Trong lòng Trình Danh Chấn rất rõ, kết quả của trận chiến này, đám người Hùng Khoát Hải bị tập kích. Nhưng lúc này hắn không muốn quân nhà mình bị phân tâm, cho nên cười không nói gì. Thạch Toản cũng thầm hiểu, kì tích sẽ không có, bản thân chỉ có can đảm thêm mà thôi! Y cũng cười khổ, cười đủ rồi lại thở dài nói:
- Thực ra, Vương đại ca bắt đầu không tán thành lão Đậu lên bắc nhưng lão ta không nghe, ngược lại còn cho rằng huynh muốn về hướng Lý Trọng Kiên, băt cá hai tay.
- Đường xa mới biết sức ngựa.
Sau khi nghe xong, Trình Danh Chấn cũng thở dài. Lần này, hắn và Đậu Kiến Đức gặp nhau cũng cảm thấy hành tung của đối phương mơ hồ có sự thay đổi. Lại không ngờ rằng, thay đổi lại lớn như vậy. Đến Vương Phục Bảo một lão huynh đệ lập nghiệp như vậy cũng vì mấy câu nói mà bị ngờ vực vô căn cứ
- Hi vọng là như thế!
Thạch Toản lại thở dài, từ chối cho ý kiến:
- Sáng sớm ngày mai, nếu nghe được toàn tin xấu, huynh chuẩn bị sắp xếp thế nào?
- Chỗ này, lấy Thạch đại ca làm chủ, ta nghe theo Thạch đại ca!
Trình Danh Chấn hơi trầm ngâm cười trả lời.
- Hay là để ta nghe theo huynh đi. Con người của ta đánh nhau thì được chứ tính kế thì dốt đặc cán mai!
Đầu tiên là Thạch Toản cười lắc đầu, sau đó thấp giọng bổ sung:
- Huynh đừng lo, dù huynh quyết định làm gì, lão Đậu bên kia đều đổ lên đầu ta. Tạm thời ông ấy sẽ không làm khó ta đâu!
- Vậy được, ta đi quá giới hạn một lần vậy!
Bây giờ cũng không cần phải khách sáo nhiều, Trình Danh Chấn thấy Thạch Toản kiên định như vậy liền chủ động gánh vác đại quân, vì đại quân mà có trách nhiệm lập mưu. Hắn cau mày suy nghĩ một lúc lâu rồi do dự nói:
- Mặc dù binh đại cũng cần căn cứ vào tình hình cụ thể. Nếu Đậu vương gia dẫn binh qua Lai Thủy, quay quận Hà Gian. Chúng ta đi thẳng về đông, áp lương thảo để Hà Gian hợp lực.
Trong lòng Thạch Toản dự tính hậu quả lần này có thể rất nghiêm trọng, nhìn xung quanh rồi nói nhỏ:
- Lui qua Lai Thủy cũng không có ích lợi gì! Gây chuyện không được còn bị người ta chặn lại! Haiii chỉ là ta đưa ra giả thuyết, nghĩ đến tình huống xấu nhất sẽ phải chịu thiệt thòi thôi! Ta thấy, thực sự là lão Đậu muốn thoát thân an toàn, nhất định mấy ngày nay phải để toàn bộ địa bàn ra ngoài. Luôn lui qua sông Hô Đà, sau đó dựa vào địa thể hiểm trở ở bờ Hà Đông mà đóng quân. Có thể Lý Trọng Kiên sẽ không ngu như vậy, chiến chế thượng phong còn dễ dàng để lão Đậu rút lui?
- Vậy e rằng, chúng ta cũng khó mà hợp binh!
Trình Danh Chấn nhíu mày nhăn hơn, buồn bã:
- Hình như Đậu vương gia không thích người liều mạng. Nhìn tình thế bất lợi với quân ta, nhất định sẽ chủ động lùi về sau. Mặc dù Lý Trọng Kiên đuổi đến Dịch Thủy dựa vào chút binh mã của y cũng rất khó đánh bại Đậu vương gia. Nếu thực sự y muốn giữ Đậu vương gia ở bờ Tây, chỉ còn một cách, câu kết với La Nghệ, mời Hổ bí thiết kị xuôi nam.
- Ta sợ cũng chính là điều này!
Thạch Toản nhếch miệng vỗ đùi mình:
- Huynh nói xem, lúc này Vương gia đang nghĩ gì? Không phải là liều chết ăn cá nóc sao? Lý Trọng Kiên mang bịnh tách ra khỏi đội đường vận chuyển lương thực, La Nghệ lại mang một toán binh từ sau lưng, y nhiều lần gây họa, tư thế hai tay bóp cổ, haiii! Cũng không phải ai cũng thiếu đạo đức như vậy, khuyến khích lão Đậu mạo hiểm!
- Bây giờ nói những cái này thì còn tác dụng gì!
Trình Danh Chấn lắc đầu, nụ cười càng cay đắng:
- Hôm nay thấy toàn thân Hùng Khoát Hải toàn vết thương, ta đột nhiên cảm thấy dọc đường chúng ta bị đánh như vậy phần nhiều cũng do Lý Trọng Kiên cố ý thả chúng ta. Y và La Nghệ cấu kết với nhau, muốn xử lý lão Đậu.
- Ta đã thấy không thích hợp từ lâu rồi, cũng không phải Vương đại ca có gan kia, không dám nhắc nhở lão Đậu!
Đối với sự giải thích của hắn, Thạch Toản hoàn toàn đồng ý. Thực ra không riêng gì y mà rất nhiều quan văn, võ trong Đậu gia quân đều thấy có nguy hiểm. Nhưng Vương Phục Bảo không chịu nói rõ ràng, mọi người cũng không có ai có dũng khí vuốt râu hùm Đậu Kiến Đức.
- Vậy thì phiền lớn rồi! trong tay chúng ta có chút binh mã, đưa lên còn chưa đủ nhét đầy kẽ răng cho Lý Trọng Kiên và La Nghệ…
Trình Danh Chấn nhíu mày, sắc mặt rất nghiêm trọng, dường như hắn có thể đoán được chiến lược cơ bản của Lý Trọng Kiên. Sở sĩ đối phương trả giá lớn như vậy là định thông qua trận chiến này giải quyết hết phiền phức lớn là Đậu gia quân, lao động một lần để nghỉ ngơi mãi. Bắc lăng quân liên kết với U Châu còn chưa đủ, còn cần binh mã, thừa dịp chiến loạn mà đánh chiến Hà Gian, hi vọng còn sống của Đậu Kiến Đức hoàn toàn đứt đoạn.
- Vả lại cái gì? Huynh có chuyện đừng giấu, đã đến lúc này rồi, còn cái gì có thể dấu nữa!
Thạch Toản bị sắc mặt âm u của Trình Danh Chấn làm cho sợ hãi, liền đẩy hắn một cái lớn tiếng hỏi dồn.
Trình Danh Chấn lảo đảo, sau đó cười khổ:
- Không phải là ta giấu, mà ta sợ. Ta sợ sau này chúng ta, còn có quân địch thứ 3.
- Huynh nói còn có binh mã thứ 3 à?
Thạch Toản bị chấn động, đi lên bắt lấy tay hắn.
- Ta không chắc chắn.
Trình Danh Chấn cười khổ giãy ra, ánh mắt nhìn xa xa vào bầu trời đêm tối như mực:
- Lý Trọng Kiên trả một cái giá lớn như vậy, chỉ e là trải qua trận chiến bảo vệ sáu quận này để đối lấy mấy năm bình yên. Chỉ là y liên kết với La Nghệ, chỉ e không giữ lại Đậu vương gia. Nếu ta là y thu hồi ánh mắt kia lại.
Hắn hít một hơi thật sâu:
- Nếu ta là y, sẽ làm độc ác hơn một chút, phái binh mã bao vâu bờ Hô Đà, tiêu diệt hoàn toàn hy vọng quay đầu lại của Đậu Kiến Đức.
- Ừ! Vậy, chúng ta còn không đi mau?
Thạch Bảo sợ đến mức không quan tâm, suy xét gì nữa mà nhảy dựng lên hô.
Tướng sĩ gần đó không biết chuyện gì xảy ra đều quay đầu nhìn xung quanh. Trình Danh Chấn kéo Thạch Toản lại, trả lời nhỏ:
- Không thể đi được! Thạch đại ca của ta! Binh mã thứ ba chỉ là ta đoán mò, nếu không xuất hiện, chúng ta mang lương thực không tiếp tế cho lão Đậu, thì có cái ngon để ăn sao? Và nếu lão Đậu thực sự bị người ta tiêu diệt, Lý Trọng Kiên lĩnh binh xuôi về nam thì chúng ta còn có thể dấu ở đâu được?
- Hả, cái này, cái này…
Thạch Toản vừa vội vừa tức, hai chân dậm loạn lên:
- Cái này không thể, không thể nào, rốt cuộc chúng ta có thể làm gì. Chờ chết sao? Chờ chết cũng không phải là cách này!
- Thạch đại ca, nói nhỏ thôi!
Trình Danh Chấn kéo ống tay áo của anh ta, ra hiệu cho đối phương chú ý, không lại làm loạn quân của mình:
- Xung quanh đều như vậy, chúng ta chỉ có thể đi bước một.trước hết là để các huynh đệ khôi phục thể lực, nếu gặp phải kẻ thù tốt xấu gì cũng có thể liều mạng. Hơn nữa, có thể tìm được tin tức từ thám báo. Căn cứ vào tình hình cụ thể để quyết định, sù sao tùy cơ ứng biến cũng được!