Huynh đệ Minh Châu Quân đến cầu tạm muộn hơn kị binh của Lý Gia quân một chút. Khi bọn họ trông thấy cái đầu cầu nát vô cùng đó, Sài Tú Hòa đã dẫn hơn ba trăm kị binh Lý Gia quân tới trước đang chỉnh đốn binh hàng ngũ. Phát hiện Minh Châu Quân cách mình ngày càng gần, hắn vẫy mạnh tay, dẫn đầu phát động tấn công quân địch trước.
Lập tức chém giết, tốc độ là đầu. Nếu chống mắt nhìn lũ giặc cỏ xông tới mà bất động tại chỗ, thì chỗ binh mã ít ỏi này qua được sông cũng không đủ để lót vó ngựa đối phương. Nhưng cả hai bên đều đẩy nhanh tốc độ xông lên, kết quả lại hoàn toàn khác. Việc tập luyện bình thường, trang bị của hai bên, còn cả ưu nhược điểm của ngựa, trình độ chỉ huy của tướng đều là yếu tố quyết định thắng thua. Lý Gia quân trước nay vẫn luôn chú trọng phương diện này, vì thế Sài Tú Hòa có đủ tự tin về các huynh đệ dưới trướng mình.
Gần rồi, gần rồi.trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai bên từ năm trăm bước thu hẹp lại còn hai trăm bước. Đột nhiên, Sài Hiếu Hòa cảm thấy có gì đó không ổn, tốc độ di chuyển của quân địch càng ngày càng chậm, chậm đến mức vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn. Không đợi hắn kịp hiểu rõ là chuyện gì, kị binh trước mặt đột nhiên giật cương ngựa tách ra thành hai cánh, để lộ ra đội quân hơn ba trăm bộ binh hàng ngũ chỉnh tề.
Ba trăm bộ binh, lại dám đối đầu với cũng ngần ấy kị binh sao? Đầu chúng chắc chắn sẽ bị vó ngựa giẫm đạp lên. Nhưng cùng với khoảng cách giữa hai bên ngày càng hẹp, con ngươi của Sài Tú Hòa bỗng nhiên trừng lên! Đó không phải là bộ tốt bình thường, mà là một rừng sắt thép di động. Ba trăm kị binh ngu ngốc xông lên, nhất định sẽ bị đâm cho thịt nát xương tan.
- Quay ngựa- - - - -
Sài Tú Hòa hô lớn, dường như xuất phát từ bản năng. Quay đầu ngựa nhanh chóng lủi qua bên cánh của đối thủ.
- Quay ngựa, quay ngựa...
Đám thân binh cùng nhau hô to, truyền mệnh lệnh của Sài Tú Hòa xuống dưới.trong chốc lát, hơn ba trăm kị binh nhao nhao chuyển hướng, hoặc là đuổi theo sài Tú Hòa lách qua bên cạnh trận tuyến, hoặc là trong lúc vội vàng đã đi đường khác. Cũng có một số kị binh kĩ thuật cưỡi ngựa không tinh nhuệ, không kịp quay đầu ngựa, lao thẳng tới con chiến mã đang quay lại phía trước mặt, va chạm làm đồng đội mình văng ra, ngã cái đứt gân gãy xương. Hai con chiến mã kêu thảm lên một tiếng, ầm ầm quay đầu, máu tươi vung vãi nửa vùng trời, chầm chậm rơi xuống như sương.
Không ai dám oán hận Sài Hiếu Hòa chỉ huy bậy bạ, bao gồm cả kẻ nằm bẹp trên đất gào thét, cũng biết mệnh lệnh mà tướng quân nhà mình ban xuống là đúng đắn. Kẻ chắn trước mặt bọn họ, căn bản không phải là đám bộ tốt giặc cỏ gì cả, mà là ba trăm tên Mạch đao quân, giáp nặng hàng ngũ chỉnh tề. dưới sự chỉ huy của một tên thủ lĩnh phản loạn được giáp diện che chắn, hướng về phía kị binh xung kích ban đầu, tiếp tục hành quân lên trước.
- Lên trước, năm trăm bước, bước!
Không một chút bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn ở phía trước, âm thanh cũng không có chút tình cảm nào. Ngũ Thiên Tích đứng trên lưng một con ngựa sau hàng binh đao lạ, lớn tiếng mệnh lệnh:
- Tùng tùng tùng, tùng tùng tùng!
Mấy chiếc trống trận phía trước vang lên mạnh mẽ, đem mệnh lệnh truyền tới tai từng tên Mạch đao Thủ kia. Đám đao thủ kia gương mặt giấu sau lớp thiết giáp bước theo tiếng trống, từng bước, từng bước, lại bước, bưng Mạch đao, giơ cao quá đầu, sau đó ra sức hạ vung!
- A!
Đám kị binh không kịp né tránh bị chém thành hai mảnh. Thế đao không dứt, tiếp tục chém lên cổ chiến mã, cái đầu to tướng của chiến mã cũng bị chặt đứt, máu đổ như thác.
- Tùng tùng, tùng tùng, tùng tùng!
Trong tiếng trống trận đòi mạng, đám Mạch đao thủ tiếp tục lên trước, không quan tâm vết máu trên người. Cũng không quan tâm những cái xác dưới chân mình.
Vung đao, lại vung đao, động tác của tất cả các đao thủ đều tăm tắp. Không ai có thể ngăn chặn được một lực tấn công mạnh như vậy, cho dù là kị binh Lý Gia quân luyện tập nhiều như vậy cũng không thể. Đại đa số những người bị Mạch đao trận chặn lại, trong chốc lát đã bị chém thành mấy mảnh. Cá biệt có sĩ tốt võ nghệ thành thục, đỡ được mấy nhát đao, thì binh khí trong tay bị đánh bay. Sau đó gặp phải thanh đao thứ hai, thứ ba, thứ tư thay nhau công kích thì tất cả đầu, người, bốn chi, tất cả bay lên vùng không trung phía sau, trợn mắt há mồm rơi loạn xạ lên người đồng đội, thê thảm vô cùng.
- A!
Có người thoắt cái đã suy sụp, quay đầu ngựa chạy về phía đầu cầu. Có người thì ngơ ngơ ngác ngác nhìn đội quân Mạch đao đang bước về phía mình, không dám chống lại, cũng không dám bỏ chạy, trơ mắt nhìn đội Mạch đao chém tới. Sau đó uể oải sụp xuống như cây cọc gỗ. Đám kị binh bị mất chủ tới lui tán loạn, trong miệng phát ra từng đợt những tiếng kêu thảm thiết. Đám sĩ tốt thân thể không còn trọn vẹn may mắn chưa chết quay cuồng trong vũng máu, kêu la thảm thiết:
- A... a..... a
một toán kị binh khác sợ hãi chạy lên đầu cầu sởn tóc gáy kìm cương ngựa, sau đó bị đồng bọn của mình đụng rơi ngựa từ phía sau, rơi xuống nước như cái bánh sủi cảo.
Kỵ binh Lý gia đã qua được cầu thì ra sức lui quân, kỵ binh Lý gia chưa qua được cầu thì không có cách nào ứng phó được với sự thay đổi tình hình mới nhất trên chiến trận, liều mạng xông lên trước. Trong chốc lát, cả cây cầu chật cứng người, nặng đến mức cây cầu gỗ kèn kẹt rung động.
Trước cây cầu gỗ lung lay sắp đổ, Sài Tú Hòa tướng quân đứng ở phía xa khóc không ra nước mắt. Nếu lúc nãy y không mệnh lệnh cho kị binh dưới trướng mình quay đầu, có thể cả bọn đã chết ngay từ phút lâm trận đầu tiên, nhưng dựa vào thân xác máu thịt, cũng có khả năng đẩy lùi được Mạch đao trận. Còn bây giờ, mọi thứ đều đã muộn. Mạch đao đội đã sắp tới trước mặt, nhưng các huynh đệ sau khi thoát được một đao, cũng đã mất đi dũng khí thúc ngựa chiến đấu tiếp, ngây người đứng trên bờ sông phía xa xa, trố mắt nhìn đồng đội mình bị người ta chém giết mà không dám xông lên ứng cứu.
- Cánh, vây cánh!
Cả một đám binh mã lục đục chạy tới phía bờ đối diện cầu, không có cách nào giúp Sài Tú Hòa cả, đành ngoạc mồm đưa ra chủ ý. Nghe thấy tiếng hét bên kia bờ, một tia ửng hồng hiện lên trên gương mặt trắng bệch của Sài Tú Hòa lúc này đã rơi vòa trạng thái chấp mê, giơ cao hoành đao, lớn tiếng hô:
- Các huynh đệ, cùng ta xông lên, đột phá bên cánh, giết sạch bọn chúng!
Dứt lời, y cũng không dám nhìn xem đằng sau có ai hưởng ứng lời hiệu triệu của mình hay không, thúc vào bụng ngựa xông về bên cánh Mạch đao quân. Ngũ Thiên Tích ở trên cao nhìn rõ mọi hành động của Sài Tú Hòa, khẽ bĩu môi, giơ tay giơ lên mặt cờ hiệu khác.
- Đội trường sóc thủ, dàn trận nghênh chiến!
Đám thân vệ lập tức ngoạc mồm, truyền mệnh lệnh của Ngũ Thiên Tích xuống. Sau đó, tiếng kèn lệnh như rồng gầm, nghiêm nghị truyền khắp hai bờ Nhu Thủy. U, u, u, u.....
Kèm theo tiếng kèn hùng tráng, một đội trường sóc không đến trăm người mau chóng chạy từ phía sau lên, bảo vệ hai cánh của Mạch đao quân. Tên đội trưởng giơ mũi sóc chỉ, đối diện Sài Tú Hòa.
Đây là một tư thế khiêu khích vô cùng khinh miệt, chỉ có chiến tranh giữa các Lục Lâm hào kiệt mới sử dụng. Sài tướng quân không chịu hạ mình ngang bằng với tên thổ phỉ, tăng tốc độ, dẫn hơn hai chục dũng sĩ Lý Gia quân lao thẳng vào giữa đội sóc. Y chuẩn bị lấy đây là điểm đột phá, tiến tới lật ngược toàn bộ chiến cục. Nhưng, y quả thực đã đánh giá quá thấp độ xảo quyệt của quân địch. Thấy Sài Tú Hòa không chịu nghênh chiến, tên tiểu đội trưởng của Minh Châu quân lập tức ha ha cười lớn, xé họng hét:
- Tên họ Sài kia sợ rồi, các huynh đệ, vây lấy hắn. Bắt dâng lên cho sóc đầu!
- Vây lấy hắn, vây lấy hắn!
Đám trường sóc thủ sĩ khí đại chấn, reo hò xông lên đầu ngựa Sài Tú Hòa. Con chiến mã đáng thương trông thấy đám trường sóc sáng loáng, ngúc ngoắc định chuyển hướng. Lại bất lực không thắng được sự ép buộc của Sài Tú Hòa, gào thét xông vào sócsóc trận. Hai cây trường sóc bị lực lao của chiến mã làm gãy, đến cả hai tên sĩ tốt cầm sóc cũng bị bay ra. Trên thân ngựa cũng lập tức nhiều thêm hai hốc máu. Không bao giờ còn đủ sức chém giết cùng chủ nhân nữa, chậm rãi ngã gục xuống đất.
Sài Tú Hòa không đợi chiến mã gục xuống đất, lập tức bỏ bàn đạp, một mình cầm đao nhảy lên không trung. Ánh đao dưới trời chiều vẽ một vòng cung, chém thẳng vào tên kẻ thù trước mặt.sĩ tốt Minh Châu quân chống đỡ không kịp, lập tức vứt trường sáo bỏ chạy. Sài Tú Hòa cười ha ha, đá sóc, tiếp đất, xoay người, lia đao. Mấy động tác liền mạch lưu loát, mở ra một vòng tròn máu chảy đầm đìa xung quanh mình.