Cho nên, Ngũ Thiên Tích nguyện lợi dụng ưu thế đầu cầu địa hình hẹp, không có cách nào triển khai binh lực, tiêu hao binh lực Lý Gia quân. Chỉ cần kéo dài qua đêm nay với nửa ngày nữa, y tin rằng, Trình Danh Chấn nhất định sẽ tới kịp, lợi dụng cách khác công kích Lý Gia quân!
Thấy một tên tướng lĩnh của Lý Gia quân trước tiên đứng giữa đám kị binh khoa chân múa tay, sau đó chầm chậm đánh ngựa đi về phía bờ sông, Ngũ Thiên Tích đoán, người này nghĩ chắc chính là mãnh tướng trong truyền thuyết, là đại hiệp có tiếng trong thành Trường An, bỏ vợ một mình trốn chạy- Sài Thiệu. Vừa cười vừa dỡ đài chỉ huy ban nãy vừa dựng lên xuống, một mình kéo Mạch đao chạy lại nghênh đón.
Cách một cây cầu gỗ máu chảy đầm đìa, chủ tướng hai bên cùng lúc dừng bước. Ánh mắt nhanh chóng đón nhau trong không trung, sau đó cả hai cùng chắp tay cười lớn.
- Tại hạ Sài Thiệu, dám hỏi tính danh vị anh hùng bờ đối diện!
Không hổ là con cháu gia thế, trong cơn thịnh nộ, lời nói cử chỉ vẫn nho nhã lễ độ như trước.
So ra thì, Ngũ Thiên Tích quá không có phong độ, hai tay đặt lên cán đao, lớn tiếng oang oang:
- Ngươi chính là Sài Thiệu sao. Ta đã nghe nói qua. Ông nội đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Đô úy lãnh quân Minh Châu Quân Ngũ Thiên Tích chính là ta!
- Minh Châu doanh?
Sài Thiệu khẽ chau mày, trong trí nhớ, y chưa từng nghe qua dưới trướng Đậu Kiến Đức còn có nhánh quân như thế này. Chắc là một nhóm giặc cỏ núp bóng cờ Đậu Kiện Đức, không đáng để y hao tổn công sức.
- Võ đô úy đúng không? Đúng là thanh niên trai tráng. Đậu Kiến Đức đã là cá trong trạch khô, ngươi hà tất phải tuẫn táng vì hắn?
- Ngươi nói vậy có ý gì, ta nghe không hiểu lắm!
Ngũ Thiên Tích cái đầu bừng tỉnh, cố ý giả ngốc với Sài Thiệu:
- Ăn cơm nhà nào, thì làm việc cho nhà nấy. Ta nếu đã ăn quân lương của Minh Châu quân, không khỏi phải liều mạng với ngươi một phen. Nơi này nhỏ, bày không nổi mấy binh mã. Nào, nào, nào, chúng ta đừng mang quân nữa, đánh một trận ba trăm hiệp ngay trên cầu này đi!
Dứt lời, một tay nhấn cự mã, không ngờ lôi lên một thanh Mạch đao nặng mấy chục cân, nhảy lên mặt cầu. Hậu vệ bên cạnh Sài Thiệu lo lắng chủ tướng gặp chuyện, lập tức rút binh khí ra, ra sức chặn đứng đầu cầu phía nam. Ngũ Thiên Tích làm bộ làm tịch chạy về phía trước vài bước, sau đó dừng lại, hỏi ngây ngô:
- Sao lên nhiều người như vậy. Trừ phi ngươi không có gan một mình đấu với ta? Mau mau lên đây, chúng ta tỉ thí tỉ thí, ta cố hết sức hạ thủ lưu tình là được!
- Ai cần ngươi hạ thủ lưu tình!
Sài Thiệu năm đó là đại hiệp Trường Mi tiếng tăm lừng lẫy trong thành Trường An, có tìm hết mấy con phố xung quanh hoàng cung cũng không tìm được đối thủ. Nghe Ngũ Thiên Tích nói chuyện kiêu ngạo như vậy, vừa tách đám người ra, liền định lên trước liều mạng với đối phương. Minh pháp tham quân Đoàn Chí Đạt đi theo sau bọn họ, trông thấy cảnh này, liền vội vàng lớn tiếng quát:
- Đây là hai quân trước trận, há có thể do hai người khoe dũng đấu độc.tên chuột nhắt họ Võ kia, mau về gội sạch đầu đi. Ông nội sẽ dẫn quân đi lấy!
Bị tiếng quát của Đoàn Chí Đạt dọa cho một mẻ, Sài Thiệu đột nhiên bừng tỉnh. Cố gắng kìm nén bực bội trong lòng, dùng roi ngựa chỉ về phía Ngũ Thiên Tích:
- Ta không sợ ngươi, nhưng cũng sẽ không cùng ngươi so võ đấu độc. Muốn luận bàn cũng phải đợi sau khi ta bắt sống được ngươi. Lúc này, ngươi và ta thể hiện ra chút bản lĩnh thực sự đi!
- Ha ha ha, giọng điệu ghê gớm thật, không sợ đau đầu lưỡi sao. Ai bắt sống ai còn chưa biết. Ngươi không tin, cứ việc phát binh tới đây!
Ngũ Thiên Tích liên tục bĩu môi, âm thanh càng lúc càng cao.
Bất luận y có cố khiêu khích thế nào, Sài Thiệu cũng không chịu một mình cùng y quyết đấu. Ngũ Thiên Tích lại đả kích đối phương vài câu, đoán chừng bộ dạng “nhu nhược” của Sài Thiệu đã được bọn sĩ tốt của Lý Gia quân trông thấy rõ ràng, cười phủi mông, lớn tiếng nói:
- Ngươi không dám tới, cũng đành vậy. Đừng bao giờ sai huynh đệ dưới tay ngươi thay ngươi đi chết. Cả bọn đều chỉ có một cái mạng, dựa vào cái gì mà ngươi không tự mình lên. Lại kêu người khác giơ đầu chịu báng. Nói đến thế thôi, ta về đây. Đợi khi ngươi muốn tỉ thí, cứ việc sai người đến báo tin cho ta!
Nói dứt lời, đem mạch đao vác lên vai, nhảy liền mạch qua ba lớp cự mã, vui vẻ chạy xa. Sài Thiệu giận đến sôi máu, lại không dám vì cái nhỏ mà mất đi cái lớn. Quay đầu ngựa lại, hướng về phía các huynh đệ kêu la:
- Các ngươi chuẩn bị xong chưa? Tả hữu, lấy trống trận lại đây!
Đám kị binh ăn xong lương khô, nghe thấy vậy, lặng lẽ bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ. Mấy tên thanh niên trai tráng khiêng tới một cái trống trận lớn, đặt cẩn thận ở chỗ cao bên bờ sông, sau đó đưa dùi trống cho Sài Thiệu. Sài Thiệu nhận lấy dùi trống từ tay tên cận vệ, chuẩn bị phát lệnh tiến công. Tay còn chưa kịp giơ lên, minh pháp tòng quân Đoàn Chí Đạt lại tiến tới trước mặt y, thấp giọng nhắc nhở:
- Đại tướng quân, cẩn thận bên bờ kia có bẫy!
- Có bẫy? Một thằng chết tiệt mà thôi! Có thể làm ra sóng gió gì chứ?
Sài Thiệu liếc đối phương một cái, vô cùng không khách khí hỏi lại. Nói thì là nói thế, y lại đặt dùi trống lên giá bên cạnh mình. Hành động của Ngũ Thiên Tích quả thực vô cùng kì quái, theo lí thì, chúng quả cách xa, hắn ta nên đốt bỏ cây cầu đi mới phải. Như vậy mới có thể cản trở quan quân một cách có hiệu quả. Nếu như hắn ta rắp tâm cài bẫy, theo những trận chiến điển hình ghi chép trong sách cổ, hắn không nên dựng thêm ba tầng cự mã trên cầu. Bởi vì nếu không dựng ba tầng cự mã đó, còn có thể miễn cưỡng tính là một cách nghi binh. Ngộ nhỡ gặp phải một đối thủ đa nghi, có thể sẽ hiểu nhầm rằng bên bờ Nhu Thủy có mai phục. Nhưng cự mã đã dựng lên trước mắt, đồng nghĩa với việc thông báo rõ ràng với người khác, bờ bắc Nhu Thủy không có bao nhiêu sĩ tốt. Liền định khinh suất đánh bừa, đánh được đối phương một tên hay một tên!
Đây là cái quỷ kế do sư nương nào dạy vậy? Cái trò này học đâu ra vậy, thứ binh pháp gà mờ? Sài Thiệu tự học hỏi đủ thứ binh pháp, có lẽ chưa gặp qua tên nào như Ngũ Thiên Tích, dùng kế chỉ dùng một nửa, lại bỏ lại một nửa? Do dự một hồi, y cắn cắn môi, thấp giọng lao đến hỏi Đoàn Chí Đạt:
- Bất luận có mai phục hay không, cũng phải thử một lần mới được. Ngươi dẫn đoàn chấp pháp đốc chiến, tìm cái tên Địch Viễn tướng quân mới nhậm chức kia tới đây, lệnh cho hắn phái hai trăm quân qua cầu trước!
- Hắn tên là Trần Lương Thành, là cháu trai bà con xa của Trần lão!
Đoàn Chí Đạt thấp giọng nhắc nhở một câu, sau đó lĩnh mệnh rồi đi.
- Ừ!
Sài Thiệu chợt nghe được tin này, không kìm nổi trầm ngâm một tiếng. Đoàn Chí Đạt là tộc đệ của Phiêu Kỵ tướng quân Đoàn Chí Huyền, là cháu họ của Ký Thất Tham Quân Đoàn Yển Sư bên cạnh Lý Uyên. Mánh khóe thông thiên, vô cùng linh hoạt với các loại dã sử, tin đồn. Chính bởi vì có ông ấy bên cạnh, Sài Thiệu mới có thể làm mọi việc thuận lợi, thành thạo giữa đám đồng nghiệp. Còn Trần lão trong mồm Đoàn Chí Đạt, thì lại chỉ Trần Diễn Thọ - đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Lý Uyên. Nghĩ năm đó, gia tộc Lý Thị ở Thái Nguyên làm thế nào mà tập trung được thực lực, làm thế nào để diệt trừ kẻ khác, làm thế nào thừa cơ khởi binh, đều là do một tay ông ta mưu tính. Tuy bây giờ người này đã công thành lui thân, không mấy quan tâm chuyện, nhưng trong gia tộc Lý thị, địa vị của ông ấy vẫn không thể thay đổi được. Không chỉ có văn quan võ tướng bình thường gặp ông ta phải cung kính gọi tiếng Trần công, mà đến cả Kiến Thành, Thế Dân gặp ông ta cũng phải hành vãn bối lễ.
Sài Thiệu là con cháu nòng cốt trong nhà họ Lý, đương nhiên biết rõ không đắc tội được với người này. Lại thở dài một tiếng, hướng tên thân binh bên cạnh mệnh lệnh:
- Ngươi đi, tìm Trần Lương Thành tới đây, lệnh hắn tới bên cạnh ta, có chuyện quan trọng cần bàn bạc!
- Vâng!
Tên thân binh chắp tay, chạy chậm đi truyền lệnh. Một lát sau, định viễn tướng quân Trần Lương Thành vội vã đi tới, hướng Sài Thiệu chắp tay hành lễ:
- Khởi bẩm đại tướng quân, các huynh đệ đã chuẩn bị xong. Sẵn sàng tuân lệnh đại tướng quân!
- Ngươi phái hai trăm quân tinh nhuệ đi trước làm công kích thử. Đừng tự học cái tên ngu Sài Tú Hòa kia, giết tuyến đầu đi!
Sài Thiệu thở dài, hạ giọng phân phó:
- Lời ta nói ban nãy có chút ác độc, nhưng cũng hiểu được chiến bại, không ở trong tay các huynh đệ. Luyện một đội kị binh quả thực không dễ chút nào, dù thế nào cũng không thể diệt sạch bọn họ được. Đợi chút nữa công lâu không được, ngươi hãy đi cầu cứu Đoàn Tham quân. Ta âm thầm thông báo ông ấy đáp ứng yêu cầu của ngươi, để các huynh đệ có.... tiếp theo là được!
- Tạ, tạ ơn đại tướng quân!
Trần Lương Thành đã ôm lòng ắt chết, không ngờ tới thời khắc cuối cùng, Sài Thiệu lại nương tay với cả bọn, cảm động đến mức lời nói nghẹn ngào.
Nhìn cái bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt của gã, Sài Thiệu lại thở dài, vỗ mạnh vai gã một cái, dùng cái giọng trưởng giả dặn dò:
- Nhưng ngươi phải tự mình nắm chắc chừng mực, không thể để mọi người có tâm lí cảm thấy may mắn. Dẫn binh đánh giặc, quân pháp rất trọng yếu. Nếu đối với kẻ rụt rè quá dung túng, thì không ai chịu bán mạng mình tác chiến!
- Mạt tướng hiểu! Đại tướng quân cứ việc yên tâm. Chỉ cần có một tia hi vọng, mạt tướng cũng phải kiên trì đến cùng!
Trần Lương Thành chắp tay thi lễ, lớn tiếng đáp lại.
- Đi đi, ta tin tưởng ngươi!
Sài Thiệu phất phất tay, mệnh cho đối phương lui xuống chỉ huy chiến đấu. Tự mình cầm dùi trống, chậm rãi giơ lên.
Ù ù ù ù, tiếng tù và cất lên, trầm thấp mà ngân vang.