Trình Danh Chấn cười nhẹ nhàng chắp tay đối phương:
- Mặc dù trước trận hai quân Trình mỗ cũng muốn làm bạn với Trương tướng quân. Có chiêu gì thì Trương tướng quân cứ việc ra tay, Trình mỗ tiếp nhận là được.
Nghe những câu ây, Trương Giang sửng sốt, nhìn vào mắt Trình Danh Chấn, sau đó lắc đầu đánh ngựa đi. Sau khi về trận, ông lập tức chỉnh đốn đội ngũ. Hơn ngàn kị binh nhanh chóng tạo thành mũi nhọn, xông thẳng về phía trận lương thực ở đằng xa.
Trình Danh Chấn cũng lập tức thay đổi đối sách, khép các xe lương thực lại thành một phương trận. Giáo dài, mạch đao giơ lên trước, cung tiễn thủ ở phía sau, giống như một con nhím vậy làm cho đối phương không thể nào há miệng được. Trương Giang dẫn theo kỵ binh thử mấy lần, ngoài trúng những trận mưa tên thì chẳng thu hoạch được gì. Cũng may áo giáp của Bác lăng quân đủ rắn chắc, cũng không ai bị vết thương nào trí mạng. Còn các tướng sĩ Bác lăng quân trong trận trúng hỏa tiễn hoặc tấm chắn, hoặc bị nước lạnh dập tắt cũng không thể để cho Minh châu doanh tạo nên thương tổn gì.
Sau khi thử năm lần bảy lượt, hai bên đều phát chán, lại lần nữa hai bên cách nhau ra:
- Trương tướng quân mang đủ lương thảo, các huynh đệ đều bận đến trưa rồi cũng nên ăn bữa chính đi. Nếu lương thảo không đủ, cứ việc phái người đến chỗ ta mà lấy!
Lúc này đến lượt Trình Danh Chấn chủ động đứng trên xe lương thảo lớn tiếng mời.
- Không cần khách sáo, hay là giữ lại một chút cho Đậu Kiến Đức đi.
Trương Giang biết Trình Danh Chấn đang châm kích mình cũng không thèm để ý mà sai các huynh đệ xuống ngựa nghỉ ngơi tại chỗ.
Nháy mắt đã đến chính ngọ, hai bên giằng co cũng chưa nghĩ ra cách xử lý tốc chiến tốc thắng, cho nên họ đều bỏ đấu đi ăn cơm. Lúc đang ăn thì có mấy con tuấn mã vọt tới. Thám báo phi đến chỗ Trương Giang nhảy xuống ngựa thấp giọng bẩm báo sự tình. Phụ Quốc tướng quân Trương Giang sau khi nghe xong, cười ha hả nhảy lên lưng ngựa, một lần nữa chạy ra bên ngoài hô lên:
- Chúc mừng Trình tướng quân, viện quân của ngươi đến rồi đấy!
- Tạ ơn Trương tướng quân đã thủ hạ lưu tình!
Trình Danh Chấn khách sáo đáp lại:
- Nếu Trương tướng quân không cam lòng, không ngại đợi lát nữa viện quân đến, nhìn thấy rồi nói sau.
- Không cần, đến là người quen. Năm ngoái Trương mỗ cùng y sóng vai chiến đấu ở Trường Thành, hôm nay gặp nhau theo lý nên nhượng bộ mà lui binh.
Trong phút chốc Trương Giang lại thành quân tử nhã nhặn, nói rất khách sáo:
- Tuy Trình tướng quân vẫn sớm quay lại đi, con cháu Bác lăng quân ta không dễ bị ức hiếp như vậy đâu!
- Đa tạ Trương tướng quân nhắc nhở. Hôm khác trong huyện thành sẽ cùng tướng quân uống cho thoải mái!
Một khi tình hình có sự đột phá, miệng Trình Danh Chấn cũng không ngu hơn kẻ nào mà cười hả hê đáp lễ.
Trương Giang cười cười, đánh ngựa đi. Trong khoảng khắc tinh nhuệ Bác Lăng rút đi như thủy triều. Các tướng sĩ Minh châu quân cũng chưa từng gặp qua trận chiến nào như vậy, họ hoan hô, tiếng hoan hô chấm dứt thì Ngũ Thiên Tích đi đến bên cạnh Trình Danh Chấn hạ giọng nói:
- Nếu Bác lăng quân ai cũng thế thì trận chiến này khó mà xác định thắng bại. Sau khi lương thảo về đến huyện, giáo đầu vẫn nên nghĩ các thoát thân mới tốt!
- Mang lương thảo về trước rồi nói. Có lẽ người tới là Vương đại ca. Có kị binh của huynh ấy ở đây, trên đường chắc không có phiền toái gì!
Trình Danh Chấn suy nghĩ một chút, có thể đánh hạ tinh nhuệ Bắc lăng, hắn tự tin hơn nhiều. Ý tưởng tận số ban đầu có chút đáng khinh, chỉ cần cố gắng hết sức cho dù bất hạnh thất bại thì cũng đủ nghĩ đến vinh quang.
Trải qua một cuộc tôi luyện, bản lĩnh của Ngũ Thiên Tích cũng tăng lên mấy phần. Thấy Trình Danh Chấn nói hào hùng như vậy cũng không khuyên gì mà phái mọi người đi thu nhận dân cường tráng chạy tứ tán. Không đợi các huynh đệ quay lại, Vương Phục Bảo đã dẫn kị binh đến nơi. Thấy xe lương thực bình an vô sự, y cười ha hả xuống ngựa lớn tiếng nói:
- Ta đã nói với lão Đậu rồi? Có đệ ở đây, xe lương thực sẽ không vấn đề gì. Ông ấy lại không nghe, sợ một hạt cơm cũng bị người ta cướp mất.
- May mà Vương đại ca đến kịp thời!
Trình Danh Chấn đến đón tiếp chắp tay cảm ơn:
- Đậu vương gia bên kia thế nào rồi ạ? Có chiến sự sao?
- Đừng nhắc nữa, nửa đêm hôm qua còn chưa thấy bóng dáng đâu, ai còn có tâm tư công thành nữa?
Vương Phục Bảo khoanh tay lại, vẻ mặt tiếc nuối:
- Lão Đậu liền quyết định, tạm hoãn thế công, phái ta mang kị binh đến tiếp viện cho đệ. Lại phái Thạch Toản dẫn theo mười ngàn ngàn bộ binh quay về tiếp ứng. Dương Công Khanh cũng bị ông ta phái đi, vừa thu thập quân lương vừa kiểm tra động tĩnh của U Châu.
Nghe thấy Đâụ Kiến Đức sắp xếp như vậy, tảng đá trong lòng Trình Danh Chấn được rút bỏ. Hắn kéo tay Vương Phục Bảo dẫn vào doanh trại nghỉ ngơi. Gần nửa canh giờ trôi qua, đám quân đi tìm dân tráng đã về, hơn một vạn lương dân mười đi mất bảy tám, kẻ xui xẻo bị bắt trở lại không thể gánh vác được nhiệm vụ vận chuyển nặng như vậy nữa.
Việc đã dến nước này, vội cũng chẳng ích gì. Vương Phục Bảo suy nghĩ một lát rồi cười đề nghị:
- Làm như vậy đi, ta phái mấy ngàn kị binh, dùng chiến mã mang lương thực khẩn cấp cho lão Đậu. Những người khác chờ ở đây, đợi tên Thạch Toản kia tới, để huynh đệ của anh ta thay chúng ta đẩy xe.
Cách này cũng hợp lý, Trình Danh Chấn vui vẻ đồng ý. Vương Phục Bảo phái cánh tay đắc lực của mình là Vương Huyền Linh cùng với Hùng Khoát Hải dẫn theo 3000 kị binh đi chở quân lương đi trước. Những người còn lại đề phòng tại chỗ, chờ Thạch Toản đến.
Đợi cả chiều cho đến khi trời tối, rốt cuộc Thạch Toản cũng đuổi đến, người mệt mỏi gân cốt mềm nhừ. Ba người thương lượng, quyết định phái thám báo đi báo tin cho Đậu Kiến Đức. Đại quân nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau đợi mọi người lấy lại sức thì lập tức nhổ trại.
Nhắc đến cũng lạ, sau khi Trương Giang dẫn kị binh Bác Lăng đi khỏi, quả thực rất giữ lời lui binh không đến quấy rầy nữa. Một đêm bình an vô sự, sáng hôm sau xe lương thực lại ra đi. Chưa đi được mười dặm thì nghe thấy tiếng kèn phía sau, mấy trăm kị binh đang đuổi giết, nhào vào đội xe, phóng hỏa khắp nơi. Vương Phục Bảo dẫn kị binh nghênh chiến, lại hô lên một tiếng, chạy xa như gió lốc.
Lần này đánh lén không gây tổn thất nhiều lắm, nhưng lại đả thương nghiêm trọng đến sĩ khí. Vương Phục Bảo, Thạch Toản và Trình Danh Chấn ba người chỉnh trang lại đội ngũ một lần nữa, áp xe lương thực đi tiếp. Lại chưa đi được đến ba dặm, Trương Giang dại dắt kị binh đến, rõ ràng không phóng hỏa, chỉ bắn tên liên tiếp về phía họ rồi lại vội vã bỏ đi. Vương Phục Bảo không đuổi được, y tức giận chửi ầm lên. Mắng cũng mệt lại không thể không thừa nhân chiêu này của đối phương cũng thật nham hiểm, hại cả đoàn đến nửa canh giờ cũng chưa đi hết hai mươi dặm đường.
Đến trưa, Trương Giang đi đi lại lại, quấy rầy. Hại cho đội lương thực khổ không tả nổi. Vương Phục Bảo không nhịn được nữa, ra lệnh dừng lại, chờ Trương Giang đến. Nhìn cờ chiến từ xa, lập tức đánh ngựa lên đón, vừa chạy vừa la lớn:
- Ngươi thích thì cứ đánh, chỉ biết dùng ám chiêu khiến bố mày khó chịu, gọi gì là anh hùng nữa?
- Muốn đánh thì đánh nhưng xin mời nhường đường!
Ngũ Thiên Tích cũng dẫn mội đội Minh châu doanh trợi giúp Vương Phục Bảo. Bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đưa Bác lăng quân vào chỗ chết.
- Ta chỉ niệm giao tình hôm đó, không đành lòng để ngươi chết sớm mà thôi.
Thấy đám Vương Phục Bảo lần này phòng bị tốt, Trương Giang cười ha hả cưỡi ngựa đến:
- Nếu ngươi không nghe lời khuyên, cố ý muốn đi thì tùy ngươi, không ai ngăn cản.
Dứt lời, quay đầu ngựa hào hùng quay trở lại. Vương Phục Bảo sững sờ tại chỗ:
- Đồ nhu nhược, rác rưởi.
Mắng không dứt miệng.