- Trình huynh đệ nói gì vậy? Giữa ta và ngươi lại còn phải khách sáo thế sao?
Thạch Toản không kịp phản ứng, không hiểu Trình Danh Chấn muốn là gì, nói xong, y nhanh chóng lui về sau, nhìn hắn, nói:
- Ngươiđiên rồi, lại còn muốn đánh Sài Thiệu? Hắn là mãnh tướng nổi danh dưới trướng của Lý Lão ẩu đấy!
Y gào lên, làm cho xung quanh chấn động. Các tướng lĩnh trong hai đội ngũ Minh châu doanh, Thạch gia quân đều bị y làm cho hoảng sợ đều quay lại nhìn chằm chằm vào Trình Danh Chấn.
Lúc mọi người đang nhìn chăm chú, Trình Danh Chấn nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta biết làm như vậy là rất nguy hiểm. Có lẽ là chín phần chết chỉ có một phần sống. Năm đó ta tạo phản chính là vì tìm con đường sống. Sài Thiệu có phải mãnh tướng hay không ta không quan tâm đến. Nhưng lúc này y không để ta sống thì ta phải liều chết thôi.
Nghe thấy câu ấy, các tướng sĩ Minh Châu doanh đều ngẩng đầu lên, dường như hắn làm như vậy mới xứng với hình tượng Giáo đầu trong kì vọng của bọn họ. Còn Thạch Toản và các tướng lĩnh dưới trướng của y thì đều rũ đầu xuống. Đến giờ bọn họ vẫn chưa từng vượt qua thử thách chống chọi với quan quân, cũng rất biết lượng sức mình. Lúc này, binh mã của hai nhà hợp lại một chỗ tuy là hơn hai vạn người, nhưng nghe nói binh lính của Sài Thiệu bên kia cũng có hai vạn. Lấy một vạn lâu la binh lính chủ động đi đánh cùng, cả huấn luyện và trang bị đều vượt xa quân của mình, căn bản là mọi người không nhìn thấy phần thắng.
Thấy những người đối diện im lặng không nói gì, Trình Danh Chấn cười nhếch miệng rướn cái cổ kiêu ngạo lên:
- Nếu Thạch đại ca đã tin tưởng huynh đệ, chúng ta một đao mở đường máu. Nếu Thạch đại ca do dự, huynh đệ ta cũng không ép buộc. Lát nữa, ta sẽ mang Minh châu doanh đi liều mạng với Sài Thiệu, đại ca cứ đi về hướng đông nam mà chạy, chỉ cần chạy đến Hô Đà thì đã có cơ hội sống sót.
- Đúng, bằng bất cứ giá nào Minh châu Doanh chỉ cần một người còn sống cũng sẽ khiến Sài Thiệu không thể qua sông dễ dàng được. Thạch Toản tướng quân cứ việc đi, đừng để quan quân đuổi theo. Sau này nếu có thể tập hợp, báo thù cho ta là được! Nếu có thể bỏ đao về nhà trồng trọt cũng không sao cả. Đến tiết Thanh Minh thắp cho huynh đệ một nén nhanh, các huynh đệ có biến thành ma cũng vô cùng cảm kích huynh!
Ngũ Thiên Tích khôn khéo, theo ý của Trình Danh Chấn nói như vậy.
- Xem hai người các ngươi nói kìa, mang họ Thạch ta đi đâu rồi?
Tâm tình của Thạch Toản trong khiếp sợ dần dần khôi phục lại, mặt đỏ bừng lên nổi giận:
- Dám liều mạng không chỉ có mấy người các ngươi. Hôm nay, ta vẫn là câu nói kia, đi đâu, huynh đệ cứ đi. Làm ca ca nếu rời mọi người nửa bước, đời này ta không là họ Thạch.
- Thạch đại ca nói quá lời rồi. Đệ chỉ hi vọng đệ và huynh có thể sóng vai chiến đấu!
Trình Danh Chấn ngẩng đầu, hai người nhìn nhay, trình trọng đáp lại:
- Sài Thiệu từ đường xa đến, căn bản là không rõ tình hình chúng ta bị bao vây thế nào. Chúng ta chỉ cần cầm gậy đánh cho y rối lên, tiếp theo là đánh, toàn bộ đều dựa vào chính chúng ta.
Nửa câu nói sau khiến Thạch Toản tim đập thình thịch, tiến lên nửa bước vỗ mạnh vào vai Trình Danh Chấn lớn tiếng chấp thuận:
- Được, ta làm ca ca đã giao hơn 200 cân cho ngươi!
Quay lại, y lại gọi bốn gã tâm phúc của mình đến, nói:
- Đây là con cháu trong tộc nhà ta, Thạch Trọng, Thạch Lũy, Thạch Kiên và Thạch Bích. Đều là hảo hán số một. Hơn vạn binh dưới trướng của ta từ trước đến nay cũng là do họ thống lĩnh. Hôm hay ta giao bốn bọn họ cho ngươi. Sắp xếp thế nào, Trình huynh đệ cứ việc điều khiển. Ai dám kháng lệnh, ta sẽ chém chết luôn.
- Đa tạ Thạch đại ca!
Trình Danh Chấn lui lại nửa bước, bái tạ Thạch Toản. Sau đó quay về bốn tướng lĩnh chắp tay:
- Có các vị huynh đệ ủng hộ, Trình mỗ tự tin hơn nhiều. Trình mỗ điều binh khiển tướng thế này, nếu có chỗ nào không chu toàn, xin các vị tướng quân cứ chỉ điểm.
- Đừng khách sáo với bọn họ, mau ra lệnh đi!
Thạch Toản đẩy Trình Danh Chấn ra lớn tiếng thúc giục.
Bây giờ dưới tình huống này, Trình Danh Chấn cũng không muốn mất nhiều thời gian dài dòng, liền hướng về phía mọi người gật đầu, sai đó đi vào vòng của soái án, rút một lệnh bài hô về phía họ:
- Ngũ Thiên Tích ra khỏi hành nhận lệnh.
- Có!
Ngũ Thiên Tích sửa sang lại áo giáp trên người rồi ra khỏi hàng.
- Ngươi mang tất cả đội Mạch đao của Minh châu doanh, cầm giáo dài, cưỡi ngựa, đẩy mạnh về hướng Nhu Thủy, nhất định phải cướp lấy Nhu Thủy trước khi Lý gia quân đến và cả chỗ giao giới với Bác lăng quân. Phá cầu gỗ, ở bờ bắc chặn Lý gia quân! Dù quân địch nhiều hay ít cũng phải kiên trì làm chủ binh mã đến cùng.
- Vâng!
Ngũ Thiên Tích trả lời nhận lệnh tiễn, chạy chậm ra trung quân.
Tuy Trường sóc thủ và Mạch đao thủ của Minh Châu Quân đều là quân tinh nhuệ, nhưng số người cũng chỉ có hơn bảy trăm. Mang theo hơn bảy trăm tráng sĩ đi chặn hơn hai vạn quân địch, ai cũng thấy chính là thập tử nhất sinh, nhưng Ngũ Thiên Tích không hề nhăn mặt mà liền đồng ý ngay. Điều này khiến cho những tướng lĩnh dưới trướng của Thạch Toản phải khâm phục, vốn còn cho rằng Trình Danh Chấn hắn điều khiến binh tướng có chút mâu thuẫn, thì giờ cũng đã nhạt đi nhiều.
- Thạch Trọng tướng quân!
Trình Danh Chấn cầm lệnh bài thứ hai, ánh mắt nhìn vào cánh tay đắc lực nhất của Thạch Toản là Thạch Trọng. Đối phương nghe thấy hắn gọi lập tức kiêu ngạo bước về phía trước, chắp hai tay thi lễ:
- Có, xin Trình tướng quân sai bảo.
- Ngươi mang theo huynh đệ sở bộ, mỗi người lĩnh một đội xe gia súc, đuổi theo Ngũ Thiên Tích đi đến bờ Hà Bắc Nhu Thủy, nếu quân địch đã chiếm được cầu gỗ nhất định phải tìm bến khác. Nhiệm vụ của ngươi chính là, tiêu diệt tất cả các con thuyền. Dựa vào địa thế hiểm trở mà đóng quân, không tha cho bất cứ tên binh của Lý gia quân nào lên bờ.
- Vâng!
Thạch Trọng vừa chắp tay vừa nhận quân lệnh.
Lệnh bài thứ ba, Trình Danh Chấn giao cho Vương Phi. Lệnh này là dẫn theo năm trăm binh sĩ Minh châu doanh đi ngày đêm đến huyện Bắc Bình quận Bắc Lăng. Sau khi đến lập tức dừng cờ chiến, treo đèn, đuốc, phô trương danh thế. Chặn đứt ý niệm quay về thượng du Nhu Thủy của Sài Thiệu, buộc y phải ở giao giới giữa Quan Đạo và Nhu Thủy chống chọi với Đậu gia quân.
Sau đó, Trình Danh Chấn cầm lệnh bài thứ tư giao cho Thạch Lũy. Lệnh cho gã lấy binh mã bản bộ ẩn núp dưới bờ bắc Nhu Thủy. Dù cho tình hình chiến đầu của Ngũ Thiên Tích và Thạch Trọng như thế nào thì cũng phải án binh bất động, cụ thể khi nào xuất kích thì đợi thêm một bước chỉ thị tác chiến.
Lệnh bài thứ năm hắn giao cho Hàn Cát Sinh. Thứ sau giao cho Thạch Kiên. Thứ bảy, thứ tám lần lượt chia đều cho Minh châu doanh và Thạch gia quân. Ngoài ra, hai đội binh mã của Minh châu doanh và Thạch Toản cùng gánh vác một nhiệm vụ đại khái là cùng cấp, nhưng huynh đệ Minh châu doanh tổng cộng chỉ còn hơn hai ngàn người, tay sai dưới trướng của Thạch Toản có hơn mười ngàn người. Rõ ràng Minh châu doanh thà hi sinh nhiều một chút chứ quyết không để Thạch gia quân chịu thiệt.
Thạch Toản biết vậy rất cảm động. Ho ho một tiếng cúi đầu nhắc nhở:
- Trình huynh đệ, đánh như vậy, mặc dù chúng ta có thể đột phá vòng cây nhưng Minh châu doanh của đệ cũng bị đánh cho tàn phế. Theo ta, điều động ít người bên đệ thôi. Vẫn là do người của đệ thống lĩnh, có ta ở đây, huynh đệ chắc chắn sẽ không rút chân đâu.
Trình Danh Chấn xua tay cười từ chối:
- Thạch đại ca trượng nghĩa, Trình mỗ xin nhận. Tuy nhiên tạm thời làm xáo trộn đội ngũ tất yếu sẽ ảnh hướng đến sức chiến đấu. Cho nên, chi bằng hãy duy trì nguyên trạng. Chỉ cần đệ và huynh đồng lòng, tin rằng các huynh đệ cũng là tuy hai là một, ứng chiếu cho nhau.
Thạch Toản nghe thấy những câu này, cũng không nói thêm nữa, chỉ điều một tên thân tín lệnh cho thị vệ của mình chọn lấy hai trăm thân binh đi bảo vệ Trình Danh Chấn. Lệnh cho họ dù tình hình chiến đấu có thế nào cũng phải bảo vệ Trình Quận Thủ chu toàn. Trình Danh Chấn thấy vậy cũng không từ chối nữa, chắp tay cảm ơn đối phương, sau đó chỉ huy vật phẩm chiến đấu rồi bước ra quân.
Lúc này trong thành Vĩnh Lạc, tướng lĩnh còn dư lại tất cả đều là binh lính dưới trướng của Minh châu doanh và Thạch Toản. Nghe thấy tiếng kèn, đều đến chỗ tập kết, chạy đi chạy lại, rất nhanh chóng. Bóng người vội vàng trước mặt, Thạch Toản đứng cửa Huyện nha ngây người ra một lúc, cười cười rồi quay lại nói với Trình Danh Chấn:
- Chả trách đệ lại dám đi liều mạng với Sài Thiệu! Nhìn trang bị của những huynh đệ này, lại nhìn đám binh lính ăn mày trướng trướng của ta, cũng đủ biết chênh lệch rồi!
- Đây là toàn bộ của cải của đệ, vốn định bộc lộ tài năng trước mặt lão Đậu, ai ngờ...
Trình Danh Chấn cười khổ đáp lại.
Hắn cũng không dám nói rõ với Thạch Toản, chính mình trước khi lên bắc cũng bắt đầu chuẩn bị bị đánh bại rồi. Nhưng Thạch Toản tung hoành ở Hà Bắc nhiều năm, trước sau gì cũng đã hầu hạ mấy chủ công, người từng trải như vậy sao lại không nhìn ra trong đó có điều “quanh co” chứ? Y cũng cười khổ thấp giọng nói:
- Đệ yên tâm đi, ta sẽ không nói lung tung khiến đệ thêm phiền toái đâu. Thực ra giấu cho mình không có gì là không tốt, tình tình lão Đậu lại càng ngày càng kém...
Thấy bản mặt của Trình Danh Chấn khó xử, Thạch Toản cười ngượng ngùng, chỉ động chuyển đề tài:
- Không biết lão Đậu bên kia thế nào rồi? Lương thảo đều ở trong tay hai chúng ta...
- Đệ đã phái người đi thông báo cho lão Đậu, để ông ta đến Vĩnh Lạc lấy lương thực trước!
Trình Danh Chấn quay đầu lại nhìn rồi nói tiếp:
- Tình hình bên này, đệ cũng chuẩn bị áp dụng các biệm pháp, vừa rồi đệ cũng phái người đi thông báo cho lão Đậu. Sau khi tin về, ông ấy sẽ tùy cơ ứng biến.
- Hả? Lúc nào vậy?
Thạch Toản thất thần, lông mi nhăn nhúm lại. Vừa rồi lúc đó nguy cấp y còn so sánh chênh lệch giữa hai quân, căn bản là không để ý đến sự sắp xếp bổ sung của Trình Danh Chấn. Có thể tình hình cứ thay đổi như vậy, với người tỉnh táo như lão Đậu sẽ lập tức dẫn theo tàn binh đến Vĩnh Lạc. Minh châu quân và Thạch gia quân gắt gao bám chặt lấy Sài Thiệu, cũng vừa đển cho lão Đậu có cơ hội thoát thân.
Trình Danh Chấn làm như vậy không sai. Dù sao hắn cũng là thần tử dưới trướng của lão Đậu. Nhưng làm như vậy, không khỏi gánh trách nhiệm thiệt thòi, chỉ có người trong cuộc mới biết lòng người.
Trong lúc nhất thời, Thạch Toản không ngờ cũng không biết đánh giá việc làm của Trình Danh Chấn như thế nào, trong miệng chỉ chép chép cười khổ không ngừng.