Không đợi cho bóng của Vương Phục Bảo đi xa, Trình Danh Chấn và Thạch Toản đã lập tức chỉnh đốn đội ngũ, quay đầu xuôi về nam, hai người cũng không có tinh thần nói chuyện, thấy Đậu Kiến Đức có thể gặp nguy hiểm, nhớ đến hành động vĩ đại xả thân vì nghĩa của Vương Phục Bảo mà họ cảm động quay cuồng.
Đám binh sĩ cũng biết phía trước xảy ra chuyện, không dám chậm trễ vội vã giúp xe lương thực chạy đi. Thỉnh thoảng trục xe lương thực nóng quá suýt gãy, binh lính xung quanh cũng không cần cấp trên phải ra lệnh, họ lập tức đẩy xe lương thực vào rãnh nước mà không một chút do dự. Thỉnh thoảng cũng có dân bị huy động trật chân, có thể là thật có thể là giả vờ cứ ngồi xuống đất mà không chịu đứng giậy. Quan quân áp giải xe lương thực cũng không rảnh để giám định xem có phải là thật không mà bỏ lại bao lương khô, để gã đó tự sinh tự diệt.
Ngũ Thiên Tích đã có thể một mình bảo vệ được, thấy Trình Danh Chấn và Thạch Toản đều rồi loạn liền đứng ra thay bọn họ chỉnh đốn đội hình. Vừa loại trừ dù đằng sau có xảy ra chuyện gì cũng phải đi nhanh, vừa rút ngắn thời gian, vừa âm thầm tìm Hùng Khoát Hải và mấy người sống sót không nghiêm trọng đi tìm hiểu tình hình. Những người kia thương thế không nghiêm trọng như Hùng Khoát Hải, nghe thấy Ngũ Thiên Tích hỏi liền nói lại tình hình mà mình gặp phải. Hóa ra, Bác Lăng Quân sớm đã quyết định chặt đứt con đường lương thực của Đậu Kiến Đức, bởi vậy không thấy con thỏ không thấy bóng ưng. Sở dĩ Vương Phục Bảo và Thạch Toản mang theo viện quân được họ buông tha dễ dàng, là do đợi Vương Huyền Linh và Hùng Khoát Hải dùng chiến mã chở lương thực đến bờ nam sông Dịch thủy, lập tức đuổi giết từ bốn phương tám hướng tới. Tổng binh lực khoảng 7,8 ngàn đều là kị binh có giáo áp được huấn luyện. Hai người bọn họ vội tiếp chiến, lương thảo trên lưng ngựa còn chưa kịp dỡ xuống, vì thế mà chưa đầy nửa tuần hương đã bị tách ra khỏi đội hình.
Binh sĩ Bác lăng quân huấn luyện có tố chất, các tướng sĩ đều thành thạo cung tên, chiến mã. Vương Huyền Linh cùng đối mặt với một thành viên là Giáo úy phục sức tướng lĩnh, đã bị chém xuống dưới ngựa. Mặc dù võ công của Hùng Khoát Hải tốt nhưng lại không may bị Lý Trọng Kiến theo dõi, hai bên miễn cưỡng đối phó vài ba hiệp, chưa đợi thúc ngựa, Lý Trọng Kiến đã chém trúng lưng Hùng Khoát Hải. Ít nhiều tướng lĩnh Minh châu quân đều được trang bị tấm hộ tâm ở trước và sau, anh ta mới may mắn tránh được kiếp nạn.
Bị trọng thương nhiều, Hùng Khoát Hải cũng không dám tham chiến nữa, vội ôm lấy ngựa chạy trốn về hướng nam, dọc đường phá tan số quân địch chặn đường, toàn bộ cũng bởi cho Lý Trọng Kiên bận việc lãnh binh ứng phó với Đậu Kiến Đức ở bờ sông bên kia, không có thời gian để phân tâm, cố gắng thoát khỏi vòng vây.
- Đậu Kiến Đức đâu? Đánh lâu như vậy chẳng lẽ y ở bờ sông bên kia trơ mắt nhìn sao?
Ngũ Thiên Tích càng nghe càng tức gọi tên chủ công nhà mình ra truy vấn.
- Đậu vương gia.
Tên lâu la sợ hãi nhìn y than thở:
- Ông ta thực ta vẫn luôn điều binh nhưng căn bản là không giúp được gì. Một nhóm qua sông thì bị chúng giết một đám.
- Mẹ kiếp! Chịu thiệt lớn rồi!
Ngũ Thiên Tích oán hận, thú ngựa đi về phía trước, buồn bã mở đường cho các huynh đệ.
Trên đường tốc độ cứ lúc nhanh lúc chậm như vậy. Đợi khi trời tối, đã qua cầu nổi, đi vào giao giới giữa Thượng Cốc và Bác Lăng, chỗ này đất bồi nhiều năm mà thành có tên là Vĩnh Lạc. Không có nhiều dân ở, đội lương thực đi vòng vèo nhân dân bị dọa sợ chạy toán loạn. Trình Danh Chấn và Thạch Toản đi thương lượng một chút rồi quyết định cho mọi người vào thành nghỉ ngơi, đợi đến sáng mai thám thính động tĩnh của Đậu gia quân rồi về sau, lại rút lui hoạch tính đi đường vòng.
Đi liên tục cả ngày đường, đám binh sĩ không chịu nổi mệt mỏi nghe được lệnh lập tức đẩy xe lương thực vào thành. Một lát sau, đầu đường cuối ngõ đang vang lên tiếng ngáy như tiếng sấm vậy.
- Các huynh đệ Minh châu doanh tập hợp, thổi cơm nóng ăn no bụng trước đã rồi thay phiên nhau trực đêm, tay không được dời binh khí!
Trình Danh Chấn sắp xếp xong đội ngũ, sau đó gọi Ngũ Thiên Tích cẩn thận nói về chuyện quân của ta và địch. Đợi cho tất cả rõ ràng, hắn lại đi đến bên Thạch Toản lôi tay áo đối phương thấp giọng khuyên bảo:
- Thạch huynh, có thể cho các huynh đệ của huynh đun chút nước ấm, rửa sạch chân rồi nghỉ ngơi. Ngày mai dù là tiến về phía trước hay lùi về phía sau e rằng cũng không tránh khỏi một phen ác chiến.
- Ừ, huynh nói đúng, chúng ta nên có sự chuẩn bị!
Không biết là bây giờ Thạch Toản đang suy nghĩ gì, nhìn thấy tâm trạng có chút hoảng hốt, nói gì cũng đáp ứng, rồi lại từ từ ngẩng đầu lên. Chần chừ nhìn Trình Danh Chấn, sau đó anh ta lập tức nhìn vào các tướng lĩnh thân tín dưới trướng của mình:
- Giữ vững tinh thần cho ta, cần ăn cơm thì ăn cơm, cần rửa chân thì rửa chân. Thành lũy làng này có bốn mặt, chúng ta có nhiều người, giữ ba mặt tây, bắc, nam, để mặt đông lại cho Minh châu doanh. Lên tinh thần một chút.
- Vâng!
Đám thân tín bị mắng một trận, ngược lại có thêm mấy phần sĩ khí, nhếc miệng chay đi thi hành mệnh lệnh.
- Trình huynh đệ, huynh xem xắp xếp thế nào cho tốt.
Bố trí nhiệm vụ cho thuộc hạ của mình xong, một lần nữa Thạch Toản lại nhìn Trình Danh Chấn, cười thương lượng.
- Thạch đại qua khách sáo quá!
Trình Danh Chấn ngượng ngùng chắp tay cảm ơn. Vừa rồi hắn định nhắc nhở Thạch Toản chú ý dến quân kỉ và sĩ khí, không ngờ đối phương đã thi hành gần hết nhiệm vụ.
- Vương đại ca đến mạng sống còn không màng. Chúng ta lải nhải mãi, có lỗi với huynh ấy lắm.
Thạch Toản liệt dưới miệng, mắt dưng dưng lệ:
- Bà nó chứ, trên đời này có mấy người ông không khâm phục, nhưng đối với lão Vương bây giờ không nói. Một chữ “phục”, ông đây khâm phục khẩu phục.
- Thạch đại ca yên tâm, Vương đại ca là thiên tướng, không dễ dàng bị đánh bại như vậy đâu!
Giờ phút này trong lòng Trình Danh Chấn cũng như Thạch Toản chỉ có hai chữ “khâm phục” với Vương Phục Bảo. Cái gọi là “lấy cái chết” để báo đáp Đậu Kiến Đức, đây chẳng qua là một trong những nguyên nhânVương Phục Bảo dứt khoát đưa kỵ binh lên bắc mà thôi. Một nguyên nhân khác chính là, nếu trên đường không ai bị cuốn vào Lý Trọng Kiên thì đội vận chuyển lương thực hướng về nam cũng không lui được bao lâu, sẽ bị rất nhiều Bác lăng tinh nhuệ đuổi theo. Vương Phục Bảo đi, chẳng khác nào một mình phiêu lưu lãnh toàn bộ trách nhiệm, còn coi thường cái chết để lại cơ hội sống sót cho hai người huynh đệ.
- Đương nhiên, ông đây vẫn còn chờ y cùng uống rượu.
Thạch Toản lau mặt, lớn tiếng nói:
- Bà nó chứ, chưa biết chừng lão Đậu bên kia đã qua sông Dịch Thủy rồi. Lão Đậu mang theo mấy chục nhìn người, bảy, tám trăm đánh một, cũng không bắt được Lý Trọng Kiên.
Lúc này nói cái gì mà toàn thắng… cũng là có chút dối lòng dối người. Không được tiếp tế lương thực, mặc dù quân đội làm bằng sắt cũng mệt rã rời. Hơn nữa, lúc này thiên thời, địa lợi, nhân hòa ba cái đó Bác lăng quân đều chiếm cả. Binh mã dưới trướng của Đậu Kiến Đức có nhiều hơn nữa, cũng chỉ là tăng thêm phần có chiến công của đối phương mà thôi.