- Thuộc hạ tác chiến không tốt, làm nhục quân uy, xin đại tướng quân trách phạt!
Chỉ đến khi bị lôi thẳng tới trước mặt Sài Thiệu, Trần Lương Thành cuối cùng mới từ tỉnh ra trong mê muội, xoay người quỳ gối, cúi đầu thỉnh tội.
- Đứng lên, đứng lên, ngươi đã cố hết sức rồi!
Sài Thiệu cười lớn bước lên trước, hai tay đỡ lấy cánh tay Trần Lương Thành, dùng sức đỡ gã dậy.
- Đại tướng quân!
Sức lực không mạnh bằng đối phương, Trần Lương Thành đành phải đứng thuận thế lên, nhìn vào mắt Sài Thiệu cầu khẩn. Còn một lúc nữa trời mới tối hẳn xuống, với tính cách của Sài Thiệu, rất có khả năng là sẽ bắt ép các huynh đệ tiến công lần hai. Nhưng đám kị binh bây giờ trên danh nghĩa đều là thuộc hạ của Trần Lương Thành gã, gã không có cách nào trơ mắt ra nhìn cả bọn đi chịu chết.
- Không chỉ có ngươi, các ngươi, đám kị binh dưới trướng ngươi kia đều đã cố hết sức rồi!
Nhìn Trần Lương Thành một cái, lại quay đầu nhìn về phía đám kị binh đang xôn xao không yên ở cách đó không xa, Tả Dực Vệ đại tướng quân Sài Thiệu lớn tiếng cười ha ha:
- Trên đời này không có quân đội nào chưa bại trận bao giờ, Sài mỗ cũng không phải không thua người bao giờ. Nhưng đánh bại trận cũng không thể thua cái gan. Bọn họ....
Rút một cánh tay ra, ra sức chỉ về mấy mươi tên sĩ tốt khắp người đầy máu phía sau Trần Lương Thành, Sài Thiệu lớn tiếng nói:
- Bọn họ, hôm nay không làm Sài mỗ thất vọng, thà chết trên trận, cũng không chịu quay gót rút lui. Bọn họ, hôm nay đã dùng máu để rửa sạch nỗi nhục của các ngươi. Bọn họ, khiến cho bờ đối diện trông thấy Lý gia quân ta chỉ có hảo hán tử chiến, chứ tuyệt đối không có bọn nhu nhược chỉ biết rút lui! Bọn họ, sau này chính là phụ tá đắc lực của Sài mỗ, chỉ cần Sài mỗ còn sống ngày nào, đảm bảo các ngươi công danh phú quý ngày đó!
Dứt lời, yy hướng tay ra sau vung lên:
- Người đâu, Sài mỗ xin nâng cốc vì mấy vị huynh đệ!
- Vâng!
Thân vệ tả hữu lập tức mang vò rượu tới, đổ đầy ắp mười mấy bất bên cạnh Sài Thiệu. Sài Thiệu tự mình bưng bát rượu lên, hai tay nâng, đưa đến tận tay đám binh sĩ đều gần như đứng không vững kia:
- Hảo hán tử, Sài mỗ khâm phục!
Vừa kính rượu cả bọn, y vừa vỗ vỗ vai người này, đấm đấm ngực người kia. Nhất thời, khiến mấy mươi tên sĩ tốt may mắn sống sót kia cảm động đến rơi nước mắt.
- Cạn đi!
Sài Thiệu cũng cầm lấy một bát, uống một hơi cạn sạch.
- Đa tạ đại tướng quân!
Đám sĩ tốt cảm xúc dạt dào, đâu còn dám ghi hận chuyện Sài Thiệu ép bọn họ đi chịu chết, giơ cao bát rượu trong tay, uống ừng ực.
- Trương trưởng sử, ghi hết công đầu cho bọn họ. Trên Giáo úy thăng thêm cấp nữa, chưa đến Giáo úy, tất cả đều thăng làm Giáo úy!
Sài Thiệu đặt bát rượu xuống, ngay sau đó là công khai khen ngượi những kẻ may mắn còn sống. Nếu nói bát rượu ban nãy chỉ là để cả bọn nhìn mà thèm, thì hành động lúc này lại làm cho tất cả đám kị binh không thể tham chiến đỏ cả mắt lên.
Cái cấp Giáo úy không phải là cao, chỉ là chủ quản cấp đoàn mà thôi. Nhưng mà chen chân được vào cái cấp này, cũng chính là binh trước tướng sau, từ nay sẽ chính thức bước vào hàng ngũ quan viên chính thức trong quân đội.rất nhiều người lăn lộn trong quân doanh mấy mươi năm, nếu không có kì ngộ gì hoặc là không có chiến công gì tuyệt vời thì, có khả năng thì cũng chỉ dừng lại ở chức Lữ soái không hơn. Căn bản là không có hi vọng đi xa hơn. Còn mấy mươi người này, chỉ là trên cầu kiên trì hơn một chút, là đã được đặc cách lên làm Giáo úy, như thế bảo sao không khiến mọi người đỏ mắt?
Trong chốc lát, mọi ánh mắt đều tập trung vào Trần Lương Thành và mấy mươi tên tàn binh, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và đố kị. Cũng có không ít người tự oán thầm trong lòng, hận bản thân mình sao ban nãy không được chọn vào đội công kích. Ngộ nhỡ may mắn không chết trận, bây giờ cũng được đại tướng quân khen thưởng như người ta.
Cái mà Sài Thiệu cần chính là cái hiệu quả này, huấn luyện một đội kị binh không dễ dàng gì, y mới không nỡ đem tất cả đi chôn vùi trên cây cầu gỗ đó. Lúc đầu ép cả bọn đi liều mạng, chẳng qua chỉ là để giữ lại nhuệ khí của binh sĩ mà thôi. Bây giờ mục đích đã đạt được, không cần thiết phải tiếp tục hạ độc thủ nữa rồi. Cười cười vỗ vỗ vai Trần Lương Thành:
- Trần tướng quân, ban nãy ngươi làm gương cho sĩ tốt, anh dũng lên trước giết địch. Sài mỗ vô cùng khâm phục. Mấy chục huynh đệ đây, còn cả các huynh đệ kị binh còn lại, ngươi dẫn đi nghỉ ngơi hết đi. Sáng sớm ngày mai, xem Sài mỗ phá địch thế nào!
- Vâng!
Trần Lương Thành sửng sốt, chợt thả lỏng hoàn toàn. Các huynh đệ đơ ra, gã không phải tiếp tục ép các huynh đệ đi tìm cái chết nữa. Nhưng còn các huynh đệ đã tử trận thì sao? Lén nhìn cây cầu gỗ máu chảy đầm đìa kia, gã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
- Lui xuống nghỉ ngơi đi, trước khi vượt sông, kị binh không cần tham chiến!
Trong lúc mơ màng, gã nghe thấy Sài Thiệu dặn dò như thế, không thể nsuy nghĩ được nữa, chỉ biết vâng dạ đồng ý. Sau đó gã nghe thấy có người thấp giọng mệnh lệnh, kêu các huynh đệ đỡ mình đi. Khi lần nữa từ trong mơ màng tỉnh lại, gã đã đi được ngoài trăm bước. Quay đầu lại tìm Sài Thiệu tướng quân, phát hiện đối phương đã cách mình rất xa rồi, đang cùng Đoàn Chí Đạt cười ha hả đi lên cây cầu gỗ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Từ bất chưởng binh. Trần Lương Thành đột nhiên nhớ tới lời dạy của một trưởng y xa khi gã tham gia quân ngũ. Trong lòng bỗng chốc trở nên nặng nề, đến cả tiếng thở cũng trở nên nặng nề.
Từ lúc nhá nhem cho đến tối hẳn, Sài Thiệu cũng chưa phát động cường công lần hai. Sĩ tốt bờ đối diện rất ít, thông qua sự tiếp cận dò xét của thám báo lần trước, y đã biết rõ rồi, nhưng sức chiến đấu của binh sĩ bờ đối diện vô cùng dũng mãnh, nếu không tiếc cái giá phải trả thì, muốn lấy được cây cầu đó, ít nhất cũng phải lấp vào đó ba đến năm nghìn quân.
Tổn thất lớn như vậy, Sài Thiệu có chút không chấp nhận được. Mục đích y tới lần này là để bắt giết tên Đậu Kiến Đức, mà cái mặt Đậu Kiến Đức vẫn chưa nhìn thấy được, quân đội của mình đã bị đánh cho thảm bại trước đã, có phần mát nhiều hơn được.theo phương án tác chiến đã định trước mắt, Lý Trọng Kiện và La Nghệ sẽ liên thủ đuổi Đậu Kiến Đức tới bờ sông Hô Đà. Việc mình cần làm chỉ là chặn đứng đường lui của Đậu Kiến Đức mà thôi, nhiều nhất là trước khi Đậu Kiến Đức chết cho hắn thêm một đòn công kích cuối cùng là được. Căn bản là không cần phải liều sống liều chết với một đám giặc cỏ vô danh tiểu tốt.
Nhưng mà không giải quyết đám giặc cỏ trước mắt này đi, thì lại không có cách nào qua sông thuận lợi được cả! Đây đúng là vấn đề khiến người ta ảo não. Sài Thiệu chau chau mày suy đi nghĩ lại, cũng không tìm ra được một cách vẹn toàn. Theo lí mà nói, Đậu Kiến Đức mấy ngày gần đây bị Lý Trọng Kiên và La Nghệ liên thủ đánh bại, vậy thì cái tên Ngũ Thiên Tích kia không lo tháo chạy, còn ở bờ Nhu Thủy đọ sức cái gì chứ? Lâu đài sắp sập, thì một cái kèo mục như hắn có thể chống đỡ được sao? Còn nữa, người này lấy danh nghĩa là Minh Châu doanh, Minh Châu lại là cái xó xỉnh nào? Trên cả cái dư đồ, căn bản là không có cái chỗ này!
- Đại tướng quân, thuộc hạ có một câu, không biết có nên nói hay không!
Thấy Sài Thiệu dưới ánh đèn mặt mày cau có, Sử Đại Nại dẫn mấy tên sĩ tốt vừa mới tụt lại phía sau tiến lên trước mấy bước, thấp giọng hỏi.
- À! Sử, Sử tướng quân làm gì mà khách khí như vậy!
Sài Thiệu đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu mỉm cười.
Sử Đại Nại ban ngày mới được lĩnh giáo cái oai vũ của vị quận công này, nói chuyện tự nhiên khắc hoàn toàn cẩn thận:
- Thuộc hạ không phải là khách khí, mà là không chắc chắn những gì mình nói, cho nên không muốn quấy nhiễu đại tướng quân suy nghĩ mà thôi. Thuộc hạ....
- Sử tướng quân cứ nói không phải ngại!
Sài Thiệu khoát tay, cười ra lệnh.
Được đối phương cho phép, Sử Đại Nại cuối cùng cũng chậm chạp mở miệng:
- Thuộc hạ cảm thấy, tên Ngũ tướng quân phía bờ bên kia hành sự cô cùng kì quái! Theo lí mà nói, hắn ta chỉ mang theo có tí người đó, căn bản là không thể thay đổi chiến cục. Chiếm được lợi rồi phải nên biến sớm mới đúng chứ, hà tất cứ phải liều mạng với chúng ta?
Sài Thiệu gật gật đầu, thấp giọng đáp lại:
- Sử tướng quân cũng nhìn ra rồi sao? Ta cũng cảm thấy chuyện này hết sức kì quặc? Tên họ Ngũ đó tuy là tên giặc cỏ, chỉ huy điều hành lại có quy có củ, cứ như thân chinh bách chiến ấy!
- Chỉ sợ là suất thân từ quận binh, bất đắc dĩ quy xuống dưới trướng Đậu Kiến Đức!
Đoàn Chí Đạt cũng vô cùng khâm phục tên tướng địch, ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng phụ họa.
- Ừ!
Sài Thiệu gật đầu đồng ý, sau đó đưa mắt nhìn sang Sử Đại Nại:
- Sử tướng quân tiếp tục, chúng ta ở đây bất kể chuyện gì cũng có thể nói ra !
- Cho nên thuộc hạ đã nghĩ, tên họ Ngũ này sở dĩ liều mạng với chúng ta, e là vẫn còn mục đích khác.
Sử Đại Nại chắp tay, tiếp tục nhắc nhở.
- Sài mỗ cũng nghĩ như vậy, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra cái tên họ Ngũ đó đến vì mục đích gì! Sử tướng quân nếu có suy nghĩ gì, không ngại nói ra cho cả bọn tham khảo!
Sài Thiệu gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
Không thể không nói, con người này ngoài tâm tư mờ ám ra, bề ngoài còn có vài phân phong độ của một vị đại tướng. Sử Đại Nại được cổ vũ, cười nói:
- Ta cũng chỉ là đoán mò. Tên họ Ngũ này sở dĩ vì một cây cầu mà sống mái với chúng ta, chỉ sợ là để trì hoãn hành trình của chúng ta. Chỉ cần trì hoãn được chúng ta ở bên cái rãnh nước thối này một ngày, tên Đậu Kiến Đức sẽ có cơ hội sống thêm một ngày!
- Ngươi nói là, Đậu Kiến Đức đã bại rồi sao?
Sài Thiệu chau chau mày, thấp giọng hỏi lại. Đậu Kiến Đức binh bại, chỉ là suy đoán của một mình y. Dù sao thì nơi đây cách Dịch huyện vẫn còn một ngày đường, tin tức không thể được truyền đến trong chốc lát được.
- Chẳng những bại rồi, mà có lẽ còn bại rất thê thảm. Tên họ Ngũ này là trung thần dưới trướng Đậu Kiến Đức, cho nên có liều chết cũng phải bảo vệ cho chủ công một con đường sống!
Sử Đại Nại gật gật đầu, thấp giọng phân tích.
- Không có khả năng này!
Sài Thiệu quả quyết phủ nhận:
- Nếu đã biết chúng ta kéo tới bờ sông Nhu Thủy rồi, Đậu Kiến Đức cũng không nên rút theo hướng này. Nếu không, chỉ cần chúng ta chặn đứng cầu phía nam, Đậu Kiến Đức cũng thế, vẫn không qua được!
Lời vừa dứt, y lại đột nhiên giật mình:
- Con bà nó, sập bẫy thằng nhãi họ Ngũ đó rồi. Thằng nhãi này, con mẹ nó đúng là nham hiểm!
- Sao vậy?
Các tướng đều lũ lượt ghé mắt, không hiểu Sài đại tướng quân vì cái gì mà thất thố như thế. Bước ngắn bước dài chạy đến trước bản đồ, ngón tay Sài Thiệu chỉ trỏ trên đó:
- Con bà nó, chúng ta không thông thuộc địa hình, thiệt nặng rồi. Nhu Thủy chỉ là một cái rãnh sông nhỏ mà thồi, cây cầu này không thể là con đường duy nhất lên bắc được. Nói không chừng, cách đây không xa là có chỗ vượt sông, hoặc là có chỗ nước cạn có thể lội qua được. Tên họ Ngũ đó chiếm được lợi thế mà không chịu bỏ đi, cũng không chịu đốt cầu, chính là để dụ bố mày sống mái với chúng nó!
Dứt lời, Sài Thiệu “ầm” một cái đấm lên mặt bàn, suýt chút nữa là làm tan cái giá bên cạnh thư án:
- Bà nội nhà nó, nham hiểm, nham hiểm. Đừng để bố mày tóm được, nếu không, nhất định không tha cho mày!
Thấy y sang sảng bừa bãi như vậy, các tướng lĩnh cũng bừng tỉnh ngộ. Đối thủ đâu phải muốn liều chết cùng cả bọn, chỉ là dùng cái liều mạng ngụy trang để kéo dài thời gian mà thôi. Nhưng mà chỗ vượt sông rốt cuộc là ở đâu, ai có thể nói rõ? Dư đồ trong tay cũng được vẽ từ mười mấy năm trước khi Đại Tùy còn hưng thịnh, có thể tìm ra được cây cầu này đã chẳng dề dàng gì rồi, đi đâu kiếm cái bến sông hay là cái chỗ vượt không đâu vào đâu kia?
- Người đâu!
Sau khi phát hiện ra, Sài Thiệu lớn tiếng ra lệnh:
- Phái thám báo đi các phía, thăm dò trong phạm vi năm mươi dặm, hễ là người còn thở mời hết tới đây cho ta, không phân biệt già trẻ trai gái!
- Đại tướng quân!
Đoàn Chí Đạt sợ chết khiếp, vội vàng thấp giọng nhắc nhở:
- Đại tướng quân, đây là địa bàn của chính chúng ta!
- Đúng vậy, cái tên tiểu tử Lý Trọng Kiên đó rất khó nói chuyện! Ngộ nhỡ sau này hắn ta gửi bên Đường vương một quyển....
Sử Đại Nại cũng vội vàng thấp giọng phụ họa. Dân tộc tắc ngoại tôn sùng kẻ mạnh nhất, mà cái tên Lý Trọng Kiên đối với hào kiệt tắc ngoại mà nói thì, nó tồn tại như là một vị hung thần ác sát vậy.
Nghe được những lời nhắc nhở của thuộc hạ, Sài Thiệu hơi chút do dự, nhưng vẫn hạ quyết tâm tranh thủ qua sông sớm bẳng bất cứ giá nào:
- Không sao, mời, đi mời. Lễ phép chút, cho nhiều tiết chút. Chỉ cần chúng ta cho tiền, và không có án mạng, sau này, Lý đại tướng quân cũng không có gì để nói!