Căn cứ vào tin tình báo mới nhất, tuy Đậu gia quân bị một đả kích lớn nhưng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Vì đột nhiên Vương Phục Bảo đuổi giết Lý Trọng Kiến từ sau lưng. Một phần binh lực của Bác lăng quân bị kềm chế tạo cho Đậu gia quân một cơ hội. Đậu Kiến Đức giỏi về xem xét thời thế nhân cơ hội này cùng hơn phân nửa huynh đệ còn lại gắng gượng chống đỡ thoát khỏi kiếp bị thiết kỵ Hổ Bí giẫm đạp, mang theo phụ tá và binh mã hậu quân chạy đến Lai Thủy.
Bỏ lại Thiết kị Hổ Bí một khoảng cách phía sau, Đậu Kiến Đức lệnh cho thân tín khắp nơi, lệnh cho họ bằng bất cứ giá nào cũng phải mang binh mã của Đậu gia quân đến Hà Gian cùng hợp một chỗ. Thám báo của Thạch Toản nửa canh giờ trước gặp được một tên lính liên lạc, sau đó được nghe kể tỉ mỉ về chiến bại của Đậu gia quân, rồi mang tình hình về báo cáo.
- Tướng quân Vương Phục Bảo đâu? Tình hình của huynh ấy thế nào, người của lão Đậu sao rồi?
Tên thám báo vừa mới báo cáo xong quân tình, Trình Danh Chấn đã lập tức hỏi dồn.
- Hình như cũng đến rồi. Cũng có thể là Lý Trọng Kiến cố tình thả cho ông ta một con đường sống. Dù sao thì Vương tướng quân hiện cũng đang ở cùng Đậu vương gia, vội vàng rút lui về hướng huyện Hùng!
Tên thám báo suy nhĩ một chút rồi đáp lại.
- Vương đại ca không sao là tốt rồi!
Hình như tâm đầu ý hợp với Trình Danh Chấn, Thạch Toản thở phào nhẹ nhõm:
- Nếu huynh ấy có xảy ra bất trắc gì thì lão Thạch đầu ta cũng không còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa. Trong tay Đậu vương gia có bao nhiêu binh lực? Cần bao lâu mới có thể vượt qua sông Hô Đà?
- Binh lực còn khoảng năm sáu vạn. Người truyền lệnh nói, sức mạnh cơ bản của Đậu gia quân vẫn còn!
Tên thám báo do dự một chút, rồi vẻ mặt có vẻ không tin:
- Tiểu nhân không dám hỏi nhiều, tính toán, bọn họ khoảng hai ngày mới có thể đến huyện Hùng, sau đó bắt tay chuẩn bị vượt sông. Nếu lão Đậu không để ý gì, một mình cưỡi ngựa liều mạng chạy... thì nửa ngày là đủ.
- Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi!
Thạch Toản khoát tay, ra lệnh cho tên thám báo lui xuống. Sau đó nhìn Trình Danh Chấn:
- Trình huynh đệ...
- Chỉ e là vẫn phải đợi, thám báo phái đi xuống phía nam vẫn chưa có tin tức!
Trình Danh Chấn lắc đầu, không muốn ra quyết định gấp gáp.
Theo lẽ thường, thực ra tên thám báo phái đi phía nam tìm hiểu tin tức phái về báo sớm hơn một ngày so với tên thám báo phái đi phía bắc. Đến giờ bọn họ vẫn chưa có tin tức, chỉ e là dấu hiệu không hay. Trong lòng Thạch Toản cũng hiều điều này, gật đầu, nhắm mắt khổ đợi.
Thời gian dày vò chậm như rùa bò vậy, vừa khổ sở đợi thêm nửa canh giờ thì cuối cùng bên ngoài cũng ồn ào:
- Đến rồi!
Hai người họTrình Danh Chấn và Thạch Toản mở to mắt ra, ra cửa nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy huynh đệ Minh châu doanh đỡ một người lảo đảo trên mặt đất. Không phải là thám báo của Thạch Toản mà là huynh đệ của Minh Châu Quân phái đi Triệu Quận báo tincho Đoàn Thanh.
- Đường về phía nam đã đứt, lão Lý chỉ huy hai vạn binh mã, đang thẳng tiến lên Thanh Uyển!
Người huynh đệ kia rất giỏi, chỉ dùng một câu đã báo cáo hết toàn bộ quân tình.
- Tin của Đoàn tướng quân đã truyền ra sao? Các huynh đệ khác thì sao? Quân địch là ai lãnh binh?
Trình Danh Chấn bước lên đỡ lấy cánh tay người đưa tin hỏi dồn.
Toàn thân đều là bùn đất, người đưa tin nhìn hắn một cái cúi đầu thở hổn hển:
- Chưa! Các huynh đệ vì yểm hộ cho ta mà chết trận hết rồi. Kẻ thù họ Lý, đánh vào Tùy Tả Dực, cờ hiệu của Vệ Đại tướng quân!
- Sài Thiệu, không phải y ở Sơn Nam sao? Sao lại đến Hà Bắc?
Vừa dứt lời, Thạch Toản cũng nhảy đến. Là một trong những tướng quân của Đậu gia quân, ít nhiều y cũng có nghiên cứu về các thế lực xung quanh. Lý Uyên một tướng tài đắc lực, Tả Dực, Vệ Đại tướng quân, Sài Thiệu tuyệt đối không thể xem nhẹ. Người này có tố chất ứng biến gian xảo. Khi Lý gia quân xuôi nam chiếm Kinh Sư, từng hợp lực với Lưu Triệu Cơ phá Tống Lão Sinh, sau đó lại cùng Sử Đại Nại đánh bại Tang Hiển Hoà. Nổi bật là người có một không hai.
Theo tin nắm được về Đậu gia quân, hẳn lúc này Sài Thiệu đang ở Lũng Tây đối phó với Thổ Dục Hồn mới đúng, ai từng nghĩ đến tình thế cấp bách Lý Uyên ngay cả Lũng Tây đều không cần, đem sát tinh điều đến Hà Bắc.
- Bản đồ!
Không để ý Thạch Toản đang gào to, Trình Danh Chấn vỗ vai người đưa tin, sau đó quát.
Thân tín bên cạnh nghe thấy lệnh liền lập tức trải một tấm bản đồ da dên lên mặt đất. Trình Danh Chấn ngồi xổm xuống, lấy một nhành cây vẽ phác thảo. Rất nhanh, một bản đồ Thạch Tỏa chưa bao giờ nhìn thấy đã hiện lên, lúc này Đậu gia quân đang ở trong trạng thái ác liệt thế nào? Sườn đông bắc, Lý Trọng Kiên, La Nghệ hai người áp sát, đem Đậu gia quân đuổi về sông Hô Đà. Còn mục tiêu của kị binh Sài Thiệu chính là qua sông trước Đậu Kiến Đức một bước, chặn đường lui Hà Gian. Đem mấy vạn binh tàn dư còn lại của Đậu gia quân hoàn toàn bao vây trên vùng đất tam giác giữa sông Hô Đà, Nhu Thủy.
Nếu không thể bình an qua sông, Đậu gia quân có thể chạy đến một nơi duy nhất đó là vũng Hồ Ly. Mà Vũng Hồ Ly đã nhiều năm không có người ở, có thể giấy được nghìn người, chứ khong thể nuôi sống được mấy vạn đại quân. Một khi Đậu Kiến Đức đã dẫn tàn binh bại tướng vào đó thì không có lương thực, cũng không ai giúp được, rất có thể là cuối cùng lại không ra được.
- Thằng ranh này, tâm địa thật độc ác!
Xem xong tình hình của bản đồ, Thạch Toản hít một hơi lạnh. Với kinh nghiệm cuộc đời y có thể đoán ra, dù Đậu Kiến Đức có thể may mắn thoát ở vũng Hồ Ly, nhưng chờ đến lúc ông ta chui ra thì Lý Trọng Kiến, La Nghệ và Lý Uyên đã chia xong Hà Bắc rồi. Không có bất kì dấu hiệu nào có thể chứng minh đời này Đậu Kiến Đức còn tiếp tục làm giặc cỏ được nữa. Ngày nào đó xui xẻo mà gặp quan quân, sẽ giống như Trương Kim Xưng một người vô danh bị bắt sống,
- Ta nghĩ là Lý Uyên, cũng sẽ làm như vậy!
Ngũ Thiên Tích đi lên trước, thấp giọng xen vào một câu:
- Giáo đầu, chỉ e kế hoạch của chúng ta còn phải thay đổi.
- Thay đổi, thay đổi thế nào?
Thạch Toản nghe thấy vậy sửng sốt, cau mày hỏi. Đường về nam trước đó đã bị chặn, y còn đang do dự có chạy về huyện Hùng hội binh với Đậu Kiến Đức không. Lực lượng ba binh hợp lại một chỗ, chắc chắn sẽ bình an mà rút về được Hà Gian. Còn bây giờ, quây địch vây quanh thành, hội quân lại đồng nghĩa với cờ chết, không nắm chắc thời gian, còn đợi đến khi nào?
- Ừ!
Trình Danh Chấn cau mày trầm tư. Mặc dù hiện tại đoàn người áp tải lương thực đến hợp với Đậu Kiến Đức chỉ e cũng khó mà thoát khỏi cái chết. Nhưng bỏ lại Đậu Kiến Đức chạy trốn một mình, mọi người cũng không giãy giụa được mấy ngày. Muốn thoát thân bình an, bây giờ e rằng chỉ còn một cách. Tuy có nguy hiểm nhưng còn hơn khoanh tay chờ chết.
- Thạch huynh, có tin ta thêm một lần nữa không?
Hắn ngẩng đầu lên trịnh trọng thỉnh cầu Thạch Toản:
- Chúng ta theo người này, có lẽ vẫn là một con đường sống!