Những tên kị binh khác xông vào theo thân thủ không được như y, hoặc là cuối cùng thúc ngựa né ra, hoặc là cả người lẫn ngựa lao thẳng vào sóc trận, bị trường sóc đâm thủng ngực, ngã lăn ra đất mà chết.
Trong chớp mắt, tất cả đám kị binh xông vào sócsóc trận theo Sài Tú Hòa đều tử trận, chỉ còn lại có mình hắn vẫn hô quát chém giết trong trận. Ở nơi xa hơn, hơn chục kị binh thấy chủ tướng chiến đấu quên mình, cũng thu hết chút dũng khí còn lại, hò hét xông lại. Không đợi bọn chúng xông tới trước sóc trận, tên tiểu đội trưởng dẫn đầu đội trường sáo của Minh Châu quân đột nhiên lớn tiếng gào:
- Đổi trận, ở giữa lui lại, dàn ra hai bên. Ngang, vượt qua, chen...
Mấy câu mệnh lệnh ngắn gọn mà dứt khoát, đám sóc thủ tụ tập cùng một chỗ đã biến thành hai cánh. Giống như cái đuôi chim yến, đáy kẹp lấy Sài Tú Hòa, hai cánh chặn đứng kị binh của y. Mũi sócsóc hướng lên, ngọn sócsóc hướng xuống, hợp với thân thể thành một tam giác vững chắc.
- Hai cánh đứng nguyên, ở giữa luân phiên đâm!
Tên tiểu đội trưởng thấy đội hình đã điều chỉnh xong, tiếp tục mệnh lệnh.
Đám trường sócsóc thủ chặn kị binh của y lập tức ngồi xuống, dựa vào chiều dài thân sóc và độ sắc bén của mũi sóc chặn đứng đám chiến mã đang tăng tốc vọt tới. Hơn chục tên sóc thủ cách Sài Tú Hòa tương đối gần bắt đầu chầm chậm di chuyển, thay đổi vị trí cho nhau. Mỗi lần đi qua bên cạnh Sài Tú Hòa, đều dùng hết sức lao ngọn sóc ra.
Đương, đương, Sài Tú Hòa toàn thân đã bị thương nhiều chỗ, đỡ liền một cái năm, sáu ngọn sóc. Sau đó, bị một cây sóc đâm xiên, ngáng hai chân lại, lảo đảo ngã xuống. Lập tức lại có thêm hai ngọn sóc ra sức đâm xuống, một ngọn đâm trúng ngực, một ngọn đâm trúng phần eo hắn.
- A....
Sài Tú Hòa kêu thảm một tiếng, trợn mắt mà chết. đám kị binh đã xông tới trước sóc trận bỗng chốc hành động rõ ràng chậm dần lại.
- Đâm xiên!
Thứ mà đám sóc thủ Minh Châu Quân hơn hai năm nay ngày ngày tập luyện chính là sát chiêu, gần như bản năng phản ứng theo quân lệnh. Mười mấy kị binh lập tức bị đâm xuyên, thân hình cao cao bị hất lên, rời khỏi yên ngựa. Mấy chục tên kị binh khác né sang một bên, quay đầu ngựa chạy về phía xa.không bao giờ còn dám có ý đồ với đội Mạch đao nữa.
- Đuổi theo, giết hết bọn chúng cho ta!
Ngũ Thiên Tích đúng lí không tha cho một ai, lớn tiếng mệnh lệnh. Chỉ có hơn ba chục kị binh thực sự dưới trướng y nghe lệnh, lập tức thúc ngựa, lao về phía bờ sông nơi kị binh Lý Gia quân đang tháo chạy chém giết. Luận quân số, bọn họ ít hơn đối phương rất nhiều, luận trang bị và chiến mã, bọn họ cũng kém hơn đối phương rất nhiều. Nhưng đám kị binh này vừa bị đội trường sóc đập vỡ gan mật không ngờ không dám quay đầu nghênh chiến, hoặc bị Minh Châu Quân đuổi kịp chém chết từ phía sau, hoặc sợ hãi thúc ngựa chạy càng xa hơn.
Thời gian từ khi Sài Tú Hòa phát động phản kích tới khi hắn bỏ mình chỉ có khoảng một tuần hương, đội Mạch đao của Minh Châu Quân đã giết sạch Lý Gia quân còn chắn ở đầu cầu, chính thức tiến đánh lên mặt cầu. Nhân số của Lý Gia quân tuy nhiều, lại bị số người chặn trên đầu cầu không phát huy nổi nửa cái ưu thế về quân số ra, giống như bầy dê chờ bị thịt, bị Mạch đao quân chém chết từng người một.
Còn có cả đám kị binh của Lý gia lục tục kéo tới, bị thảm cảnh chết chóc trước làm cho sợ đến nỗi đơ ra, nhìn cảnh trên cầu mà không biết làm thế nào. Đám kị binh đã bước lên cây cầu gỗ không còn cách nào để quay lại, lớn tiếng kêu la, hi vọng đồng đội phía sau có thể lùi tiếp, nhường cho mình một lối thoát thân, lại không có được nửa cái hồi đáp. Từng người một, như những con dê chờ đợi làm thịt bị chém rơi xuống nước.dòng Nhu Thủy cuồn cuộn nhanh chóng bị nhuộm đỏ, dưới ánh trời chiều tươi đẹp như lửa.
- Bắn chết bọn chúng, bắn chết bọn chúng!
Tên tướng ban nãy hiến kế cho Sài Tú Hòa phản kích lại thành ra hại y thiệt mạng, lại nghĩ ra diệu kế để phá địch, gã ngoạc mồm oang oang.
Đám người ở gần nhìn gã hồ nghi, sau đó gỡ cung từ trên yên ngựa xuống, giương cung nhằm về phía bờ sông mà bắn. Bị các huynh đệ của mình trên cầu cản trở tầm nhìn, đám tên lông vũ đó tự nhiên không chuẩn tí nào. Phần lớn đều bị gió trên sông thổi bay, cắm lung tung vào đám đất bùn bên bờ sông. Chỉ có một số ít bay qua đầu đồng đội cắm trúng vào mũ giáp của Mạch đao quân. Bị giáp trụ dày cản lại bắn ra kêu “ting” một tiếng, nhẹ nhàng rơi xuống.
Thứ cung mà kị binh sử dụng, vốn lực không mạnh. Trọng giáp trên người Mạch đao quân lại vừa vặn là khắc tinh của tên lông vũ. Sau mấy lượt bắn bừa, đệ tử Minh Châu Quân không có ai bị trúng tên ngã xuống cả, Lý gia quân bị ngộ thương lại có đến mấy mươi. Trong tình hình quân mình và quân địch đánh giáp lá cà, binh mã trên cầu hoàn toàn tan rã, không cần đợi tới khi quân địch ép tới trước mặt, cũng đã tự mình bỏ bàn đạp, nhảy xuống dòng Nhu Thủy. Nhu Thủy mùa thu nước chảy càng xiết, đám kị binh mặc cả giáp mỏng vội vàng rơi xuống, là lập tức nuốt chửng. Mặt nước chỉ còn lại mấy cái mũ sắt, mấy cái vỏ đao, mơ hồ chứng minh rằng có người rơi thẳng xuống.
- Giết, giết, giết, dồn bọn chúng lại!
Ngũ Thiên Tích giằng lấy cái dùi trống trong tay tên thân binh, tự mình đánh vang tiếng trống trận. Kèm theo những tiếng “tùng tùng tùng” của trống trận, Mạch đao thủ càng mạnh không thể chống đỡ. Bọn họ đẩy mạnh lên theo nhịp trống chậm rãi, đem Lý Gia quân đã co cụm lại thành một đống trên cầu chém gục từng lớp từng lớp một, máu thịt văng tung tóe, máu chảy như rót, đám người cầm đao giống như những con rối không có cảm giác vậy, không quan tâm phía trước tức giận chửi bới hay cầu xin, vẫn giơ đao, hạ đao, như điên như dại.
Ngũ Thiên Tích chính mắt trông thấy một tên Lý Gia quân bị ba thanh Mạch đao chém trúng cùng một lúc, cả người lẫn ngựa thành mấy mảnh rơi xuống sông. Sau đó, y lại nhìn thấy một tên kị binh nhảy xuống khỏi ngựa, hai tay bám lấy lan can cầu, xoay người né tránh, đám Mạch đao thủ một đao chém xuống, để lại hai cánh tay, cái thân không còn tay rơi vào dòng sông máu.
Một cây cầu vô danh, giống như đường dẫn vào địa ngục vậy. Cùng với việc đám Mạch đao thủ tiến lên mỗi bước, liền có cơ số những linh hồn không cam lòng rời khỏi thể xác, bị Diêm Vương dẫn đi. Đây đơn giản chỉ là một vụ giết hại, chứ chẳng có đạo lí gì để nói ở đây cả. Lý gia chiếm ưu thế tuyệt đối về quân số khởi binh rút lui, rút lui, vừa khóc than vừa rút lui. Bỗng nhiên ầm một tiếng, giống như châu chấu bị động nhường ra một lối khác trên cầu, nhường ra một đường lui cho đồng đội trên cầu của mình khi chỉ còn lại chẳng là bao. Lập tức, tất cả sĩ tốt co cụm trên cầu vứt bỏ cả chiến mã đã từng vào sinh ra tử cùng mình, hoặc bò hoặc lăn, lần theo lan can, mép cầu, trốn chui như chuột.
Cả cây cầu, hoàn toàn mở ra trước mắt Minh Châu Quân. Phần lớn đều bị máu nhuộm đỏ, phần nhỏ còn lại chật ních những ngựa chiến đã mất chủ. Mấy sĩ tốt nhanh nhẹn của Minh Châu Quân lập tức đốt những bó đuốc được chuẩn bị từ trước, chạy bước nhỏ lên đầu cầu. Chỉ cần Mạch đao quân trên cầu rút về hết, một mồi đốt quách cái cầu đi, thế là cả bọn đã hoàn thành triệt để nhiệm vụ. Nhưng mà, Ngũ Thiên Tích đột nhiên xuất hiện trước mặt cả bọn, giơ tay chặn đứng hành động tiếp theo của cả bọn.
- Đừng đốt, giữ lại cho tên họ Sài chút niệm tưởng!
Đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của các huynh đệ, y cười hoang dại hô to.