Tức thì tức nhưng Vương Phục Bảo tài nào đuổi theo được, bởi vì đây là trên địa bàn của người ta, Trương Giang vẫn quen đường hơn bọn họ. Một khi chút kị bình trong tay bị ông ta lừa đến khe suối có mai phục thì có chết cũng không biết sẽ chết như thế nào. Ngoài ra, hành động kì quái của ông ta hôm nay mang theo hơn một ngàn kị binh đi quấy rối, mặc dù mỗi lần đều chiếm ưu thế nhưng cũng chỉ kéo dài thời gian vận chuyển lương thực của đối phương mà thôi. Trên thực tế tổn thất không đáng kể, chỗ này cách huyện có một ngày đường, dù duy trì tốc độ như trước mắt thì đến trưa hôm sau cũng có thể hội hợp được với đội chủ lực, căn bản là không ảnh hưởng đến cuộc chiến.
Trở lại đội ngũ của mình, Vương Phục Bảo đem nghi ngờ của bản thân nói với hai người Trình Danh Chấn, Thạch Toản. Hai người cũng không hiểu ra sao cả:
- Huynh nói, họ Lý sẽ không mai phục Khoát Hải bọn họ phía trước chứ?
Trong lòng Trình Danh Chấn có sự cảm bất thường, thấp giọng hỏi thầm hai người.
- Đừng đoán mò, trên đường ta đụng phải tiểu Vương tướng quân và Hùng tướng quân, hai họ đều không sao cả!
Thạch Toản cau mày phủ định.
Trong lục lâm nói phải chú ý cái miệng, mặc dù tình hình hiểm ác cũng phải cẩn thận cái miệng. Trình Danh Chấn có thể hiểu được suy nghĩ của Thạch Toản, cho nên cũng không tranh luận với anh ta nữa mà nhìn về phía Vương Phục Bảo. Chỉ thấy người này nhíu mày, vẻ mặt bất an:
- Mặc dù mai phục Tiểu Linh Tử và Khoát Hải, lão Đậu bên kia cũng không chịu để thiệt đâu. Thật ra chúng ta áp tải chỗ lương thực này dù thế nào cũng không được phạm phải sai lầm này nữa.
Nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc Vương Phục Bảo cũng bình tĩnh trở lại, thấp giọng sắp xếp:
- Cứ như vậy đi, hôm nay chúng ta sẽ đi cả đêm. Dù gặp tình hình gì đi nữa thì ta sẽ mang kị binh đi chống đỡ. Hai người các ngươi cứ cho hai đội xông về trước, đến huyện dịch là thắng lợi rồi!
- Được! Theo sự sắp xếp của Vương đại ca đi!
- Hai chúng ta tuân theo sự chỉ bảo của Vương đại ca.
Thạch Toản và Trình Danh Chấn chắp tay lần lượt đáp lại. Vương Phục Bảo nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt rõ ràng là còn muốn dặn dò mấy câu nữa những lại không biết vì sao mà do dự không nói nữa, chỉ nhếch miệng cười nói:
- Cẩn thận một chút, tới huyện dịch thì mọi người sẽ được giải thoát!
Ba người lập tức phân công nhau hành động. Thạch Bảo phụ trách việc đốc thúc đội lương thực, Trình Danh Chấn dẫn theo các huynh đệ Minh Châu Quân bảo vệ xung quanh đội lương thực. Vương Phục Bảo dẫn theo kị binh cảnh giới phía trước. Hai canh giờ lo lắng đề phòng, ven đường cũng không thấy bóng dáng một tên Bác lăng quân nào. Nhìn thấy đã vào đến địa giới Thượng Cốc, Thạch Toản thở phào, đi đến cạnh Trình Danh Chấn, hạ giọng nói:
- Xem ra, Tiểu Vương tướng quân và Hùng tướng quân không sao, nếu không nhất định trên đường đã nhìn thấy dấu vết giao chiến. Chỗ này cách huyện còn hơn 50 dặm, chỉ cần có thể bình an qua Lang Sơn.
- Chắc là hai bọn họ không sao!
Trên đường không thấy xác chết nào, Trình Danh Chấn cũng thấy thoải mái hơn. Cười mệt mỏi, nói thêm:
- Huynh có biết Vương đại ca gần đây sao không? Hình như huynh ấy vẫn có tâm sự nặng nề?
- Ngươi nhìn ra à! Ta nghĩ ngươi còn không nhìn thấy đâu!
Thạch Toản cứng miệng, cười mà chua xót:
- Còn có thể thế nào được, bị người bên cạnh lão Đậu sỉ nhục! thực ra Vương đại ca cũng đúng, Đậu vương gia muốn đánh cuộc chiến này, ngươi đi theo là được, còn lão ấy nói cái gì mà gặp địch mạnh không dễ chọc vào chứ! Kết quả biến thành trong, ngoài đều là người, vốn là đến tay Phiêu Kỵ Đại tướng quân thì lại bị Tào tướng quân cướp mất!
- Vương gia giận Vương đại ca?
Trình Danh Chấn bị hoảng sợ, liền hỏi dồn. Lúc trước hắn còn thấy lạ, sao Đậu kiến Đức lại cho một đội binh mã đi tiếp ứng lương thảo. Bây giờ hắn mới hiểu, hóa ra không phải là Đậu vương gia lo cho sự an toàn của lương thảo mà là không vừa mắt Vương Phục Bảo, muốn phái y đi xa.
Thạch Toản trên lưng ngựa nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Cũng không phải là giận. Dù sao thì hiện tại hai người bọn họ cũng không đoàn kết. Chúng ta ở bên Đậu vương gia, bây giờ cũng không giống lúc trước, cả một đám tiểu nhân vây quanh cả ngày ninh bợ Vương gia, nói cái gì mà anh minh, vô song? Về lâu dài, chưa biết chừng Vương gia cũng sẽ tin.
Đây không phải là dấu hiệu tốt! Trình Danh Chấn thầm nghĩ trong lòng. Tuy Vương Phục Bảo và Đậu Kiến Đức có quan hệ thông gia nhưng bây giờ Đậu Kiến Đức không còn là Đậu Kiến Đức của ngày trước nữa. Có câu là người phú quý kiêu ngạo, lúc trong lòng Đậu Kiến Đức tràn đầy tự tin thì Vương Phục Bảo lại muốn học lương thần gì đó, như vậy không phải là tìm phiền toái cho mình đó sao?
Không được, hôm khác ta phải đi khuyên ông ta! Quay lại về phía Vương Phục Bảo, Trình Danh Chấn thầm quyết định. Lúc này nhìn Vương Phục Bảo tang thương hơn năm đó nhiều. Bả vai như rộng lớn, rắn chắc hơn, lưng có vẻ còng đi. Y thừa nhận áp lực quá lớn không chỉ đến từ phía quân địch mà còn từ trong chính mình. Với tính cách ngay thẳng của người đàn ông mà nói, bị người trong nhà ngờ vực vô căn cứ thì sự tổn thương còn hơn bị đao kiếm đâm rất nhiều.
Trong lúc đầy cảm xúc thì Vương Phục Bảo nghiêng đầu lại phất tay về phía đội lương thực.
- Tất cả đề phòng, bảo vệ xe lương thực!
Trình Danh Chấn thấy thế qua kinh nghiệm nhiều năm lập tức ra lệnh.
- Đừng sợ, hộ tống xe lương thực đi về phía trước!
Tốc độ phản ứng của Thạch Toản cũng không chậm, xe cổ họng mà gào to về phía đại đội nhân mã.
Tuy mệnh lệnh ra đúng lúc nhưng đã sĩ tốt vẫn loạn lên như cũ. Thạch Toản thúc ngựa vào đội ngũ rút đao ra, cuối cùng mới chấn chỉnh được đội hình. Lại thấy Vương Phục Bảo đã dẫn binh lên trước, mấy chục quân sĩ quần áo xộc xệch lớn tiếng quát hỏi:
- Ai mang binh đi? Sao lại chật vật thế?
- Đi, đi, đi mau nếu không sẽ không kịp đâu!
Không phải là quân địch đến mà là binh sĩ nhà mình chạy loạn. Người trên lưng ngựa toàn máu tươi, cũng không biết là của anh ta hay là của người khác:
- Lý Trọng Kiên, Lý Trọng Kiên ở ngay phía trước.
- Lý Trọng Kiên, ngươi nói là gặp Lý Trọng Kiên sao?
Vương Phục Bảo nắm chặt vai đối phương, lớn tiếng hỏi.
Tên kia còn cao lớn hơn y, ngã từ trên lưng ngựa xuống. Vương Phục Bảo không đỡ nổi cũng ngã nhào xuống theo, hai tay kéo đối phương loạng choạng hỏi:
- Lão Hùng, lão Hùng rốt cuộc thế nào rồi? Sao Lý Trọng Kiên lại ở đây?
- Lão Hùng, Hùng Khoát Hải?
Trình Danh Chấn nghe thấy có tiếng vó ngựa chạy đến. Sức khỏe của Hùng Khoát Hải có thế coi là tốt nhất trong Minh Châu Quân, tảng đá hơn 300kg anh ta cũng có thể nâng được mấy lần. Hai năm trước có La Thành chỉ giáo võ công, quân địch liều mạng với y đảm bảo không được ba chiêu. Sở dĩ lúc trước Trình Danh Chấn phái y hộ ống xe lương thực là nhìn trúng điều này. Mặc dù trên đường gặp cướp, Hùng Khoát Hải chưa chắc bảo vệ được lương thực nhưng quay về báo tin hẳn cũng không có vấn đề gì. Ai ngờ cả đêm không thấy đâu, ba trăm kị binh còn lại có mấy người, ngay cả Hùng Khoát Hải cũng không biết bị thương thế nào rồi?
- Lý Trọng Kiên, Lý Trọng Kiên núp ở bờ nam sông Dịch Thủy, đi mau, lập tức, lập tức y đuổi đến đây ngay rồi!
Hùng Khoát Hải vừa nói vừa phun từng nghụm máu. Trình Danh Chấn thấy vậy như dao cứa vào lòng, vội nhảy xuống ngựa, cướp Hùng Khoát Hải từ trong tay Vương Phục Bảo:
- Nói từ từ thôi, đừng vội. Mẹ kiếp! Đều là người chết, mang túi nước đến đây!
Đám quân xung quanh sợ đến mức không nghĩ được gì, nghe thấy Trình Danh Chấn nói vậy, rốt cuộc cũng định thần trở lại lảo đảo mang nước đến. Hắn lấy túi nước, để trên đầu gối rồi từ từ cho Hùng Khoát Hải uống. Sau khi uống mấy giọt nước, tinh thần Hùng Khoát Hải cũng ổn định trời lại, tỏ vẻ sầu thảm nói:
- Giáo đầu, cuộc chiến này không thể lật lại được. Lý Trọng Kiến đã kẹp chết đường vận chuyển lương thực. Đậu vương gia đã thấy chúng ta nhưng viện quân không qua sông được.
- Viện quân, ngươi nói là Đậu vương gia biết các ngươi bị mai phục?
Vương Phục Bảo ngồi xuống nhìn Hùng Khoát Hải hỏi dồn.
Hùng Khoát Hải cười thảm lộ răng nanh đỏ ngầu:
- Nhìn thấy rồi! Khụ khụ! Chẳng ích gì! Khụ khụ! Lý Trọng Kiên đã phái binh ở bờ sông, người của chúng ta không giết nổi.
- Phù!
Vương Phục Bảo cảm giác như trong đầu mình có ong bò vẽ bay vậy, nhìn tất cả trước mặt đều biến thành một màu bạch tuyết. Lý Trọng Kiến đã quay về rồi, còn mang người, ngựa mai phục ở bờ nam. Nếu Đậu Kiến Đức muốn cùng y quyết chiến, nhất định phải vượt sông Dịch Thủy. Mà bây giờ đã là mùa thu nước rút, Bác lăng quân có thể thong dong sang đánh. Nếu Đậu Kiến Đức không để ý đến cánh uy hiếp chỉ e chưa hạ được thành lương thực của Đậu gia quân đã cạn kiệt.
- Đi, đi, quay lại Bình Ân. Có thể rút được bao nhiêu thì rút!
Hùng Khoát Hải đã ở trong tình trạng kiệt sức thúc giục mọi người càng sớm rời khỏi chiến trường càng tốt. Từ bờ sông Dịch Thủy có một người đầy vết thương lảo đảo chạy qua, có trời chứng giám anh ta kiên trì như vậy, chỉ e nếu là người khác thì đã sớm tắt thở trên đường đi rồi.
- Đi, đi thôi!
Thấy không ai nghe đề nghị của mình, Hùng Khoát Hải gào lên. Cổ họng thấy ngòn ngọt lại một ngụm máu tươi nữa phun ra.
Trình Danh Chấn không kịp tránh, bị máu văng đầy lên người. Hai tay hắn cố sức dìu anh ta đứng lên:
- Vương đại ca, con đường phía trước thế nào cũng không đi được nữa rồi. Bây giờ phái người đưa tin cho lão Đậu, sớm kịp rút lui, có lẽ Đậu gia quân còn có thể bình an mà thoát thân.
- Ngươi và Thạch Đầu mang theo xe lương thực, đi về đường cũ, lúc cần thiết có thể bỏ lương thực lại!
Lúc quan trọng Vương Phục Bảo lập tức hiện lên phong độ của Đại tướng, quơ cánh tay, trầm giọng ra lệnh.
- Vâng!
Trình Danh Chấn cũng không dài dòng ôm Hùng Khoát Hải khẽ khom người quay đầu đi.
- Ngươi thì sao? Không cần phải đích thân truyền tin cho lão Đậu!
Thạch Toản quan tâm đến sự an nguy của Vương Phục Bảo, đi được mấy bước lại hỏi.
- Ngươi không cần quan tâm nhiều như vậy! Cái mạng này của ta vốn là của lão Đậu rồi!
Vương Phục Bảo cười, lớn tiếng đáp lại:
- Có thể cùng với Lý tướng quân trên một trận chiến, là vinh quang của võ tướng. Đi đi, chúng ta sẽ từ biệt như vậy!
Dứt lời Vương Phục Bảo cưỡi ngựa như gió bay. Hơn hai ngàn kị binh còn lại không chút do dự, đi theo chủ tướng bụi bay mù mịt che khuất cả bầu trời.