Bọn thám báo lĩnh mệnh đi, nửa đêm, có ngươi trở về bẩm báo, nói là mời được mấy chục cụ già chưa kịp chạy trốn trong một sơn thôn bí mật cách ba mươi dặm ngoài, đang ở ngoài trướng chờ.
Sài Thiệu nghe vậy mừng rỡ, vội vàng sai người mời họ vào một cái lều khá rộng, đốt chậu than sưởi ấm. Sau đó bày trà bánh rượu nước, khoản đãi tử tế. Tiếp đó tự mình thu dọn qua loa một chút, thay bộ quần áo các quý công tử bình thường vẫn mặc, cười ha ha đi vào. Hướng các cụ khom người nhận lỗi:
- Sài mỗ vì muốn sớm đuổi cái tên tặc Đậu Kiến Đức đi, vạn bất đắc dĩ mới mời mấy vị tới hỏi đường. Có chỗ nào không phải, xin các vị tha thứ cho!
Đám người già chưa từng thấy qua cảnh này bao giờ, sớm đã sợ hồn bay bạt vía rồi. Thấy thứ phát ra từ mồm Sài Thiệu vẫn là tiếng người, liền vội vàng rụt rè đứng lên, lắp bắp đáp:
- Hảo hán, hảo hán ngài khách khí rồi. Có chuyện gì, ngài cứ việc nói. Chúng ta tuyệt đối không dám giấu diếm!
- Ta là đồng liêu của Lý đại tướng quân. Lần này vì đánh đuổi Đậu Kiến Đức, cứu khổ cho dân mà tới!
Sài Thiệu bị mấy tiếng gọi hảo hán làm cho có chút bực mình, kéo dài giọng giải thích cho cả bọn.
- Hảo hán, hảo hán nói rất đúng. Cứu khổ cho dân.
Chúng lão già căn bản nghe chẳng rõ y đang nói cái gì, chỉ là thuận theo chiều gió mà nói.
Ức hiếp chúng dân thấp cổ bé họng, thực cũng chẳng thể hiện được cái uy phong gì. Sài Thiệu lắc lắc đầu, không thèm chấp nhặt với đối phương nữa. Muốn vượt con sông này, nhưng cầu lại bị đối phương chặn mất rồi. Thế nên ta muốn hỏi các vị bô lão, ngoài cây cầu này ra, còn có cách nào vượt sông không?
Lúc này, các vị bô lão cuối cùng cũng nghe hiểu nổi. Nhìn nhau, phân ra một vị mồm mép nhanh nhẹn trả lời:
- Bẩm hảo hán, nếu là thời bình, bất cứ chỗ nào cũng có thể qua sông được. Nước sông không sâu lắm, bơi một tí là qua. Nhưng bây giờ.....
- Bây giờ thế nào? Bây giờ nước dâng rồi phải không?
Sài Thiệu sốt sắng như lửa đốt, liến thoắng truy vấn.
- Bây giờ là mùa thu, đúng vào mùa lũ.....
Lão già nhìn y một cái, sau đó buồn buồn trả lời.
- Vậy vẫn còn cách vượt sông chứ, ngoài cây cầu kia ra?
Sài Thiệu bị chặn đến nỗi con mắt phát xanh ra, lại không dám nổi giận, cười hỏi.
- Xuôi xuống dưới khoảng mười dặm, ta nhớ là có một cái bến đấy. Nhưng chỉ có một con thuyền, cũng không biết có còn ở đó không!
Vị bô lão đó nghĩ ngợi một chút, thấp giọng trả lời.
- Hừ!
Sài Thiệu gấp đến độ nghiến răng. Chả trách cái tên Ngũ Thiên Tích kia không dỡ cầu, thì ra nguyên do là đây. Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi, chậm trễ lâu vậy rồi, bao nhiêu ngày qua đò cũng bị người phá hủy rồi. Nhưng mà, cũng may là đám binh kia cũng không đông, nếu không, ban đêm y vượt sông đột kích doanh trại, mình lại bị một vố thua thiệt nặng nữa.
Nghĩ tới đây, Sài Thiệu cung kính thi lễ với các vị bô lão, tiếp tục hỏi:
- Các vị bô lão, ngài có thể nghĩ thêm một chút được không, ngoài cây cầu này với cái bến cách đây không xa ra, còn có con đường nào khác qua sông không?
- Có chứ!
Lão già thấy Sài Thiệu vẫn nho nhã lễ độ, trong lòng cũng không còn cảm thấy sợ hãi như lúc trước nữa, nghĩ ngợi một lát, tiếp tục bổ sung:
- Thượng lưu cách đây hơn ba mươi dặm có một ngọn núi, không cao cho lắm. Giữa khe núi có mấy cây cầu gỗ đơn lẻ, có thể đi thẳng qua đó. Qua cầu đi tiếp một đoạn, là tới Bắc Bình (nay là Hoàn huyện).
Nếu ngài chê đi đường núi không thuận tiện thì đi xuôi xuống hạ lưu, khoảng năm mươi dặm, mặt sông trở nên rất rộng, cũng nông hơn rất nhiều, người cầm đuôi ngựa, chó thể chầm chậm đi qua!
Sài Thiệu nhge vậy mừng rỡ, vội vàng sai người mang xâu tiền đồng tới, phân thưởng cho các vị bô lão. Sau đó lấy năm xu tiền làm mức thưởng, mời hai vị bô lão chân tay tương đối nhanh nhẹn trong số đó làm người dẫn đường, dẫn binh mã của mình đi tìm bến sông. Chỉ đợi đến sáng sớm mai, là sẽ hành quân vượt sông, tới sau lưng Ngũ Thiên Tích, một mẻ tóm gọn hắn ta.
Các bô lão nhận được tiền, vui vẻ ra về. Sài Thiệu lập tức ở trung quân thăng trướng, điều binh khiển tướng, bận rộn vô cùng. Trong nháy mắt trời đã sáng rồi, tướng lĩnh đi tìm đường ai nấy đều đã phái người quay về bẩm báo, nói rằng đường đi đã tìm được. Nhưng bến đầu tiên không có thuyền, bến thứ hai quả đúng là nước vừa nông vừa rộng, nhưng bờ đối diện lại có mấy nghìn quân địch đang nghiêm trận sẵn sàng chờ đón.
- Giết đi qua bằng bất cứ giá nào! Nếu không xách đầu tới gặp ta!
Sài Thiệu nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, hướng về phía tên đưa thư được phái từ bến khá xa về ra lệnh.
So với việc sống mái với Ngũ Thiên Tích trên cây cầu này, thì hạ lưu rõ ràng là sự lựa chọn tốt hơn. Ít nhất thì chiến trường cũng rộng hơn chút, có thể phát huy được ưu thế của Lý gia quân về mặt quân số.
Dứt lời, y để lại năm trăm quân bên cầu để giám sát Ngũ Thiên Tích, dẫn số người ngựa còn lại, nhằm thẳng hướng hạ du Nhu Thủy mà tiến.
Bờ bắc Nhu thủy, sớm đã có những tên mật thám nhanh nhẹ báo cáo động tĩnh của bên này cho Ngũ Thiên Tích. Nghe nói Sài Thiệu xuôi xuống hạ du tìm kiếm đường qua sông, Ngũ Thiên Tích không nhịn được cười ha ha:
- Thằng nhãi này, cứ xung phong vài lần như ngày hôm qua, ngập cũng dìm chết bố mày rồi.không ngờ lại nhát gan đi tìm đường, thế mà vẫn còn là đại tướng quân cái gì chứ!
Cười xong, lại âm thầm lo lắng thay cho Thạch Trọng thủ vệ ở hạ du. Dựa vào quan sát đối với Lý gia quân ngày hôm qua, đám lâu la dưới trướng Thạch Toản, hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý gia quân. Ngộ nhỡ phòng tuyến hạ du sông Nhu Thủy bị Sài Thiệu phá vỡ, e là tất cả mọi kế hoạch của Giáo đầu đều tan tành mây khói.
Nghĩ tới đây, y vội vàng phái người báo cáo quân tình mới nhất và nhận định của mình về Lý gia quân cho Trình Danh Chấn. Sau đó lệnh cho tất cả trường giáo thủ tiếp tục ở lại giữ cầu, còn mình thì gọi tất cả mạch đao thủ, cộng thêm ngựa chiến, lừa chiến, hùng dũng lên đường xuống hạ du.
Nhận được hồi báo của Ngũ Thiên Tích, Trình Danh Chấn có chút trầm ngâm. Tình hình mới nhất cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn, kế hoạch ban đầu của hắn vốn là, hi sinh một bộ phận huynh đệ, tiêu hao lực lượng của Sài Thiệu bên bờ sông Nhu Thủy, đợi đến khi đối phương sức tàn lực kiệt lên bờ, mình và Thạch Toản sẽ dẫn quân mai phục vượt nửa sông chặn đánh. Lại không ngờ, Ngũ Thiên Tích lại không hủy cầu, và lại dựa vào một kế hoạch có mà như không, quả thực trì hoãn Sài Thiệu một chiều với hẳn một đêm.
Lại thêm một đêm để chuẩn bị, lúc trước cách sắp xếp này có vẻ có chút hơi vội vàng. Hơn hai nghìn quân của Thạch Trọng, cộng thêm mấy trăm mạch đao thủ của Ngũ Thiên Tích, e rằng không ngăn cản được Sài Thiệu. Mà trước khi sĩ khí và thể lực của đối phương chưa giảm xuống tới một mức nhất định, phục binh xuất kích cũng chưa chắc có mấy tác dụng.dù sao thì chênh lệch quân số hai bên rõ rành rành ra đấy, dưới trướng Sài Thiệu có hơn hai vạn người, chỉ cần một nửa qua được sông, thì mấy nghìn phục binh đột ngột xông ra giết cũng chẳng coi ra gì.
- Sao? Sợ Thạch đầu bọn nói không cầm cự được hả?
Thấy Trình Danh Chấn trầm ngâm không nói, Thạch Toản bước lên trước, cười xao dịu cho hắn.
- Ngươi yên tâm, mấy huynh đệ dưới trướng ta đó, tuy không có bản lĩnh như người trong Minh Châu quân của ngươi, nhưng cũng không phải là bùn nặn thành. Để bọn họ chống chọi ba canh giờ, bọn họ nhất định sẽ không chỉ chống chọi hai canh rưỡi!
- Không phải!
Trình Danh Chấn cười lắc đầu. Lúc này, hắn không muốn nói bất cứ một lời nào đả kích đồng minh của mình:
- Ta cảm thấy cách bố trí trước tiêu hao quá nhiều, giết địch ba ngàn, mình cũng tổn thất đến ngàn rưỡi!
- Có thể đánh thắng là được rồi! Luyến tiếc đứa nhỏ sẽ không bắt được sói!
Thạch Toản lại nghĩ thông suốt, cười ha hả an ủi.
- Thạch đại ca thu thập số binh mã này không dễ dàng!
Trình Danh Chấn tiếp tục lắc đầu, hắn không phải là đang nghĩ tiết kiệm sinh lực thay cho Thạch Toản, mà là một kế hoạch liều lĩnh hơn đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
- Nếu có thể tổn thất huynh đệ ít đi một chút, đánh bại Sài Thiệu, Thạch đại ca thấy thế nào!
- Đương nhiên là tốt rồi. Hắn ta là Tả Dực Vệ Đại tướng quân. Chẳng cần đánh bại được hắn, khiến hắn bị thiệt lớn, đã đủ cho huynh đệ ta lên nở mày nở mặt rồi!
Thạch Toản kinh ngạc, đáp lại vô cùng nhiệt tình.
- Nhưng phải mạo hiểm chút!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, vẫn còn có chút do dự:
- Hơn nữa, Thạch đại ca cần phải phối hợp với ta. Một bước cũng không thể thiếu được!
- Không có gì, luyến tiếc đứa nhỏ không bắt được sói!
Thạch Toản vẫn câu nói đó, chỉ cần có thể đánh thắng, không quan tâm có mạo hiểm hay không:
- Hơn nữa, ngươi từng nói, không đánh thắng nổi Sài Thiệu, chúng ta cũng sẽ thành châu chấu sau mùa thu. Nói đi, ngươi định làm thế nào, lão ca ta làm theo là được !
- Đầu tiên, cần có người bên bờ Nhu Thủy, hết sức chặn Sài Thiệu lại. Ngũ Thiên Tích và Thạch Trọng chắc chắn làm không nổi. Thạch đầu đại ca phải đích thấn xuất mã, dẫn một nửa số huynh đệ, ở đây.....
Ngón tay Trình Danh Chấn ấn chặt lên bản đồ, âm thanh nghe ra có chút hơi run rẩy.