Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 522 - Chương 166: Vấn Đỉnh (32)

Chương 166: Vấn đỉnh (32)

Kế hoạch của Trình Danh Chấn vô cùng liều lĩnh, hắn muốn lợi dụng địa hình chỗ bãi nước cạn bùn dày chỗ hạ du sông Nhu Thủy, không thuận lợi cho việc đột phá bằng tốc độ của đối phương, một mẻ xử đẹp Sài Thiệu.

Có ba lý do thôi thúc hắn đưa ra cái quyết định liều lĩnh này, thứ nhất, binh lực trước mắt của hai bên địch ta chênh lệch rõ ràng, Minh Châu quân và Thạch gia quân hợp lại, số người vừa vặn bằng nửa quân số của Sài Thiệu, đường đường chính chính bày trận quyết đấu, về cơ bản thì đúng là giơ đầu chịu chết. Vì thế, chỉ có thể dùng quỷ kế để giành thắng lợi. Thứ hai, quân địch do Sài Thiệu chỉ huy chạy suốt quãng đường dài tới, dọc đường căn bản không được nghỉ ngơi cẩn thận, đến bây giờ đã trở thành nỏ mạnh hết đà. Điều này, từ chuyện bọn họ có thể một đêm chiếm được thành Tiên Ngu lại không thể làm gì được mấy trăm quân do Ngũ Thiên Tích chỉ huy phòng thủ trên cây cầu gỗ đó, là có thể nhận ra một cách rõ ràng. Nếu như có thể nắm chắc thời cơ đánh cho một trận phủ đầu, rất có thể có được hiệu quả tuyệt vời. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất. Hắn căn bản không có thời gian cùng Sài Thiệu tiêu hao tiếp. Binh mã của ltk và ln bất cứ lúc nào cũng có thể đánh giết tới, một khi “Lý gia quân” ba đường hợp vây, Minh Châu quân chắc chắn chết không có đất chôn.

Hoàn thành kế hoạch cụ thể này là Thạch Toản dẫn khoảng năm ngàn binh mã, cùng đám Ngũ Thiên Tích, Thạch Trọng một đường chặn ở phòng tuyến bãi Bạch Sa, chặn Sài Thiệu lại bằng bất cứ giá nào, làm đối phương không có cách nào lên bờ thuận lợi. Còn bản thân Trình Danh Chấn thì, dẫn toàn bộ người ngựa trong Minh Châu doanh và các huynh đệ Thạch gia quân còn lại từ cây cầu hiện còn nằm trong vòng kiểm soát của mình giết qua, tới sau lưng Sài Thiệu, cho hắn hai mặt giáp công.

Một khi Trình Danh Chấn tới nơi, quân Sài Thiệu trước sau bị địch tấn công, dưới chân lại là thu thủy băng lạnh ắt sẽ sụp đổ. Ngộ nhỡ trước khi Trình Danh Chấn đến được vị trí chỉ định, phòng tuyến Bạch Sa bị Sài Thiệu công phá, thì toàn bộ chiến thuật tác chiến coi như thất bại, đám Thạch Toản và Ngũ Thiên Tích cũng sẽ thật tử nhất sinh.

- Kế này, khả năng thắng bại cũng chỉ có năm- năm, Thạch đại ca....

Trình Danh Chấn sơ lược trình bày xong suy nghĩ của mình, nhìn ánh mắt Thạch Toản, thấp giọng trưng cầu ý kiến đối phương.

- Làm, đừng nói có năm phần thắng, có hai phần thắng cũng làm! Luyến tiếc đứa nhỏ không tóm được sói!

Thạch Toản đập bàn, không chút do dự đưa ra quyết định. Suy nghĩ của y hoàn toàn đơn giản so với suy nghĩ của Trình Danh Chấn. Bố đây đại vương một núi, nghĩ năm đó ngoài cái mạng này là của mình ra, cái gì cũng không có. Bây giờ bố đây sơn hào hải vị cái gì cũng được ăn rồi, gái đẹp cũng chơi rồi, đại quan cũng làm rồi, đời này sống thế cũng đủ rồi. Sài Thiệu ngươi dám chặn đường lui của bố mày, bố mày sẽ cùng mày liều một phen. Nếu có thua, đầu rơi chỉ qua là cái sẹo to bằng cái bát, hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán. Ngộ nhỡ ông trời phù hộ đánh tên tiểu tử Sài Thiệu ngươi thành tàn phế, lão Thạch đây coi như lời rồi. Từ nay về sau, bất luận là đi đến đâu, người ta nhắc chuyện ai lấy ít đánh nhiều đánh bại Tả Dực Vệ Đại tướng quân, bật ngón tay cái lên trước tiên phải nhắc tới tên lão Thạch ta trước tiên. Không phải là tham công, ai bảo bây giờ quân của lão Thạch ta nhiều hơn quân của Trình tiểu cửu chứ! Tính chủ lực đương nhiên không thể tính bên ít quân hơn được rồi.

Bất luận thế nào, mục tiêu của hai người về cơ bản là giống nhau, đều là đánh bại quân của Sài Thiệu, mở ra con đường sống cho các huynh đệ Đậu gia quân. Bây giờ, lập tức điều chỉnh bố trí. Phái thân tín, cưỡi khoái mã gọi hết các huynh đệ đã phái đi mai phục ở các nơi về. Chia nhau đi về phía bãi cát trắng và cây cầu vô danh. Hai vị chủ soái thì đích thân dẫn thân binh, đi ngay trong đêm tới địa điểm tập hết với các huynh đệ.

Chuyện này nói ra thì đơn giản, thực hiện thì lại có chút gấp gáp. Thạch Toản chạy nhanh chạy chậm hơn nửa ngày trời, tới gần tối, cuối cùng cũng tới được bãi cát trắng. Nhìn hai quân song song bên bờ đối diện, hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xuống ngựa, kéo tên tướng lĩnh tâm phúc Thạch Trọng của mình lên trước nghênh đón lại, hỏi:

- Sao ngươi lại chạy tới đây rồi? Các huynh đệ tuyến đầu loạn lên thì làm thế nào? Tên họ Sài đâu, lão ta khi nào đến vậy, bắt đầu tiến công chưa?

Một loạt các câu hỏi hỏi ra, nhiều đến nỗi Thạch Trọng không biết nên trả lời cái nào trước mới tốt. Nghĩ ngợi một lát, đắn đo trả lời:

- Sài Thiệu buổi trưa đến. Người ngựa mệt mỏi, thấy quân ta đã có chuẩn bị, thế nên tạm thời không phát động tiến công! Thuộc hạ nghe thám báo nói người tới, nên tạm thời giao các huynh đệ cho Ngũ Thiên Tích chỉ huy....

- Được rồi, tên họ Sài đó còn chưa chưa tiến công là được rồi! Dông dài!

Thạch Toản hết kiên nhẫn xua tay, chặn đứt lời giải thích của Thạch Trọng. Sau đó nghiến răng cười:

- Hà hà, ta còn sợ hắn vừa đến đã lập tức vượt sông, tiểu tử ngươi không trụ nổi cơ. Chưa bắt đầu là tốt rồi, chúng ta tập hợp binh lại, cẩn thận hầu hạ tên họ Sài đó!

- Đại soái....

Thạch Trọng nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

- Thuộc hạ có câu này không biết có nên nói không!

- Có gì cứ nói. Học ai cái kiểu này đấy?

Thạch Toản lập tức nhướn chân mày lên, sầm mặt quát.

Thạch Trọng bị giáo huấn, sắc mặt lập tức đỏ lên. Lại vẫn cẩn thận nhìn ngó xung quanh như cũ, phát hiện xung quanh không có huynh đệ Minh Châu quân, mới hạ giọng xuống thấp hết cỡ, với độ chỉ có hai người có thể nghe thấy bổ sung:

- Thuộc hạ cảm thấy, rất khó giữ được bãi sông. Binh mã của tên họ Đậu quá đông, con sông trước mắt nhìn thì rộng, nhưng nước lại không mấy sâu!

- Ta thấy tên tiểu tử ngươi lâu không được ăn đòn rồi. Trận còn chưa đánh, quân tâm đã loạn trước rồi!

Thạch Toản nhướn mày, thấp giọng quát:

- Ngũ Thiên Tích người ta dẫn mấy trăm người mà thủ được cả buổi chiều với buổi tối. Tính thêm cả số ta mới dẫn tới nữa, trong tay chúng ta có trên năm nghìn huynh đệ, còn để Sài Thiệu phá vỡ phòng tuyến nữa, thì tất cả sẽ được nhảy sông !

- Tình hình khác rồi!

Thạch Trọng lùi sau nửa bước, sau đó cười phản bác:

- Quân của Ngũ Thiên Tích ta xem qua rồi, tất cả đều là Mạch đao thủ trọng giáp xanh một màu. Trong tay chúng ta làm gì có trang bị tốt như vậy? Huống hồ ngày hôm qua hắn giữ là một cây cầu, lợi dụng được ưu thế địa hình, Sài Thiệu tuy có mang theo nhiều người, lại không bày binh bố trận nổi.hai bên thực sự giao chiến cùng một lúc cũng chỉ có mười mấy người! cho nên thế lực mới ngang hàng với quân địch. Còn bây giờ, đại soái, người nhìn ra giữa sông mà xem.....

- Thế thì sao!

Thạch Toản rất không phục đáp lại:

- Trình huynh đệ đem tất cả của cải ra gom góp lại, thắt lưng buộc bụng mới tạo ra được cánh quân tinh nhuệ này. Trang bị của chúng ta không bằng hắn, nhưng quân số của chúng ta hơn hắn đến mấy lần! Hổ tốt còn không kìm nổi một con sói sao, cái tên tiểu Thạch đầu nhà ngươi, sao người càng lớn lá gan càng nhỏ thế?

Vừa quở trách Thạch Trọng nói không phải, Thạch Toản vừa ngoái đầu nhìn ra giữa dòng sông. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn là đã lập tực hít phải luồng khí lạnh.

Binh mã của Sài Thiệu đích thực chưa bắt đầu vượt sông, nhưng cũng không phải tất cả đều ở trên bờ nghỉ ngơi dưỡng sức. Rất nhiều binh sĩ còn có rất nhiều dân chúng bị bắt tới, dồn vào một đống xem ra cũng có đến bảy tám ngàn, bận rộn như bầy kiến ở phía bờ bên kia. Không ngừng đem từng bao từng bao cát ném vào giữa dòng sông, sau đó trải lên những đoạn cây mới chặt về.

Sông Nhu Thủy chảy đến đoạn bãi cát trắng này thì, lòng sông đã mở rộng hơn thượng du đến năm lần có dư. Nhưng độ sâu tương ứng của nước sông cũng chỉ còn lại bằng một phần năm ban đầu. Mất bao cát lấp xuống, lập tức đã tạo ra những cái trụ cầu đơn giản. Đại thụ bắc lên hai cái trụ cầu đó, nháy mắt, cây cầu tạo thành từ cây đại thụ và bao cát đã dài thêm về phía trước một đoạn lớn.

Điều khiến người ta khiếp sợ chính là, cây cầu gỗ đơn giản đang được dựng này không chỉ có một cây, Thạch Toản đếm sơ qua từ đông sang tây, có đến sáu cây chụm đầu đồng tiến. Theo cách nói của Thạch Trọng thì, Sài Thiệu đến bờ nam cũng khoảng hơn hai canh giờ rồi. Mà chỉ trong vòng vẻn vẹn có hai canh giờ ngắn ngủi, mặt cầu đã bắc được phần năm rồi.

Lần này có chút rắc rối rồi đây. Nếu Sài Thiệu giả ngốc đi lòng vòng, thì dựa vào ưu thế địa hình, Thạch Toản còn có niềm tin ngăn cản được hắn. Nhưng hắn ta bắc cầu giết sang, lại khắc phục được nhược điểm bản thẩn lún xuống bùn hành động bất tiện, địa thế so với trên bờ bắc gần như tương đương nhau, rất khó để phe phòng ngự chiếm được ưu thế.

- Ngươi ngốc à, sao không dùng cung tên ngăn cản?

Nghiêng đầu sang một bên thốt ra lời lẽ trách móc.

- Đại soái bớt giận. Trên sông gió lớn, vũ tiễn rất khó bắn trúng mục tiêu. Hơn nữa cung thủ của chúng ta ít hơn đối phương. Cùng dùng vũ tiễn đón tiếp nhau, chắc chắn chịu thiệt!

Thạch Trọng lại thở dài một cái, trước khi Thạch Toản đến, hắn và Ngũ Thiên Tích hai người đã thử qua nhiều cách, mưu đồ kìm hãm tốc độ dựng cầu của đối phương. Nhưng những cách đó đều không có hiệu quả, ngược lại lại góp không vào đó mấy chục huynh đệ.

- Con bà nó!

Thạch Toản bực đến nghiến răng lại. Sáu cây cầu nổi chụm đầu thẳng tiến, với tốc độ này, nửa sau đêm nay chắc chắn có thể bắc tới bờ bắc. Đến lúc đó, y chỉ có thể phân binh sáu đường, chặn sáu đầu cầu liều một phen với Sài Thiệu. Nhưng Sài Thiệu chắc cũng không ngu đến thế, nhất định phải di chuyển quân theo sáu cây cầu đó. Y chỉ cần bắc cây cầu qua quá nửa dòng sông, là đã có thể huy động quân phát động cường công. Một bộ phận huynh đệ xông lên theo mặt cầu, nhảy lên bãi cát bờ bắc. Một số sĩ tốt khác lội nước phía dưới cầu mà qua, lợi dụng sự hỗn loạn lúc quân trên cầu giao thủ với quân phòng thủ, cố xông lên bờ.

Chỉ cần khoảng một ngàn sĩ tốt Lý gia quân lên được bờ, là có thể chặn đứng năm ngàn huynh đệ dưới trướng của mình. Còn Lý gia quân theo sau có thể ung dung qua sông, dùng ưu thế về quân số, dìm chết năm ngàn huynh đệ dưới trướng mình ngay trên bãi cát trắng này!

- Ban nãy ta cũng đã bàn bạc với Ngũ huynh đệ, cảm thấy cố thủ cũng không giữ nổi.

Dường như đoán được chủ soái đang nghĩ gì, Thạch Trọng thấp giọng nhắc nhở.

- Vậy ngươi nghĩ sao?

Thạch Toản nổi giận đùng đùng vì tình hình mới xuất hiện, chau mày hỏi thuộc hạ đối sách.

- Ý của Ngũ Thiên Tích là nửa đêm chủ động tiến công, cướp doanh trại của Sài Thiệu.

Thạch Trọng cắn cắn răng, trả lời với giọng cực thấp:

- Nhưng thuộc hạ cảm thấy, nếu cây cầu thượng du vẫn nằm trong tay chúng ta, chi bằng, chi bằng chúng ta biến cho xong! Dù sao Đậu Kiến Đức đối với người cũng bình thường, hắn chết hay không, liên quan quái gì đến chúng ta!

- Không được, không được! Tuyệt đối không được!

Thạch Toản lắc đầu nguây nguẩy, mày nhăn thành cái vết:

- Lão Đậu đối với chúng ta đúng là bình thường, cũng không bạc đãi chúng ta. Huống hồ không có lão Đậu, chúng ta ở Hà Bắc cũng không nhảy múa được mấy hôm. Vượt sông đánh lén, e rằng cũng không có gì hay ho cho lắm. Sài Thiệu dù sao cũng là một đại tướng quân, không thể đến chút phòng bị cũng không có! Xiz!

Vừa hít thở thứ không khí lạnh lẽo, y vừa khổ công suy nghĩ. Đã đến lúc này rồi, lại đi tìm Trình Danh Chấn hỏi kế sách nữa chắc chắn là không kịp rồi. Bản thân mình cũng đánh trận mười mấy năm rồi, loại rạ cứng gốc thế này đúng là chưa từng gặp qua bao giờ.

- Con bà nó!

Trong giây lát, Thạch Toản nghiến răng, lớn tiếng kêu:

- Nó muốn qua sông cứ để nó qua! Gọi hết huynh đệ trên bến xuống nghỉ ngơi. Đừng cản. Ai sợ ai chứ, đợi nó lên bờ, bố đây đánh thật với nó một trận chơi!

Bình Luận (0)
Comment