Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 512 - Chương 156: Vấn Đỉnh (22)

Chương 156: Vấn đỉnh (22)

Bất luận thế nào cũng không được để Đậu Kiến Đức tẩu thoát! Vừa đốc thúc các huynh đệ dưới trướng nhanh chóng lên đường, Tả Dực Vệ đại tướng quân Sài Thiệu vừa nói thầm trong lòng. Bất luận là đối với Lý gia quân hay là đối với bản thân y mà nói cũng vậy, giết chết Đậu Kiến Đức, Lý gia quân có thể một tay nắm gọn Hà Bắc dựa vào sáu quận Bác Lăng đã có. Đồng thời, bản thân Sài Thiệu y cũng có được một vùng đất phong hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của mình, cũng giống như La Nghệ và Lý Trung Kiên vậy, mọi việc do mình làm chủ, không cần phụ thuộc kẻ khác.

Có trời đất chứng giám, Sài Thiệu không có ý định dùng binh. Nhưng trong tình thế chẳng đâu ra đâu này cũng khó chịu hết cả người. Cùng là tướng như nhau, La Nghệ nắm giữ binh mã U Châu trong tay, Lý Trọng Kiên nắm trong tay thuế phú của sáu quận Bác Lăng, cho đến cả một tên cháu ngoại của Đường công- Lý Hiếu Cung, hiện tại cũng nắm trong tay hơn nửa vùng đất Sơn Nam, muốn mưa có mưa, muốn gió có gió. Chỉ có duy nhất Sài Thiệu y, luận gia thế, danh tiếng, chiến công cũng không kém gì ba người trước, vậy mà đến cả mảnh đất để nuôi sống mình cũng không có, tất cả đều phải nghe theo sự sắp đặt của nhạc phụ Lý Uyên. Tuy nói từ lúc khởi binh cho đến giờ, nhạc phụ đại nhân chưa từng bạc đãi y bao giờ. Nhưng dù sao cũng có những lời nói ra thật là khó nghe. Mọi người đều cho rằng, Sài Thiệu tướng quân có được địa vị ngày hôm nay, là dựa vào vợ, chứ không phải là dựa vào bản lĩnh của mình. Tuy y ở trong Lý gia quân đã từng có nhiều trận huyết chiến, cả đống công danh bày ra đó, nhưng cái lũ thích khua môi múa mép ấy lại coi như không nhìn thấy gì.

Nhớ tới bộ mặt của một số người, lửa giận lại âm thầm cháy trong lòng Sài Thiệu. Nhớ năm đó, Sài mỗ cũng đường đường là quận công Thế Tập, là đại hiệp Trường Mi trong mắt đệ tử Trường An, là Thiên Ngưu bị thân bên cạnh Giám quốc Thái tử, sao phải dựa vào vợ chứ? Nếu không phải nhạc phụ Lý Uyên lén lút tạo phản, chắc là không cần thời gian quá dài, vị trí Kim ngô đã sớm thuộc về mình rồi. Đáng tiếc là, thế sự vô thường. Lúc cuộc sống đang yên ổn thì, nhạc phụ làm phản, kẻ là con rể như y ngoài chạy khỏi Trường An ra không còn lựa chọn nào khác. Tất cả vinh hoa phú quý thuộc về mình đều trở thành mây khói. Đợi cái vinh hoa phú quý mới đến, lại hoàn toàn chua chát.

Người vợ bị mình bỏ rơi trên đường chạy nạn, trở thành thống soái của hai mươi vạn nữ binh, từ đây trở thành người đồng hành mạch lộ. (hai người cùng đi trên hai con đường khác nhau). Nhạc phụ Lý Uyên cùng em vợ Kiến Thành, Thế Dân không ít lần giúp hai bên hòa giải, nhưng cuối cùng cũng không có tác dụng gì. Đã từng có mấy lần, Sài Thiệu định xông vào nương tử quân làm một mẻ trọng chấn phu cương, nhưng trông thấy ánh mắt đầy vẻ khinh thường của các tướng lĩnh dưới trướng, y bỗng chốc lại mất hết chí khí.

Là bản thân mình vứt bỏ Uyển Nhi, có lỗi với cái danh đại hiệp của mình. Vì thế không có quyền gì trách Uyển Nhi cả. Nhưng bản thân mình từng có lỗi với Uyển Nhi, lại không có lỗi với cả toàn bộ Lý gia! Từ ngày khởi binh, những chiến công hiển hách đó đã chứng minh rõ ràng. Để chứng minh mình có lợi cho Lý gia, cũng là để níu giữ tình cảm người vợ, Sài Thiệu gần như thay đổi hết tất cả mọi tật xấu của mình. Khi đánh trận thì cũng không màng sống chết chẳng khác gì lục lâm hào kiệt dưới trướng Uyển Nhi. Nhưng chưa kịp đợi đến lúc y có cơ hội trực tiếp nói rõ mọi chuyện với vợ, nương tử quân đã không còn tồn tại nữa.

Đối mặt với nấm mồ chôn quần áo và di vật bên ngoài Lý gia, Sài Thiệu mới biết mình thực sự đã mất đi thứ gì. Trước kia khi Lý Uyển Nhi còn sống, bất luận hai bên có đi trên hai con đường khác nhau hay không, bất luận người ngoài có bàn luận thế nào, Sài Thiệu y vẫn là một trong những thành viên nòng cốt của gia tộc họ Lý. Cho dù không có bất cứ công danh gì, cho dù ngày ngày kiếm ăn chờ chết, cũng có thể một bước lên mây cùng với sự phát triển của gia tộc họ Lý. Nhưng bây giờ, thứ y có thể trông cậy vào chỉ còn lại có bản thân mình. Tuy Lý Uyên vẫn vô cùng khoan hậu đối với y như trước, tuy ba huynh đệ Kiến Thành, Thế Dân, Nguyên Cát đều đã coi y như người thân, nhưng Sài Thiệu biết, từ bây giờ trở đi, y bắt buộc phải học được cách lựa chọn, biết cách đứng thành hàng, biết cách đối đãi với người. Một ngày nào đó mình chọn nhầm hướng, kết quả có thể còn không bằng cả nô bộc canh cửa nhà Lý gia!

Thế nên, y bắt đầu cố hết sức gom góp thực lực.dùng hết mọi thủ đoạn để thể hiện bản thân. Chỉ cần có chiến đấu, là chiến đấu quên mình. Chỉ nguyên chiến đấu quên mình thôi không đủ, thời đại quần hùng tranh giành, có người còn có ý dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy công danh. Muốn đi lên từ giữa mấy chục tướng lĩnh, không những cần anh dũng chiến đấu, mà còn phải đánh hay, đánh có đặc sắc, đánh cho người nghe rợn cả người.

Những thứ kể trên, Sài Thiệu đều đã cố gắng làm được rồi. Dân tộc Thổ Dục Hồn nhân lúc quân chủ lực của Lý gia quân bị tổn thất tới tống tiền, y ra lệnh cho thuộc hạ mở cổng thành, nằm trên thảm trước cửa xem Hồ cơ múa trước vạn mã. Khiến cho thống soái Thổ Dục Hồn sợ đến nỗi không biết phải làm sao, quay đầu rút lui mấy chục dặm. Tên cướp Trương Hoằng Hàng đầu hàng rồi lại làm phản. Y chỉ dẫn có hai mươi kị bị xông vào giữa quân Trương Hoằng Hàng, khiến hắn bất ngờ mà chém, lấy đầu hắn để thu phục đám còn lại. Còn cả năm ngoái tử bì Di Lặc giáo làm loạn, trong vòng nửa tháng tập hợp mấy vạn người. Một mình y mang theo một bao tên đi dẹp loạn, liên tiếp ba phát tên hạ liền ba tên đại phật nghe nói mình đồng da sắt, bọn phản loạn khiếp sợ mà bình.

Những công lao này, cái nào cũng mang cái đặc sắc của riêng Sài Thiệu y, kẻ khác bắt chước không được, mà che dấu cũng không xong. Khiến thân phận của y trước mặt Lý Uyên càng thêm vững chắc. Nhưng Sài Thiệu không dám có chút lười biếng nào, y thu cái kiêu ngạo của một Thế Tập quận công lại, ngang hàng với những tên tiểu lại nhỏ bé như Phòng Huyền Linh, Lý Tĩnh, trưởng tôn Vô Kị bàn luận. Y không quan tâm cái nhìn lạnh lùng của đối phương, xưng huynh gọi đệ với đám Lưu Triệu Cơ, Lý Hiếu Cung, Mộ Dung La. Y thậm chí còn từ bỏ ý định truy cứu tại sao Lý Uyển Nhi lại tử trận, từ trong ra ngoài coi việc nương tử quân bị diệt là tội lỗi của người Đột Quyết. Chỉ để bản thân kinh doanh tốt vụ tình cảm này, đề phòng sau này có lúc cần đến.

Nhưng tất cả, vẫn không thể khiến y cảm thấy an toàn như cũ. Thứ nằm trong tay mình mới là thứ c hân thực nhất, cây có gốc, dù sao cũng chịu mưa gió tốt hơn bèo nổi trên nước. Vì thế, lần này gặp nạn ở Hà Bắc, Sài Thiệu lại chủ động xin Lý Uyên đi giết giặc, dẫn tướng sĩ dưới trướng ngàn dặm xa xôi chạy tới đây. Không vì cái gì khác, chỉ vì Lý Uyên đã từng đồng ý, bất kể ai có thể giết được Đậu Kiến Đức, đều được trao tặng chức đại tổng quản Thanh Hà. Theo luật cũ Đại Tùy, Đại tổng quản có thể tự mình mở phủ lập nha (môn). Có được chức đại tổng quản, y sẽ không còn phải lúc nào cũng chịu sự khống chế của người khác nữa. Ngoài ra, một khi đã có thể thay Lý gia thống trị các quận ở nam bộ Hà Bắc, y lại có thể cùng Lý Trọng Kiên xây dựng lại mối quan hệ, trợ giúp cho nhau trong triều đình.

Cho nên, Đậu Kiến Đức nhất định phải chết. Cái đầu của Đậu Kiến Đức không chỉ liên quan đến cơ nghiệp đế vương của Lý gia, mà còn liên quan đến công danh phú quý của chính bản thân Sài Thiệu. Vì thế, Sài Thiệu không tiếc sau khi vượt qua Tỉnh Hình quan, lại đốc thúc các sĩ tốt dưới trướng gấp rút hành quân mỗi ngày bảy chục dặm. Chỉ cần có ba ngày, đã từ Thái Hành sơn giết thẳng tới Bác Lăng quận trị sở Tiên Ngu. Sau đó lại dùng có một ngày, công phá tường thành. Giết sạch quân phòng ngự Đậu Kiến Đức để lại. Tiếp sau đó, lại không ngừng men theo quan đạo giết về hướng Thanh Tuyền, thề không để đầu Đậu Kiến Đức rơi vào tay kẻ khác!

- Đại tướng quân, các huynh đệ đều đi không nổi nữa rồi, người xem.... !

Quy Đức tướng quân Sử Đại Nại thúc ngựa lên trước, ghé sát tai Sài Thiệu thấp giọng nhắc nhở.

- Ai nói vậy? ! Tên nào cầm đầu?

Sài Thiệu chau mày, trong chốc lát tỉnh ra từ trong trầm lặng.

- Người đâu....

Biết là tử nhỏ trông thấy sát phạt quen rồi, đối với Sài Thiệu, Hề Tộc Đặc cần Sử Đại Nại vẫn có cảm giác lạnh sống lưng. Phát giác cấp trên giọng điệu bất thiện, liền vội vàng đổi bộ mặt tươi cười làm lành, thấp giọng giải thích:

- Không có ai cầm đầu cả. Nhưng các huynh đệ quả thực là đi không nổi nữa rồi. Từ năm hôm trước đến giờ, cả bọn chưa được nghỉ tí nào...

Sài Thiệu nhìn hắn một cái, cắn răng ra lệnh:

- Người đâu, truyền lệnh xuống, lệnh cho các huynh đệ đỡ nhau lên đường. Kẻ tự ý rời khỏi đội ngũ trảm. Kẻ dở trò làm lỡ việc hành quân, trảm. Kẻ nào kểu khổ kêu mệt, lớn tiếng náo động, trảm. Kẻ nói sằng nói bậy, làm loạn quân tâm, cũng trảm!

- Vâng!

Tên lính truyền lệnh nhận lấy cờ lệnh từ tay Sài Thiệu, phi nhanh đi.một thoáng sau, trong quân liền vang lên tiếng hét lớn của quân kỉ quan:

- Dìu nhau lên đường.kẻ tự ý rời khỏi đội ngũ, trảm. Kẻ nào dở trò, làm nhỡ việc hành quân, chém. Kẻ kêu khổ kêu mệt, làm náo động, chém!.....

- Đại tướng quân!

Sử Đại Nại tức đến nỗi xanh mặt lại. Hắn tuy là phụng mệnh tới phò giúp Sài Thiệu, những chiến công của hắn xưa nay không kém đối phương một chút nào. Nếu không vì bản thân xuất thân phía bắc Trường Thành, còn đối phương là con rể Đường vương, cái chức tả dực vệ đại tướng quân nói không chừng không biết ai ngồi? nhưng thói đời, lại cứ tiểu nhân dễ đắc ý, một chủ nhân đến cả vợ mình còn bỏ rơi, lại cứ bò lên trên đầu bao nhiêu hào kiệt. Bên cạnh lại còn có cả đống người ngày nào cũng quận công ngắn, quận công dài, đua nhau nịnh bợ người này, dường như chỉ cần có xuất thân tốt một chút, bất luận làm việc gì đê tiện cũng đều nên làm cả.

- Từ bất chưởng binh!

Sài Thiệu đoán được Sử Đại Nại sẽ không vui vẻ, cười cười, thấp giọng nhắc nhở:

- Nếu có thể đến Cao Dương đúng lúc, chặn Đậu Kiến Đức lại phía tây sông Hô Đà, cái tội mấy ngày nay chúng ta phải chịu, y tử nhất định sẽ bù đắp. Nhưng nếu hôm nay để tên dò đường chiếm được nước đi trước, không những bọn họ không tránh được thương vong nặng nề, mà ta và ngươi chắc là cũng khó tránh phải tự rút đao xung trận!

Bình Luận (0)
Comment