Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 513 - Chương 157: Vấn Đỉnh (23)

Chương 157: Vấn đỉnh (23)

Nhắc tới tên giặc cỏ lai lịch không rõ lúc sáng gặp phải, Sử Đại Nại rùng mình trong lòng. Từ khi theo Đường vương khởi binh tới nay, hắn cũng đã từng trải qua rất nhiều trận chiến, lại chưa từng gặp qua kẻ không sợ chết như thế. Chỉ vỏn vẹn có hơn mười kị binh, lại dám vừa đánh vừa lui trước mặt hai vạn đại quân. Nếu không phải Sài Thiệu kiên quyết mệnh lệnh đích thân vệ doanh quân xuất thủ, phỏng chừng trong chốc lát đúng là không hạ được bọn chúng. Nhưng cho dù là như thế, cũng đã để một tên trong số đó trốn thoát được.theo tốc độ của một chiến mã bình thường mà tính thì, con cá thoát lưới đó lúc này cũng đã chạy xa được ngoài trăm dặm, sớm đã đem tin tức cánh Tùy quân mình ở báo cho quân địch.

Do tất cả những tên giặc cỏ không thoát được đều chết trận hết, thế nên cho đến tận bây giờ cả bọn vẫn không rõ đám giặc cỏ đó dưới trướng của ai. Đối phương lúc này đóng quân ở đâu, thực lực trong tay mạnh thế nào, có cùng phe với Đậu Kiến Đức hay không, những quân tình tường tận như vậy vẫn không thể nào biết được. Điều duy nhất Sử Đại Nại rõ ràng là, con đường dưới chân không còn là con đường bằng phẳng nữa. Quân địch có thể từ phía trước giết tới bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào cũng có thể chặn đứng đường đi của mình.

Nghĩ tới đây, cơn giận trong lòng hắn dần dần tiêu tan, hướng Sài Thiệu chắp chắp tay:

- Tạ ơn đại tướng quân chỉ điểm. Thuộc hạ ngu dốt, nhất thời không nghĩ được nhiều như thế!

- Ngươi biết bảo vệ sĩ tốt cũng là tốt!

Sài Thiệu cười cười, đổi giọng điệu ôn hòa nói:

- Nhưng đám huynh đệ đó dưới trướng ta, với huynh đệ dưới trướng ngươi không giống nhau. Mấy năm nay đánh trận, bọn họ đều đã quen với phong cách của ta. Cho nên, ngươi và các huynh đệ của ngươi hãy nhân nhượng ta một chút. Đợi đánh xong trận này, ta sẽ tự nâng cốc tạ tội với mọi người!

Một cái tát cộng thêm một quả táo ngọt, khiến cho Sử Đại Nại một chút tức giận cũng không còn, đành phải lại chắp tay, cười đáp:

- Đại tướng quân khách khí rồi! Nếu đã điều xuống dưới trướng đại tướng quân, theo lý thì nên nghe theo sự tiết chế của đại tướng quân mới đúng.

- Cái gì mà tiết chế không tiết chế. Ngươi và ta đều xưng thần dưới trướng Đường vương, nói chuyện khách sáo thế để làm gì?

Sài Thiệu vươn vai một cái trên lưng ngựa, vô cùng tùy tiện nói:

- Ta cũng là được hưởng hào quang từ tổ tiên, được hưởng dự ưu ái của Đường vương, thế nên mới khiến ngươi tạm thời chịu thiệt thòi dưới trướng ta. Sau này lăo ca ngươi thăng chức, nói không chừng ngày đó còn phải làm phó tướng cho ngươi, nghe theo hiệu lệnh của ngươi ấy chứ!

- Uhm, không dám, Sử... mạt tướng không dám!

Quần áo Sử Đại Nại trên dưới gần như đều bị con người cướp hết hào quang, mặt đỏ bừng lên, lạy dài trên lưng ngựa:

- Đại tướng quân quả thực nói quá lời rồi.có thể ở dưới trướng đại tướng quân bôn tẩu, đã là cái phúc mấy đời của tôi rồi!

- Thật à?

Sài Thiệu giơ cây roi da trong tay ra, chỉ nhẹ nhàng đỡ, đỡ lấy cánh tay Sử Đại Nại, nhìn vào mắt đối phương truy hỏi.

Sử Đại Nại vốn người Hồ, bụng dạ nào có vòng vèo như con cháu thế gia. Sắc mặt nhất thời hồng ửng lên, khắp trán mồ hôi lấm tấm đáp:

- Thật, thật mười phần mười. Nếu Sử mỗ, không, nếu thuộc hạ sau này dám có nửa chỗ thất kính với đại tướng quân, xin đại tướng quân xử theo quân pháp. Thuộc hạ khẳng định không dám phản kháng, cũng khẳng định không có lời oán hận nào!

- Không đến mức ấy đâu. Y Sử ngươi là cánh tay của Đường vương, ta không dám tùy tiện làm gì ngươi đâu!

Sài Thiệu cười thu cánh tay lại, nhất thời khiến Sử Đại Nại lảo đảo.

- Nhưng hai chúng ta có phúc là đồng đội của nhau, thì sẽ sống chết có nhau. Nếu Sài Thiệu có chỗ nào làm không thỏa đáng, làm phiền Sử huynh tha thứ. Đương nhiên, nếu Sử y huynh có điều gì phiền não, kẻ làm huynh đệ ta cũng nhất định sẽ gánh vác cho ngươi!

- Cũng phải, cũng phải!

Sử Đại Nại liên thanh đáp, trong lòng không còn dám có chút khinh miệt nào đối với Sài Thiệu nữa. Khỏi phải nói cái tâm phóng khoáng đó của đối phương khiến hắn vừa kính vừa sợ, chỉ dựa vào cái võ nghệ cao minh mà đối phương vừa nói sơ qua ban nãy, cũng khiến cho Sử Đại Nại hắn không dám không cúi đầu kính phục. Sai dịch coi sói là thần, bầy sói tôn sùng kẻ mạnh. Sài Thiệu võ nghệ cao cường, tâm cơ lại đủ thâm trầm, rõ ràng là kẻ mạnh nhất trong số hơn hai ngàn người ở đây. Thế nên, Sử Đại Nại hắn đúng lí nên chịu sự sai khiến của đối phương.

Thời gian nói chuyện áp đảo Sử Đại Nại, Sài Thiệu tâm trạng vô cùng thư thái. Dùng tay chỉ về phía Nhu Thủy đang cuồn cuộn trôi phía không xa, cười cười bổ sung:

- Tiềm lực của con người dường như là vô tận. Ban nãy không phải là đều kêu mệt sao? Ngươi xem, lập tức sắp vượt sông rồi, cũng không một ai tụt lại phía sau cả! Chỉ cần vượt qua con sông trước mặt.....

Nói được nửa, y đột nhiên im lặng. Hai mắt nhìn chằm chằm về phía bờ đối diện, không chớp một cái. Thế nhưng, lúc này phía bờ đối diện chẳng có gì cả, chỉ có thể trông thấy đám lau sậy trên bờ sông lay động trong gió. Hoặc thưa, hoặc dầy, cao cao thấp thấp, tô điểm cho đám mây trắng trên nền trời xanh nơi xa xa.

- Sài Tú Hòa, dẫn kị binh áp sát bờ sông, theo bờ chiếm lấy bến và cầu!

Không đợi Sử Đại Nại nhìn ra mánh khóe, Sài Thiệu ngoác mồm hét lên một tiếng.

Hơn hai ngàn kị binh đi trước đại quân lập tức lắc lắc dây cương, xông ra ngoài nhanh như chớp. Khói bụi bay mù mịt, khiến đám sĩ tốt đang hành quân gần như không thở nổi. Trong khói bụi, tiếng tù thê lương như tiếng rồng gầm vang lên ‘ô ô ô, ô ô oooooooo”

Sau đó là tiếng tên lĩnh truyền lệnh bên cạnh Sài Thiệu hò hét liên hồi.

- Tất cả tăng tốc, men theo bờ sông cấp hành. Người bị tụt lùi lại dưới trướng Sử Đại Nại tướng quân tập kết, chậm chạp đuổi theo đuôi quân chủ lực. Tăng tốc, chiếm bến sông với cây cầu trước, quân địch đang ở bờ đối diện!

Cả cánh đại quân ầm ầm di chuyển, giống như một con sâu khổng lồ hàng trăm chân đang gào thét đi tới. Có đến hàng nghìn sĩ tốt bị tụt lùi lại, mù mịt chẳng biết dựa vào đâu. Đợi khói bụi xung quanh tan bớt, bọn họ mới phát hiện hai bên đường đã dựng lên một tấm cờ tướng. Quy Đức tướng quân Sử Đại Nại khắp người toàn bụi, dựng cây cờ tướng lên, nhìn về phía bờ đối diện không nhúc nhích.

- Bờ bên có gì vậy? Đám sĩ tốt bị tụt lại lúc này mới nhớ ra toàn bộ nội dung mệnh lệnh của Sài Thiệu, vươn cổ nhìn sang bờ đối diện. Xuyên qua đám lau sậy lung lay, bọn họ cũng trông thấy một vệt bụi mù bay lên, gần như cùng tốc độ với đội kị binh bên này, từ tây sang đông, men theo bờ sông chạy vội.

- Là lũ giặc cỏ!

Có người thấp giọng kinh hô, vừa hò hét, vừa lấy tay dụi mắt.

Đích thị là lũ giặc cỏ. Tất cả mọi người đều nhìn thấy. Một bọn giặc cỏ không biết từ nơi nào đến, thuộc dưới trướng của ai, đang ở phía bờ đối diện sóng vai với Lý gia quân mà tiến. Rất rõ ràng rằng, cùng lúc Sài đại tướng quân phát hiện ra bọn họ, bọn họ cũng phát hiện ra Lý gia quân. Cho nên, cả người và ngựa đều dốc hết chút tiềm lực cuối cùng, e sợ kém bờ đối diện nửa bước. Ầm ầm, ầm ầm, tiếng vó ngựa cách bến sông ngày càng gần, cách một con sông đều có thể nghe thấy rất rõ ràng. Ầm ầm, ầm ầm, dưới tiếng kị binh hai bên bờ dồn dập đan xen, con sông vốn yên lặng bỗng chốc cuộn lên từng đợt sóng, tung lên lưng trời va đập vào nhau vỡ tan tung tóe.

- Bọn chúng đi ngăn chặn Sài đại tướng quân rồi!

Có người tiếp tục thấp giọng kinh hô. Trong những năm tháng hành quân có hạn này, bọn họ chưa từng thấy lũ giặc cỏ nào lại có gan to đến như thế, dám ngang nhiên đối mặt với quan quân.tuy nhiên cánh quân bây giờ chỉ nghe theo lệnh của Lý gia chứ không phải là của triều đình. Nhưng huấn luyện, trang bị còn cả bản lĩnh của tướng soái, không một tên giặc cỏ nào có thể bì được!

- Tốc độ của bọn chúng nhanh thật!

Có người mặc kệ xung quanh có bao nhiêu tai mắt, nhỏ giọng tán tụng. Giặc cỏ to gan như vậy, hành động nhanh như vậy, bọn họ đều là lần đầu được chứng kiến. Trong lòng tràn đầy ngạc nhiên lẫn thán phục.

Thấy chung quanh bàn luận loạn xạ cả lên, Sử Đại Nại trong lòng bỗng chốc dâng lên một cơn tức vô danh:

- Ồn ào cái gì mà ồn ào, mau chỉnh đốn đội hình. Sài đại tướng quân đã đi cướp cầu rồi, để y tử đây quản lý lũ phế vật các ngươi. Hôm nay có là bò các ngươi cũng phải bò lên đến cầu cho ông! Nếu không, đừng trách ông mày không khách khí!

Có lẽ là do bị lũ giặc cỏ bờ bên kia khơi dậy khí huyết trong lòng, đám sĩ tốt mất hàng tuy bị mắng, lại không ai dám kêu oan với Sử Đại Nại. Dưới sự chỉ huy của mấy tên quan quân cấp thấp, ngoan ngoãn chỉnh đốn thành hai hàng. Sau đó theo sau Sử Đại Nại, chạy chầm chậm theo đuôi quân chủ lực.

Chẳng thể làm thế nào được dù thế nào thì thể lực của cả bọn có hạn, trong khi thở hồng hộc chạy theo, bọn họ trông thấy khói bụi của đoàn quân chủ lực ngày càng cách xa.bọn họ trông thấy khói bụi phía bờ đối diện dần dần tiêu tan. Bọn họ trông thấy bầu trời phía bờ đối diện, vô số chim muông bị quân đội hai bên bờ làm cho kinh hãi mà bay đi, phần phật che kín nửa bầu trời.

Rất lâu rất lâu sau, bọn họ nghe thấy một tiếng kèn lệnh nức nở, sau đó nhìn đám mây trên đầu, ánh tà dương sau lưng nhuộm đỏ, đỏ rực.

Bình Luận (0)
Comment