Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 518 - Chương 162: Vấn Đỉnh (28)

Chương 162: Vấn đỉnh (28)

Một dòng sông cuồn cuộn, liền theo đó, tiếng tù và phía bờ đối diện dồn dập vang lên, ù ù ù ù, giống như tiếng khiêu khích, hô ứng với tiếng tù và của Lý gia quân.

- Báo thù cho Sài tướng quân!

Trần Lương Thành đứng ở đầu cầu phía nam, giơ đao hô to.

- Báo thù!

Hai đội binh mã xuống ngựa, đổi lại trừng binh khí cho tiện tay, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, reo hò hò hét nhào lên mặt cầu. Lên trước ắt chết, nhưng bọn họ không ai lùi sau. Bởi vì đội chấp pháp của Đoàn Chí Đạt liền đứng ở phía sau, bọn họ căn bản không còn đường lui.

- Báo thù, báo thù!

Đội trưởng Lưu Y Trụ vừa mới được khôi phục lại chức vụ, lớn tiếng la lên, kìm nén nước mắt không chảy xuống theo mặt. Y vốn là một cu li đánh lừa chở thuê, năm ngoái ở Hà Tây bị lôi theo rồi tống cổ vào trong quân. Cả đời này không còn chút hi vọng thăng quan phát tài, đến nằm mơ cũng chưa từng ngờ tới, không ngờ hôm nay lại đột nhiên nhận được sự ban thưởng của cấp trên, trở thành một đội trưởng có thể chỉ huy một trăm người. Gặp ác mộng cũng chưa từng nghĩ tới, mới làm được đội trưởng, lại bị tống cổ lên đợt tiến công đầu tiên.

Cây cầu gỗ rung động dưới chân đoàn người, cót cót két két, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sập được, lại nhất định không chịu sập. Máu dưới chân càng lúc càng dày, ngày càng sệt lại, trơn đến nỗi gần như không đứng vững được, lại bị đám đồng đội phía sau chen lấn, một bước cũng không dừng lại được. Cự mã trước mặt ngày càng gần, Mũi Mạch đao dưới ánh nắng chiều lóe lên ánh hồng. Quân địch trước mắt đội giáp diện, không nhìn thấy mặt mũi chúng thế nào, chỉ trông thấy ánh mắt băng lạnh của chúng:

- Tùng, tùng, tùng!

Tiếng trống trận ở phía sau vang lên, gắt gao thúc giục. Lưu Y Trụ cảm thấy tim mình đang đập điên cuồng theo từng nhịp trống, nước mắt và mồ hôi lạnh không ngừng xuôi theo hai má, sau đó nghe thấy một tiếng kêu khóc trầm thấp:

- Mẹ...

Sau đó, y nhìn thấy đồng đội của mình từng lớp từng lớp ngã xuống, máu theo mặt cầu rơi xuống chân cầu.....

Đám bộ binh Minh Châu Quân giáp trọng nấp sau cự mã chỉ có mấy trăm người, lại là đám kị binh mà tdc tạo nên để đối phó với kẻ hàng xóm hùng mạnh Lý Trung Kiên. Binh khí, áo giáp, thân thể, tuyệt đối được tuyển chọn rất kĩ lưỡng. Để tạo ra được một đội bộ tốt bảo mệnh như vậy, bao nhiêu năm nay nhân số của Minh Châu quân vẫn luôn quanh quẩn ở mức bốn năm người. Rất nhiều tài nguyên, tiền tài đều tập trung tiêu tốn cho việc trang bị trọng giáp và tập luyện cho bộ tốt. Bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng phát huy uy lực cần có rồi, vừa lên, là cho Lý gia quân hành quân đến mệt mỏi rã rời một màn phủ đầu đầy tính uy hiếp.

Không thể dừng lại được, tuy tiền phương là lò mổ. Không được dừng lại, quay người rút lui ắt sẽ chết. Bước cái ngã cái, Lưu Y Trụ tiếp tục tiến lên, trong giây lát, Y nhớ tới lời hứa của Sài đại tướng quân, bất luận sống chết, chức vị đã thăng mãi mãi có hiệu lực.mỗi người cấp mười mẫu huân điền. Là cấp sau khi công xong cây cầu này hay là sau khi chết trận cũng cấp cho người đời sau? Y đột nhiên phát hiện mình không còn nhớ được rõ ràng nữa. Không kìm được moi ruột moi gan ra mà nghĩ. Sau đó, y cảm thấy bụng đau nhói, phát hiện trước mặt mình hai con mắt sáng lóe, giống như trong đêm của nhiều năm về trước, y đánh vội xe đi ra ngoại thành, trông thấy một cặp mắt sói.....

Trong khoảnh khắc bị trường giáo đâm xuyên, trong lòng Lưu Y Trụ không ngờ dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm. Không kêu thảm, không giãy giụa, cũng không có ý định liều sống chết một phen. Chỉ là tiện tay bỏ lại binh khí, để mặc trường giáo phía đối diện nâng mình lên ngày càng cao, càng nâng càng cao.

Giải thoát rồi, giải thoát rồi!

Hơn ba mươi năm lang thang kiếp người, y căn bản không biết đến vui vẻ có tư vị gì. Sống, tranh giành, tranh giành, rồi sau đó lại sống tiếp. Không biết mục tiêu của đời người là ở đâu, cũng không rõ những tháng ngày như thế này khi nào mới là chung điểm. Còn hôm nay, tất cả cuối cùng đã kết thúc. Y không còn cần phải lo lắng vì hai bữa cơm của ngày mai nữa, cũng không cần nơm nớp lo sợ xem xét nét mặt người khác nữa. Cùng với sự dịu nhẹ của đau đớn, y cảm thấy mình bay lên trên mũi giáo. Bay qua đầu đồng đội, bay qua sương máu trên cây cầu, cuối cùng, hòa lẫn với sắc máu của ánh nắng chiều trên nền trời xanh.

Dưới ánh chiều màu máu, sĩ tốt của Lý gia quân vẫn tiếp tục xông lên trước. Vừa chạy, vừa dùng đủ các loại phương ngữ lớn tiếng nguyền rủa. Chửi rủa đối phương, chửi rủa cái tên cấp trên tán tậm lương tâm, chửi rủa cái vận mệnh bi thảm rơi xuống đầu mình. Một tên sĩ tốt đến từ Thượng Đảng bị Mạch đao chém trúng, kêu thảm ngã xuống mặt cầu. Tiếp theo đó, một tên thanh niên đến từ Thái Nguyên bị trường giáo đâm xuyên, giãy giụa không chịu gục xuống. Lại bị một tên khác dùng giáo đập một cái, ngửa mặt ngã xuống, hai mắt trợn trừng nhìn lên trời.

Sau đó là một tên tráng sĩ đến từ Ly Thạch, trước khi chết còn phát ra những tiếng rống tuyệt vọng.nhân lúc quân địch đang ngây người ra, một gã thanh niên đến từ Long Tuyền dùng trướng mâu đâm trúng người kẻ thù. Thanh trường mâu đâm thủng áo giáp, da thịt, lại bị kẹt lại và xương sườn không thể tiến thêm bước nữa được.sĩ tốt Minh Châu quân ở trước mặt vươn tay tóm lấy cán trường mâu đẩy ngược lại, đẩy đến khi chủ nhân của cây trường mâu dán lên hàng cự mã. Mấy cây trường giáo thay nhau đâm tới, kết thúc cuộc tranh giành kịch liệt này, đệ tử Lý gia quân đến từ Long Tuyển tử trận, tên Minh Châu quân trọng thương.

Hai bên đều quên hết sống chết, cách vài hàng cự mã thấp thấp, chém giết lẫn lộn. Một cánh vọt lên trước, một cánh ngã xuống, lại một cánh khác xông lên. Không ngưng không nghỉ, không hề kết thúc. Máu, trong chốc lát chảy hợp thành suối, không còn phân biệt được rõ đâu đến từ Minh Châu quân, đâu đến từ Lý gia quân. Cuối cùng tất cả hợp thành một con thác, men theo mép cầu chảy bay xuống. Nước sông tiếp nhận dòng thác máu, nước sông cũng chuyển thành màu đỏ lòm. Ánh chiều tà đón lấy dòng nước, ánh chiều tà cũng bị nhuốm màu máu đỏ. Dòng nước màu máu, con người màu máu, tang thiên màu máu, trong một máu đỏ khiến người ta không thể thở nổi, quyện lên tiếng trống trận từ hai bên bờ. Tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng, không ngừng không nghỉ, dai dẳng không dứt.

Hai trăm sĩ tốt xông lên cầu trong nháy mắt đã mất đi bảy tám phần, cự mã phía bờ đối diện lại không hề bị phá vỡ một lớp nào. Trần Lương Thành quay đầu nhìn Sài Thiệu, hi vọng đại tướng quân có thể cho mình chút ám thị. Cho dù tiếng trống thúc trận kia có dừng lại một chút cũng được, hắn sẽ lập tức lại lao ngược lại, ôm lấy chân minh pháp tòng quân kêu khóc, cầu xin, mặc kệ người ta cười nhạo mình lòng dạ đàn bà thế nào cũng được, đem rút hết tất cả các đồng đội còn lại về.

Nhưng, tiếng trống vẫn không có khoảng cách như cũ. Dường như căn bản không trông thấy cảnh chém giết thảm thiết trên cầu, Tả Dực Vệ Đại tướng quân một tiếng lại một tiếng, tiếng trống đánh lên như say như mê. Từ bất chưởng binh, từ bất chưởng binh, từ bất chưởng binh. (hiền lành thì không cầm quân). Nếu bây giờ mà lệnh cho cả bọn rút lui, sau này khỏi nghĩ đến chuyện kêu bọn họ đối mặt với bất kì một trận ác chiến nào khác. Công danh nên giành lấy trên lưng ngựa, công lao cũng bay ra từ trong máu. Chỉ cần thắng lợi cuối cùng thuộc về mình, bất luận phải trả giá thế nào cũng đáng!

Nếu đã như vậy. Hãy để ta cùng đi! Trần Lương Thành lau máu và nước mắt trên mặt một cái, không cầu khẩn tiếng trống có thể dừng lại nữa, mà tự mình đi lên cầu, gã hiểu tại sao Sài Thiệu lại đẩy nhiều người đi chịu chết như vậy, đối với một vị tướng đủ tư cách mà nói, chỉ cần thu được thắng lợi cuối cùng, bất luận sử dụng thủ đoạn gì cũng không thể trách cứ được. Huống hồ nếu nuông chiều dung túng bọn nhát chết, cũng có thể ảnh hưởng tới sức chiến đấu và sĩ khí của cả đội. Nhưng bây giờ những người chết trận kia bình thường đều là các huynh đệ ruột già của gã! Đại tướng quân Sài Thiệu có thể không chút dao động, Trần Lương Thành gã lại không thể coi như không nhìn thấy gì được.

Bình Luận (0)
Comment