- Cũng chỉ có thể là như thế!
Thạch Tảo cúi đầu than thở. Hai người lại to nhỏ với nhau bàn bạc sắp xếp chuyện đêm đó, sau đó ăn cơm chiều qua loa. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, lúc sáng trời còn lờ mờ tối, Thạch Toản phái đi vẻn vẹn có hơn trăm kị binh về bốn hướng đông, tây, nam, bắc thám thính quân tình.
Thấy Thạch Toản bận như chong chóng, Trình Danh Chấn cũng không dám nhàn rỗi gọi Ngũ Thiên Tích, Vương Phi, Hàn Cát Sinh... phân công nhiệm vụ cho bọn họ:
- Cát Sinh, ngươi hãy phái mấy huynh đệ thân thủ tốt, mỗi người ba con tuấn mã phi hỏa tốc đến Bình Cức, để Đoàn Thanh rút lui hết kị binh ở Bình Cức, dọc đường khua chiêng múa trống cắm về hướng bắc, dọc đường có thể mang được bao nhiêu người thì mang, tạo được thanh thế càng lớn càng tốt.
- Vâng!
Hàn Cát Sinh không nói nhiều, đi lên trước nhận thẻ lệnh rồi quay người đi.
Không đợi anh ta đi, Trình Danh Chấn đã đưa mắt nhìn sang Vương Phi:
- Ngươi lập lức chọn lấy một ngàn huynh đệ, nhặt ở những người kéo gia súc, chỉ cần có thể cưỡi được bất kể là ngựa hay lừa tất cả đều chọn được.
Vương Phi trả lời rồi cũng thi hành mệnh lệnh, hắn cắn môi chuyển hướng sang Ngũ Thiên Tích:
- Tình hình không như chúng ta dự đoán trước khi xuất binh, chỉ e tiếp theo là một trận ác chiến. Lão Hùng bị thương, những binh lính duới trướng của huynh ấy sẽ để cho huynh chỉ huy. Hơn nữa đội Mạch đao của ngươi chuẩn bị mặc hết áo giáp, đến lúc này cũng không cần phải dấu thực lực. Có thể bình an thoát thân mới là thỏa đáng.
- Ừ!
Ngũ Thiên Tích gật đầu mạnh:
- Chuyện mở đường giao cho ta là được rồi. Dù có phải liều mạng, ta cũng quyết phải mở đường máu cho các huynh đệ.
- Vẫn không chỉ liều mạng vì Minh châu doanh chúng ta!
Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ:
- Để Vương Phi chọn hết gia súc, để những con khỏe mạnh nhất theo ngươi về. Mạch đao thủ và trường sóc thủ mỗi người hai con, cưỡi một con, một con thì mang vũ khí, mau chóng xông lên phía trước sau đó xuống ngựa mà chiến.
- Được!
Ngũ Thiên Tích lại gật đầu, sau đó giương mắt lên hỏi dồn:
- Không chỉ vì Minh châu quân chúng ta thì còn vì ai nữa? Thạch tướng quân sao? Để huynh ấy ở phía sau cũng ta cũng tốt rồi!
- E rằng còn phải đi cứu lão Đậu!
Trình Danh Chấn đứng lên, nhẹ nhàng đè bả vai Ngũ Thiên Tích xuống:
- Tổ chim bị phá, thì trứng có thể còn nguyên vẹn được không? Nếu lão Đậu chết rồi chỉ e tiếp theo sẽ là chúng ta. Hơn nữa ta là chúng thần của lão Đậu, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ nhìn ông ấy bị bao vây được...
Nói đến một nửa, đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào. Hai người cùng quay lại, thấy đội của Thạch Toản đã mặc áo giáp thở hổn hển chạy vào:
- Xong rồi! Xong rồi! Lão Đậu bị đánh bại thật rồi. Bị La Nghệ và Lý Trọng Kiên liên thủ...
- Rút lui hướng nào? Hay vẫn bị bao vây?
Trình Danh Chấn lập tức đến bắt lấy cánh tay của Thạch Toản hỏi.
- Nhanh như vậy, làm sao mà ta biết được?
Thạch Toản bị đau đến mức nhe cả răng ra:
- Mau buông tay thôi, tiểu tử ngươi sao đột nhiên lại trở lên mạnh mẽ như vậy? Ta phái thám báo ra thành chưa được xa đã gặp một đám chạy loạn là thủ hạ của Từ Nguyên Lãng. Bọn họ nói, hôm qua lão Đậu bị đánh bại. Ngay cả đến binh mã của đám người Cao Khai Đạo, Dương Công Khanh cũng rơi vào tay địch. Lúc đó bọn họ ở ngoài chiến trường thu thập lương thực, nhìn thấy cơ hội nhanh hơn, mới...
- Đáng chết!
Ngũ Thiên Đức căm phẫn xen vào một câu, dọa cho Thạch Toản giật mình.
Quay lại nhìn cơ thể rắn chắc của Ngũ Thiên Tích, tự nhiên Thạch Toản lại hết tức. Lúc này không muốn câu nói của mình lại gây nên hiểu lầm xung đột cho Minh châu doanh:
- Quá đáng chết. Nhưng bọn họ chịu thiệt chúng ta mới có tin tức. Tình hình cụ thể bên lão Đậu bại tới trình độ nào, là toàn bộ binh bại tháo chạy hay là đã chết sạch, mấy người bọn họ cũng không biết rõ. Ta đã lệnh cho thám báo hướng lên bắc điều tra, dù là năm mươi dặm hai là một trăm dặm cũng phải lấy được tin tức chính xác về lão Đậu rồi lập tức quay về báo cáo.
- Không sao, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh được!
Thời khắc quan trọng, Trình Danh Chấn ngược lại có sự từng trải hơn Thạch Toản:
- Thạch đại ca ngồi xuống trước đã, ở đây ăn sáng. Sau khi có tin tức cụ thể báo về, chúng ta sẽ cùng nhau hành động!
- Không được, không được, ta phải khẩn trương đi chuẩn bị một chút!
Thạch Toản vội xua tay, thấy vẻ mặt của Ngũ Thiên Tích có lộ ra vẻ khinh miệt, y cười cười hổ thẹn giải thích:
- Hai người các ngươi đừng cảm thấy ta nhát gan. Ta phải về trấn chỉnh đội hình, nếu lúc này không thấy ta, chắc chắn các huynh đệ sẽ làm loạn. Xin hai vị huynh đệ cứ yên tâm, lão Thạch đầu ta chắc chắn sẽ không bỏ lại các huynh mà chạy trốn đâu.
- Đa tạ Thạch đại ca đã trượng nghĩa!
Trình Danh Chấn khom người, nhẹ nhàng thi lễ:
- Lúc nguy nan, mọi người cùng tiến thoái, cơ hội sống sót sẽ nhiều hơn. Ta cũng không muốn nói nhiều, xin Thạch đại ca cứ trấn an tốt đội ngũ. Hành động thế nào chúng ta cùng bàn bạc xử lý là được.
- Ừ, ừ!
Đã xong việc rối ren, Thạch Toản gật đầu. Dựa vào kinh nghiệm trước kia, y có thể đem tương lai của mình và Trình Danh Chấn trói vào cùng một chỗ rồi. Chỉ bằng việc năm đó Trình Danh Chấn dám lĩnh quân đánh Tang Hiển Hòa đã làm cho y tin tưởng. Trước kia, bây giờ và về sau, lục lâm Hà Bắc đấu tranh nội bộ ngày càng nhiều, các hành động công khai đối kháng với quan quân lại càng ít đi.
Lúc này, bên trong thành Vĩnh Lạc, tin bại binh của Đậu Kiến Đức đã lan truyền, đám binh lính, dân phu rất nhanh đã thành một cảnh hỗn loạn. Ai cũng biết tin này có nghĩa là như thế nào, cũng không ai biết là phải làm thế nào bây giờ! Đám dân phu và binh lính kết bè với nhau đi cướp lương khô, chuẩn bị binh khí phá cửa thành tự tìm đường thoát ra ngoài. Còn đám lính canh giữ của thành không có quân lệnh của cấp trên thì sống chết cũng không chịu thả người rời khỏi. Hai bên tranh giành một chỗ, giương cung, múa kiếm. May mà thân binh của Thạch Toản và Trình Danh Chấn nghe hỏi đúng lúc đến kịp mới ngăn được thảm cảnh nội chiến.
- Phụng quân lệnh của Thạch tướng quân, không phải lính thì cứ việc mang lương khô dời khỏi thành. Cửa thành Đông đã mở, đi bên kia! Nhưng...
Phụ trách đảm bảo trật tự là một gã thân tín của Thạch Toản, tên là Thạch Trọng, đã theo y rất nhiều năm, trong quân cũng rất có uy quyền:
- Làm lính lúc này cũng đừng có giở mánh khóe. Hoặc là đối mặt với cái chết dưới đao của kẻ thù, hoặc là chịu chết dưới đao của ông đây, cái con đường đó, các ngươi tự chọn đi!
- Đám dân phu có thể đi. Đám sĩ tốt nhanh chóng quay về, nếu không sẽ trừng trị tội đào ngũ!
Quan quân Minh châu doanh nói chuyện kiên quyết hơn, bỏ lại một câu lạnh như băng, sau đó rút hoành đao bên hông ra.
Đám người làm loạn thấy trận chiến như vậy, biết chỉ như trứng trọi đá, la hét ầm ĩ rồi giải tán. Suốt một buổi sáng hoảng loạn, bất an qua chính ngọ, hai đội binh mã đã chuẩn bị xong. Thạch Toản và Trình Danh Chấn mang những tướng lĩnh tâm phúc của mình tụ hợp lại một chỗ rồi đi đến huyện nha, lấy đây là trung tâm, cùng thương lượng về kế hoạch tiếp theo.
sao tùy cơ ứng biến cũng được!