Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 516 - Chương 160: Vấn Đỉnh (26)

Chương 160: Vấn đỉnh (26)

Khi Sài Thiệu dẫn quân đuổi tới bờ sông, trận chiến đoạt cầu đã kết thúc. Hơn một nghìn ba trăm kị binh Lý gia quân như hoa màu gặp sương đứng đơ trên bờ sông Nhu Thủy, không nhúc nhích. Bỏ mặc tướng sĩ Minh Châu quân ở bờ bên kia chặt cây bó củi, dựng lên những lớp cự mã trùng trùng bên bờ bắc cây cầu.

Thấy cảnh này, lửa giận trong lòng Sài Thiệu chốc lát bốc lên. Rời khỏi sự bảo vệ của vệ binh, phóng ngựa lao tới giữa đám kị binh đang còn ngơ ngác, thấp giọng gầm lên:

- Sao lại thế này? Sài Tử Hòa đi đâu rồi? Bảo hắn lại gặp ta!

Bọn kị binh đờ đẫn lùi sau mấy bước, há mồm, lại không có ai có dũng khí trả lời. Sài đại tướng quân dùng biện pháp mạnh trị quân, thưởng phạt phân minh. Đối với kẻ có công xưa nay từng trọng thưởng không tiếc chút gì, đối với kẻ mắc tội cũng không hề có ý thương hại. Trận chiến ác liệt như cơn ác mộng ban nãy, Địch Viễn tướng quân hi sinh thân mình vì nước. Theo quân pháp của Đại Tùy, đám bộ hạ bọn chúng đáng lẽ ra phải xông qua cầu cùng cả bọn tử chiến mới đúng. Mà cả bọn lại không có đủ dũng khí huyết chiến tới cùng, lại cũng không lấy lại được di thể của Sài Tú Hòa, bọn họ bị trừng phạt như thế nào có thể nghĩ mà biết được!

- Câm hết rồi à, hay là ngốc hết rồi, Sài Tú Hòa đâu? Chết rồi à?

Thấy không ai lên trước trả lời câu hỏi của mình, trong lòng Sài Thiệu bỗng chốc nặng trĩu, trợn ngược mắt lên, nhìn chằm chằm vào một tên kị binh gần mình nhất quát hỏi.

- Thuộc, thuộc hạ....

Tên kị binh kia bị nhìn đến nỗi lạnh sống lưng, lại trốn không trốn được, lập tức khóc thút thít:

- Thuộc hạ không biết, thuộc hạ không nhìn thấy. Thuộc hạ tới chậm, lúc chạy đến, trận gần như đánh sắp xong rồi.....

- Rác rưởi!

Sài Thiệu thúc ngựa tiến lên vài bước, một tay đầy tên kị binh đang khóc thút thít ra. Sau đó rút hoành đao đeo bên hông ra, giơ cao hét:

- Tướng quân dẫn quân đâu? Còn ai còn sống, mau ra đây gặp ta! Minh pháp tòng quân chuẩn bị chấp hành quân kỉ!

Y một hơi hét hai câu, đám kị binh đứng trơ bên đầu cầu lập có phản ứng. Cá biệt có kẻ quay đầu ngựa, bộ dạng định chạy trốn. Nhưng đại bộ phận kị binh đều đã nhảy xuống ngựa, nặng nề quỳ trên mặt đất, dập đầu không ngừng.

- Đại tướng quân, không trách các huynh đệ!

Một tên GiáoGiáo úy bò cả chân lẫn tay tới, ôm lấy cái đùi ngựa của Sài Thiệu kêu khóc:

- Địch Viễn tướng quân, Hoài Hóa lang tướng và Thời Đức đều tử trận ở bờ bên kia rồi. Bọn giặc cỏ dùng đội Mạch đao đóng kín đầu cầu, cả bọn liều mạng cũng không qua được, không qua được!

- Cái gì!

Sài Thiệu giơ hoành đao, ra sức giáng xuống. Đao rơi xuống một nửa, đột nhiên siêu vẹo, chém vào đất bùn bên cạnh tên Giáo úy “keng” một tiếng gãy thành hai đoạn.

Định Viễn Tướng Quân Sài Tú Hòa, Hoài Hóa lang tướng và Lý Đức Kham, Thời Đức tướng quân Lưu Tỉnh Thân, đều là những kẻ chính quy do một tay y đề bạt, bất luận là năng lực võ nghệ và cầm quân cá nhân, đều xếp hạng thượng đẳng dưới tay hắn. Ba vị tướng quân, không ngờ lại cùng tử trận trong cùng một ngày, nhánh kị binh dưới trướng còn có thể còn lại được gì? Nhưng sĩ tốt tinh nhuệ nhất dưới trướng y, bây giờ những tướng lĩnh trọng yếu đều đã tử trận hết, chỉ còn lại mấy tên Giáo úy nhỏ bé làm trụ cột, bảo người không đau lòng thế nào được? Phải biết tướng là linh hồn của quân, một đội quân đã mất đi linh hồn, người có đông thế đông nữa chẳng qua cũng chỉ là một đám xác không hồn mà thôi, căn bản không thể gia nhập chiến trường được nữa.

Sài Thiệu tràn ngập bi phẫn, nghiêng đầu nhìn về cây cầu gỗ phía xa xa.lúc này mới phát hiện, cả cái thân cầu đều đã bị máu nhuộm đỏ. Cá biệt có chỗ vết máu còn chưa đông lại, tí tạch nhỏ giọt theo mép cầu.

Dưới cầu, là dòng nước thu cuồn cuộn. Mùa lũ đã đến, nước chảy rất xiết, lại không thể rửa sạch những tia đỏ, khiến cả mặt sông cuộn trào như máu.

Họ đều là những kị binh tinh nhuệ do chính tay ta huấn luyện ra!

Nhìn rồi lại nhìn, trước mắt Sài Thiệu bỗng đen sầm lại, tên Giáo úy đó tuy chức vị rất thấp, làm người lại vô cùng thông minh, mặc kệ đoạn đao gãy cách mình khoảng một tấc, hai tay ôm chặt lấy người Sài Thiệu, tiếp tục khóc:

- Đại tướng quân bớt đau lòng. Đại tướng quân, các huynh đệ đã cố hết sức rồi. Cầu quá hẹp, xông lên cũng chỉ là tự nộp mạng vô ích!

- Chết vô ích cũng phải chết. Mất chủ tướng rồi, các ngươi vốn nên chết trên bến sông!

Sài Thiệu trợn mắt một lúc, giằng ra khỏi sự dìu đỡ của đối phương, trước mắt biến thành màu đen, lời phát ra từ miệng lại không có chút buông tha nào.

- Ngươi, từ giờ trở đi sẽ là Địch Viễn tướng quân, nhánh kị binh này toàn bộ do ngươi chỉ huy. Cho các ngươi một khắc nghỉ ngơi, hết một khắc, bố đích thân đánh trống trận cho các ngươi!

- Đại tướng quân!

Tên Giáo úy ngây người ra, liên tiếp lùi sau. Từ đang lục phẩm chiêu võ Giáo úy bị trực tiếp nâng lên chính ngũ phẩm Địch Viễn tướng quân, tức là gã tăng liền ba cấp. Đây là quan vị bậc ba, nhưng gã lại phải lấy tính mạng mình ra đánh đổi. Sài đại tướng quân chính miệng đã nói rồi, nên đánh trống cho cả bọn. Cũng có nghĩa là, muốn gã dẫn hơn nghìn ba kị binh may mắn còn sót lại phía sau, đem tính mạng lấp lên đầu cầu.

- Sao, không dám?

Sài Thiệu chau mày, khóe môi kèm theo một nụ cười lạnh nhạt.

- Mạt tướng tạ ơn đại tướng không trảm!

Tên Giáo úy kia cắn răng, vươn người đứng dậy, chắp tay đứng nghiêm trang.

- Các ngươi đâu, nguyện chết dưới đao minh pháp tham quân, hay nguyện chết bên bờ sông bên kia!

Sài Thiệu quay đầu, nghiến răng xông về phía đám kị binh còn lại hét to.

Bọn kị binh ngơ ngác nhìn nhau, trầm lặng một lát, cuối cùng cũng có người lên tiếng trước, lớn tiếng đáp:

- Tạ ơn đại tướng quân không trảm. Chúng ta nguyện liều mình cướp cầu, rửa sạch nỗi hổ thẹn trước!

- Được!

Sài Thiệu dùng sức vung cánh tay.

- Dưới trướng Sài Thiệu ta, không chấp nhận kẻ ẻo lả. Trước là do Sài Tú Hòa bất tài, không trách được mọi người. Bây giờ Sài Tú Hòa đã chết, các ngươi không cần phải đền mạng vì hắn. Giáo úy ngày trước thăng làm Tướng quân, Lữ soái thăng làm Giáo úy, Đội trưởng thăng làm Lữ soái. Quan viên dưới chức Lữ soái, do Giáo úy tự mình bổ nhiệm. Đánh xong cây cầu trước mắt, bất kể các ngươi còn sống hay đã chết, đều được tính thăng chức. Ngoài điều này ra, Sài mỗ sẽ đích thân thỉnh công với Đường vương cho các ngươi. Chỉ cần chiếm được cây cầu trước mắt, thì mỗi người sẽ được hưởng công lao ba lần, thưởng huân mười mẫu ruộng, sau chiến lập tức thực hiện, quyết không nuốt lời!

- Tạ Đại tướng quân!

Lúc này, đến cả bọn kị binh lúc trước chuẩn bị bỏ chạy cũng tiến lên trước, tranh nhau hô lên. Đối với một sĩ tốt bình thường mà nói, mười mẫu huân điền hấp dẫn vô cùng. Điều đó có nghĩa là chỉ cần Lý gia cầm quyền, thì mình sẽ có mười mẫu đất để lại cho con cháu, mãi mãi không phải nộp thuế má gì. Cả gia đình sẽ không bao giờ còn phải lo đói rét nữa.

- Không cần cảm ơn ta!

Sài Thiệu nhè nhẹ xua tay, giọng điệu lại chuyển xuống trầm thấp:

- Không lấy được cây cầu trước mặt, tất cả các đều chết trên đó. Đừng bao giờ lùi lại. Chúng ta đã cảnh báo trước rồi, lùi một người ta chém một người. Một đội rút lui quá nửa, ta sẽ chém đầu cả kẻ đào ngũ lẫn đội trưởng. Một lữ rút lui quá nửa, đào ngũ, Lữ soái, đội trưởng đều bị chém. Một đoàn lui quá bán, kẻ đào ngũ chém đầu, tất cả các quan tướng bao gồm cả Giáo úy chỉ huy quân đều bị chém! Minh pháp tòng quân, lên trước ghi tên tất cả các quan quân và chức vụ mới sau khi thăng tiến!

- Vâng!

Minh pháp tòng quân Đoàn Chí Đạt dẫn hơn chục tên văn chức phụ tá chạy lên trước, lấy giấy bút ra lần lượt thống kê danh tính những người mặc màu sắc quan phục. Đám kị binh thấy vậy, biết rằng ngày hôm nay bọn họ tiến một bước, lùi một bước đều khó tránh khỏi cái chết, dứt khoát bước ra ngoài, lấy lương khô ra, múc nước sông vẫn còn màu hồng phấn về bắt đầu ăn. Cho đến hôm nay ai thăng quan nhanh hơn một chút, ai bình thường không có bản lĩnh cũng gặp vận may, cả bọn không ai so đo gì nữa. Dù sao cũng đều là phú quý qua mắt, chưa chắc có ai được hưởng.

Thu thập xong đám tàn binh này, Sài Thiệu quay đầu ngựa chạy về phía bờ sông. Y phải nhìn cho thật kĩ, cái tên đã đánh tàn đội quân tinh nhuệ của y, rốt cuộc là thần tiên từ nơi nào tới? Tại sao chiếm được cầu mà lại không đốt, mà lại muốn mượn mấy lớp cự mã tạm thời dựng lên để ngăn chặn bước chân của hai vạn đại quân? Đối phương quân số không đông lắm, tuyệt đối không thể quá năm nghìn người được, điểm này lúc hai bên cách sông đua nhau tiến quân, y có thể nhìn ra từ quy mô bụi đất mà đối phương làm tung lên. Dùng đoàn quân không đến năm nghìn binh mã mưu toan đối đầu với hai vạn đại quân của Lý gia, kẻ cầm quân hoặc là kẻ bỏ mạng, hoặc là kẻ điên!

Ngũ Thiên Tích không phải là kẻ bỏ mạng, cũng không phải kẻ điên! Chỉ có điều lá gan của y to hơn người thường một chút, kinh nghiệm chiến trận có nhiều hơn chút. Trên Nhu Thủy quả thực chỉ có một cây cầu trước mắt này, nhưng có chỗ có thể qua sông lại có đến mười mấy chỗ. Chỗ cách cây cầu này gần nhất cũng chỉ có bảy tám dặm, Sài Thiệu bỏ ra chút công sức là có thể tìm ra. Cho nên, đốt bỏ cây cầu, nhiều lắm cũng chỉ có thể kìm hãm Lý Gia quân hai canh giờ. Còn giữ lại cây cầu không đốt, lại có thể thu hút hết tất cả mọi sự chú ý của đối phương vào đó, căn bản là không thèm để ý đến chuyện đi tìm lối đi khác.

Bình Luận (0)
Comment