Tiếng trống vẫn tiếp tục, nhưng tiếng kêu cũng đã thưa thớt dần. Tận mắt chứng kiến đồng đội mình bị Mạch đao chém thành mấy mảnh, sĩ khí của mấy chục đệ tử của Lý gia quân còn sót lại trên cầu ngày càng thấp. Cũng không biết là do ai dẫn đầu, xoay người chạy về phía sau, các huynh đệ còn lại lập tức đuổi theo sau. Từ bỏ kẻ thù, từ bỏ vinh dự, từ bỏ đồ đao bên bờ nam của mình.
- Dừng lại, không được lùi!
Cây cầu chật hẹp đã bị máu người nhuộm khắp, gần như càng ngày càng trơn. Ngoài Trần Lương Thành lảo đảo lên trước ra vừa đi vừa lớn tiếng la hét:
- Các huynh đệ, không được lui, có chết cũng phải chết trên cầu!
Đám sĩ tốt lui lại không nghe thấy lời hô hét của gã, đờ đẫn chạy qua bên cạnh gã. Mặc kệ vận mệnh bên phía bờ nam đang chờ đợi mình là gì, chỉ muốn qua khắc nào hay khắc đó.
- Rút lui cũng chết, không bằng chết trên cầu, cho cha mẹ đổi phần phụng dưỡng!
Trần Lương Thành nóng lòng, mỗi tay một người, ôm chặt hai tên đồng đội, cố chặn đường lui của bại binh.
- Tránh ra!
Có người nhận ra thân phận của gã, dùng sức xô ra. Trần Lương Thành bị đẩy cái lảo đảo, nhưng vai vẫn chặn đứng cả bọn quyết không cho lui,:
- Đoàn diêm vương đang ở đầu cầu chờ các ngươi, bị y giết với bị giặc giết không phải cũng như nhau sao?
Gã lớn tiếng kêu khóc, nước mắt cùng với máu loãng chảy dài trên gương mặt.
- Quay lại, quay lại, ta sẽ cùng chết với các ngươi!
- Đi chết?
Không biết bị lời của Trần Lương Thành mà động lòng, hay bị tên cầm đầu Đoàn Chí Đạt dọa cho chết khiếp, mấy tên sĩ tốt dẫn đầu rút lui do dự dừng bước. Cả cây cầu lập tức bị tắc nghẽn, dòng người rút lui nhất thời bị kiềm hãm. Dòng người ngắn như vậy đã đủ rồi. Trần Lương Thành bỏ hai tên đồng đội bị mình ôm chặt ra, rút hoành đao bên hông ra, giơ lên cao trên đầu:
- Theo ta xông lên, cả bọn cùng chết. Cho cha mẹ huynh đệ chút phần dưỡng phụng!
- Cùng đi chết!
Mọi người mơ hồ đáp lại. Lập tức phát ra những tiếng kêu hét tuyệt vọng:
- Đi chết, đi chết, cùng đi chết!
Rơi nước mắt đồng thời xoay người, vây quanh Trần Lương Thành, lại xông về đầu cầu bắc một lần nữa.
Sự biến đổi trong nháy mắt, khiến hai bờ nam bắc đều vội vàng không kịp trở tay. Ngũ Thiên Tích ở bờ bắc không ngờ rằng một nhúm Lý gia quân trước mặt lại manh như vậy, tổn thất đến hai phần ba rồi mà vẫn tử chiến không lui. Đoàn Chí Đạt ở bờ nam cũng kinh ngạc không ngờ tên Trần Lương Thành này không biết nặng nhẹ như vậy, thân là Địch Viễn tướng quân lại từ bỏ đại bộ phận sĩ tốt dưới trướng mình, can tâm tình nguyện cùng mấy tên bại binh tự tìm đường chết.
- Chả trách hắn chỉ làm được đến cái chức Giáo úy, hắn cũng chỉ có khiếu làm Giáo úy thôi!
Đoàn Chí Đạt chửi thầm trong bụng.lại không nguyện để Trần Lương Thành tử chiến thật, lao đến tên thuộc hạ thân tín hỏi thăm một cái, dẫn theo vài tên gia tướng, nhanh chóng lao lên cầu.
Trong nháy mắt, Trần Lương Thành đã mang theo tàn binh nhào tới trước hàng cự mã. Lần này bọn họ quân số tuy ít, công kích lại sắc bén hơn trước. Một đệ tử của Minh Châu quân vừa dùng trường giáo đâm xuyên đối thủ, chợt bị đối phương nắm chặt lấy chuôi giáo.
- Lên!
Gã lớn tiếng gầm lên, mưu đồ dùng lực đàn hồi của cán giáo hất đối thủ xuống cầu. Lại không ngờ được rằng, tên địch sắp chết này là khư khư dùng hai chân quắp chặt lấy cọc gỗ của cự mã. Máu tươi chảy ra từ bụng và vết thương bị cọc gỗ cào rách trên đùi, tên sĩ tốt Lý gia quân coi tất cả như không thấy gì. Gã dường như đã không thể cảm nhận được cái đau nữa, chỉ nhe răng cười độc, cười độc một nụ cười độc thỏa mãn.
- Cùng chết!
Vừa cười, từ trong kẽ răng đỏ máu tuôn ra một câu nguyền rủa. Sau đó, mấy tên đệ tử Lý gia quân không màng sống chết xông lên trước, dùng sinh mạng kẻ gần chết đổi lấy thời cơ chiến đấu, vượt qua hàng cự mã, chém đám sĩ tốt Minh Châu quân dùng giáo thành hai mảnh.
Tiếp theo, toàn bộ đệ tử Lý gia quân vượt qua cự mã bị Mạch đao chém nát. Tiếp theo nữa, càng nhiều đệ tử Lý gia quân hơn vượt qua cự mã, liều chết phản kích. Hai bên đánh lộn thành một đống, hai bên cự mã chất đầy máu thịt. Giữa từng lớp máu thịt, Trần Lương Thành như một kẻ điên dại lớn tiếng la hét:
- Đi chết, đi chết, cùng chết!
Gã chém chết một tên địch, sau đó chuyển sang một tên khác. Một tên địch khác dùng trường mâu đâm trúng vai hắn, cái đâu mãnh liệt khiến bộ mặt gã vặn vẹo biến hình. Nhưng chỉ lát sau, thanh đao trong tay hắn vung ra, chém trúng mũi đổi thủ, sau đó nhổ trường mâu cắm trên vai ra, tạo một hốc máu sâu hoắm trên bụng đối thủ.
Hai tên cầm trường giáo từ hai bên đâm tới, ép Trần Lương Thành chỉ còn một tay không ngừng lùi lại. Luận võ nghệ, gã cao hơn đám sĩ tốt Minh Châu quân này rất nhiều, nhưng đối phương thành thạo phối hợp, lại khiến hắn rất khó nắm bắt sơ hở. Máu trên vai ngày càng chảy nhiều, động tác của gã cũng ngày càng không linh hoạt.một nửa thân dường như đã rời bỏ gã, mỗi lần xuất chiêu, cả thân mình đều không tự chủ được nghiêng sang bên cạnh. Chân đột nhiên vấp một cái, Trần Lương Thành chúi xuống mấy bước, rơi mất tiểu binh khí. Tay bám vào hàng cự mã, cười sầu thảm. Hắn biết rằng kiếp ngựa chiến của gã đã tận rồi, mang theo mộng phong hầu nhập ngũ, lăn lộn bao năm mới lên được cái chức Định Viễn tướng quân, chỉ tiếc rằng bộ quan phục chính thức của địch viễn tướng quân vẫn chưa được mặc lên người, tất cả đã kết thúc rồi.
- Ù.....
Trường giáo đâm đến trước mắt càng lúc càng dày, mơ hồ còn kèm theo tiếng gió. Trần Lương Thành đã không còn sức lực chống đỡ nữa, nhắm mắt lại, thản nhiên chấp nhận vận mệnh của mình. Hàng cự mã bên mình đột nhiên lại chấn động mạnh một cái, khiến cái cơ thể suy yếu của gã nảy lên, lăn sang một bên. Tiếng kêu leng keng, trường giáo đâm đến trước sau bị hai mặt khiên lớn đập văng ra, một cánh tay tóm lấy cổ áo sau gáy gã, lôi gã vượt qua hàng cự mã, đẩy ngược về phía sau.
- Ai cứu ta!
Trần Lương Thành từ cõi chết trở về, trong lòng một mảng mơ hồ. Mở to hai mắt, hắn thấy Minh pháp tham quân Đoàn Chí Đạt xách mình trong tay, kéo như kéo súc vật vậy. Mấy mặt khiên trái phải chặn kín phía trước, chặn đứng hết thảy mọi sự công kích của kẻ địch và tiếng kêu la sắp chết của đồng đội ở bên ngoài.
- Đoàn tham quân!
Không biết nên cảm kích hay nên căm hận, Trần Lương Thành lớn tiếng kêu khóc.
- Đại tướng quân đã gõ chiêng rồi!
Đoàn Chí Đạt nhìn gã một cái, nét mặt lại vẫn lạnh tanh như cũ. Tiếp theo, Trần Lương Thành nghe thấy hiệu lệnh thu binh mà mình đã mong ngóng từ lâu:
- Keng, keng, keng, keng, keng, keng.....
Hai trăm tên binh lính xông lên đầu cầu, cuối cùng rút về không còn đến hai mươi, lặng lẽ theo sau đám người của Đoàn Chí Đạt, không vui không buồn, sĩ tốt của Minh Châu quân ở bờ đối diện dường như cũng chán ghét cái kiểu chém giết vô nghĩa này rồi, mặc kệ đệ tử Lý gia quân rút lui, không truy sát, cũng không phát ra những tiếng hò hét mà kẻ chiến thắng nên có. Chỉ là lặng lẽ ôm đồng đội bị thương và đã chết chở về bến sông sau lưng. Sau đó lau sạch vết máu khô trên binh khí, lại lần nữa đọng trên đầu cầu.
Kẻ thù yên tĩnh như vậy, Lý gia quân xưa nay chưa từng gặp qua. Trước kia bất kể là đối mặt với quan quân hay giặc cỏ, kẻ địch sau khi chiếm được ưu thế đều phải kêu to kêu nhỏ. Như vậy, thường khơi dậy lòng căm thù chung của mọi người, lấy thù hận đi trả thù kẻ thù.
Còn hôm nay, đối thủ tuy rằng giết chết rất nhiều đồng đội của mình, lại không khơi lên lòng thù hận của Lý gia quân. Đối phương dường như đang làm công vụ thường lệ, trừ phi bọn họ đều đã gục ngã hết, nếu không, cho dù kẻ đến là thiên vương Y tử, cũng đừng nghĩ vượt qua được phòng tuyến của bọn họ. Gặp phải đối thủ như thế này, hành động của Lý gia quân cũng trở thành công vụ bình thường, không có gì làm vinh dự cả, cũng chẳng có ưu thế gì về đạo nghĩa, Lý gia quân cũng thế, Đậu gia quân cũng thế, lúc này chẳng qua chỉ là hai bên đang tranh đoạt thiên hạ, thắng làm vua thua làm giặc, như vậy mà thôi.
Trong phút chốc, hai bờ sông binh mã đều tĩnh lặng lại.
Trong phút chốc, trên bầu trời gió cũng yên tĩnh trở lại.
Chỉ có nước sông chảy cuồn cuộn, mang theo một tia nắng chiều, cuồn cuộn chảy về đông!