẻ khác không thể ung dung ứng đối. Dương mưu! Bỗng nhiên trong lúc này đầu hắn lại nảy ra hai chữ như vậy, hắn lắc đầu cười khổ. Đây không thể giả là dương mưu được, đường đường chính chính mà đến, lại càng khó chống đỡ so với âm mưu quỷ kế. Giống như chùy sắt đập trứng gà, hoàn toàn dựa vào thực lực, dù dù trứng gà của ngươi có hàng ngàn diệu kế thì cũng bị nát nhừ.

Ta có phải ta hơi mềm yếu không? Dường như đèn trong lòng sáng lên làm cho hai mắt Trình Danh Chấn tỏa sáng. Từ khi gia nhập liên minh Đậu gia quân, ngày nào cũng nghĩ đấu tâm cơ với người ta thế nào, nếu trong khe hẹp cầu được bình an, ngay cả mất đi thực lực bản thân cũng không để ý tới. Nếu sức mạnh của bản thân đủ cứng cáp mặc dù không tìm cách lấy lòng Đậu Kiến Đức, hắn có gan đối mặt với khó khăn của chính mình hay sao? Còn nếu sức mạnh của bản thân không đủ, mặc dù là khúm núm, chỉ cần trong lòng đối phương chán ghét, thì cũng giống như mình chết mà không có chỗ chôn.

Không riêng gì phương diện giải quyết công việc, bao gồm cả chuyện lĩnh quân đánh giặc. Nhớ năm đó, đối mặt với mấy vạn quan quân của Tang Hiển Hòa, mình đây có quá lo chuyện được mất như bây giờ đâu. Hiện tại, mặc dù là dưới trướng của Lý Trọng Kiên đều là khinh kỵ binh, mình muốn đấu cùng người này, lại không có dũng khí đánh với đối phương một lần.

- Mẹ nó chứ!

Trong phút chốc dường như Trình Danh Chấn hiểu ra, trước mắt là một cảnh sáng sủa:

- Đánh thì đánh? Sợ cái gì!

Hắn tự nói với mình sau đó ngẩng đầu lên cười ha ha.

Màn đêm tĩnh mịch, tiếng cười của hắn nghe rất rõ. Các tướng sĩ ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lòng kinh hãi không biết là áo giác hay là nằm mơ. Lúc này mọi người cảm thấy hình như hắn cao lớn hơn, dường như trong nháy mắt đã qua một lần thay da đổi thịt.

Cười xong, hắn cảm thấy cơ thể cũng rất thoải mái, nhìn mọi người xung quanh rồi lại cười nói:

- Không sao!

Mọi người ngủ tiếp đi, cứ yên tâm mà ngủ đi. Tối nay ta đảm bảo là kẻ thù sẽ không dám tiến công đâu. Trưa mau, nếu kẻ tặc còn bám lấy, ta sẽ mang ngươi đi cắt đầu chúng, tranh công cho Đậu Kiến Đức!

- Ha ha ha!

Các tướng sĩ xung quanh mỉm cười, nỗi sợ hãi trong lòng đã tan biến. Có câu một tướng có gan bằng ba quân. Đặc biệt là đối với quân đội Minh châu doanh do một tay chủ soái xây dựng lên, nhất cử nhất động của hắn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự yên ổn của lòng quân. Nhìn thấy chủ tướng tự tin như vậy, mọi người đều cảm thấy kiên định hơn. Nửa đêm về sáng, không còn lo có bị quân địch đánh lén hay không nữa, ngày mai lương thảo có thể bình an mà đến không, tất cả đội quân đã ngáy chìm sâu vào giấc ngủ.

Tiếng ngáy như sấm, Trình Danh Chấn thấy ngủ một mạch đến trời sáng. Trong lúc ngủ hắn mơ thấy không ít lần đánh nhau với đối thủ, sau khi tỉnh lại đầu tóc rối bù:

- Mở mấy cái của nhỏ bên đông của xe ra, không cần phải lo quân địch tiến vào đâu. Mọi người thay phiên nhau đi chặt củi nấu cơm, chúng ta trông coi nhiều lương thực như vậy, dù thế nào cũng phải được ăn một bữa nóng hổi chứ!

Phất tay hắn lớn tiếng ra lệnh sau đó cầm giáo dài, nhảy lên xe lương thực, lặng lẽ nhìn phong cảnh xung quanh.

Đứng trên xe lương thực có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Bác lăng quân rất rõ ràng. Hẳn là bọn chúng phát hiện ra Minh châu quân bên này có thay đổi, có người nhanh chóng báo cáo tình hình. Chỉ trong chốc lát, lão lão tướngTrương Giang đi ra từ giữa doanh trại, đứng trên lưng ngựa nhìn về hướng đông. Xa xa ánh mắt của ông và ánh mắt của Trình Danh Chấn như chạm vào nhau, sai đó từ từ mở rộng ra. Lập tức, doanh trại của Bác lăng quân khôi phục lại trạng thái yên bình, các tướng sĩ bắt đầu đi nhóm lửa chuẩn bị cho bữa sáng của một ngày mới.

Sau khi đợi hai tướng sĩ nếm qua điểm tâm, tinh nhuệ Bác Lăng nhổ trại từ từ ép về phía xe lương thực, khoảng 200 bước nghìm chặt ngựa, lão tướng Trương Giang dẫn theo hai thị vệ xuất trận, kiêu ngạo gào lên:

- Trình tướng quân, đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ. Hôm nay có lĩnh quân xuất trận đánh với ta một trận hay không?

- Có thể cùng anh hùng Tề quận săn ở miền quê hoang dã, Trình mỗ cầu còn không được ấy chứ!

Trình Danh Chấn ở trên xe lương thực cười ha ha, rất tự tin mà đáp lại:

- Song, trọng trách vận lương trên vai, không dám vì việc tư mà bỏ việc công. Nếu tướng quân thực sự không để ý, không ngại thì hãy đi thẳng vào quân của ta!

Dứt lời, hắn vung tay lên, không ngờ phía Tây cũng mở mấy cái cửa lớn, đợi tinh nhuệ Bác Lăng chia nhau giết nhập vào.

Trương Giang thấy vậy thầm khâm phục. Ông cười nhẹ xua tay:

- Nếu Trình tướng quân không yên tâm về xe lương thực của mình thì Trương mỗ cũng không miễn cưỡng. Hôm nay thời tiết đẹp, ta và ngươi cùng uống mấy chén, cùng nhau thưởng thức sắc thu thế nào?

- Tiền bối có lời, nào dám không tuân mệnh!

Trình Danh Chấn chắp tay cảm ơn. Quay đầu sai người mang mấy chân giò tới:

- Chỗ ta vừa có rượu và đồ nhắm. Trương tướng quân cứ việc đến đây!

- Được!

Trương Giang cười gật đầu, quay lưng khoát tay ra hiệu đại quân phía sau:

- Lấy mấy túi rượu to đến để Trình tướng quân uống thử, chỗ ta có rượu Thượng Cốc ngon.

Hai gã thị vậy đồng ý. Một lúc sau quả nhiên mang theo năm sáu túi rượu lớn về. Trương Giang lấy ba túi, còn lại đưa cho thị vệ, chỉ Trình Danh Chấn:

- Đưa cho Trình tướng quân, một túi đổi lấy một chân miếng thịt lợn khô, không cần phải để hắn chiếm lợi thế.

Thị vệ đáp ứng một tiếng phi ngựa đến trước doanh trại của Trình Danh Chấn, hắn cũng không né tránh nhận lấy rượu. Sau đó năm túi rượu hắn trả lại số thịt lợn tương ứng:

- Mời Trương tướng quân nếm thử thịt heo Minh Châu chúng ta, không cần khách sáo.

Thị vệ chắp tay, nhận lấy thịt heo vội vã đi. Trương Giang nhìn thấy thế cười ha hả, nhảy xuống ngựa. Tìm một tảng đá trước hai quân làm bàn, lấy hoành đao bên hông làm dao cắt thịt mà ăn. Bên này Trình Danh Chấn cũng không khách sáo, bỏ tùi rượu ra thoải mái mà uống.

Từ lúc trời sáng đến giờ, hai bên không bắn một mũi tên nhưng cũng không dừng sự tranh đấu lại dù chỉ một khắc. Không như tối qua, Trình Danh Chấn hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân để đấu với đối phương. Không hề có vẻ bất an. Trương Giang thấy vậy, biết người thanh niên này không dễ đối phó như mình đã nghĩ, ông lau miệng đứng dậy nói:

- Ngon, ngươi cũng không tồi, thịt này cũng ngon lắm. Đáng tiếc là hơi ít, không đủ cho các huynh đệ của ta. Trong quân ta cũng không thiếu rượu, đổi lấy thịt của ngươi thế nào?

- Một túi rượu đổi một miếng thịt, vụ mua bán này rất thiệt cho ta đấy. Năm túi rượu to đổi lấy một miếng thịt thế nào?

Trình Danh Chấn khoanh chân trên xe lương thực uống rượu, cũng không đứng dậy

- Được, ba trăm túi rượu của ta đổi lấy sáu mươi cân thịt của ngươi. Thấy ngươi tuổi còn nhỏ cho ngươi lời chút!

Trương Giang vỗ tay, rất sảng khoái mà đáp ứng.

- Cứ làm vậy đi. Đa tạ Trương tướng quân đã nhường nhịn.

Trình Danh Chấn cũng không khách sáo, lập tức sai người lấy thịt lợn trong xe lương thực ra, làm vụ giao dịch với ông ta. Hai bên nhìn đối thủ của nhau, cười ha hả hoàn thành vụ mua bán này. Sau đó lại ra hiệu cho nhau giơ rượu lên cùng uống thoải mái.

Mấy ngụm rượu mạnh trôi xuống bụng, vẻ mặt của Trương Giang cũng hào hùng hơn, ông vuốt chòm râu cười nói:

- Nếu không phải trước trận hai quân thì Trương mỗ thật nguyện ý làm bạn với ngươi. Nhưng người mang quân lệnh, không chấp nhân việc tư. Ngươi hãy về chuẩn bị đi, Trương mỗ cần phóng hỏa đốt lương thực rồi!

Bình Luận (0)
Comment