Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 523 - Chương 167: Vấn Đỉnh (33)

Chương 167: Vấn đỉnh (33)

- Đại soái.....

Thạch Trọng nhìn tướng quân của mình, ánh mắt tràn đầy mê hoặc. Kẻ từng trải lăn lộn nhiều đều biết, cái gọi là lục lâm đạo nghĩa, họa phúc có nhau, chẳng qua chỉ là trò bịp bợm lừa lọc bọn ngốc mới vào nghề. Quy củ chính thức của lục lâm lại là có lợi ta lên trước, liều mạng do ngươi làm. Ai biết hôm nay tướng quân mình phạm phải điều hồ đồ gì, lại nhất định đòi làm hiếu tử trung thần của Đậu Kiến Đức một lần?

- Đừng lôi thôi nữa, đi tập hợp đội ngũ!

Thạch Toản lườm gã một cái, trầm giọng ra lệnh. Sau đó thở dài đẩy đẩy vai gã:

- Cho dù là lão Đậu không còn, vùng Hà Bắc này cũng chẳng đến lượt chúng ta nói là xong. Đi đi, lão Đậu tuy không đủ thành ý, nhưng đổi là người khác, hoàn cảnh của chúng ta chưa chắc đã được như bây giờ đâu!

Điều ban nãy Thạch Trọng muốn nói chính là từ bỏ Đậu Kiến Đức, nhân cơ hội thay thế ông ta. Nghe Thạch Toản nói vậy, biết rằng tướng quân mình tâm ý đã quyết, đành phải nhếch nhếch miệng, cười khổ đi thi hành mệnh lệnh. Nhìn theo bóng lưng gã rời đi, Thạch Toản lại âm thầm hít sâu một hơi gió đêm lạnh, đem hóa thành đầy ngập bất đắc dĩ phun ra ngoài:

- Bà nội nó, bố mày dù sao cũng là một tướng quân! Gặp chuyện khó là chạy, sau này làm sao có thể lăn lộn trên đường được nữa! Người đâu, đưa chiến thư cho Sài Thiệu cho bố, hãy nói là đêm nay bố đây sẽ không đánh lén lão, để lão ta yên tâm can đảm dựng cầu. Ngày mai sáng sớm, ông đây sẽ quyết một trận sống mái với lão ta bên bờ sông!

- Vâng, đại soái!

Đội trưởng thân vệ của Thạch Toản là Trương Sở lên trước lĩnh lệnh, quay người đi. Đại soái hôm nay rốt cuộc nghĩ gì, gãn không đoán rõ được. Nhưng bản thân Trương Sở lại hoàn toàn đồng ý với câu nói cuối cùng của đối phương:

- Bố mày dù sao cũng là một tướng quân, thấy khó là chạy, sau này làm sao lăn lộn trên đường được nữa?

Thông qua miệng của bọn binh lính đang xây cây cầu tạm, thư khiêu chiến của Thạch Toản bên này rất nhanh chóng truyền đến tai Sài Thiệu. Sau khi nghe xong, trước đơ ra một tí, sau đó lắc đầu cười:

- Dọa, chơi trò này với ông mày à, đúng là bị mỡ lợn che mất tim. Bảo các huynh đệ, kẻ xây cầu tiếp tục xây, kẻ ngủ tiếp tục ngủ. Sáng sớm ngày mai, bổn tướng quân sẽ dẫn các ngươi đi cắt đầu quân địch!

Các tướng trong trướng cười ầm lên, đều cười đám giặc hại dân hại nước bờ bên kia không biết tự lượng sức mình. Sài Thiệu ngẫm nghĩ một chút, chỉ tay kêu kẻ vừa được mình cất nhắc lên làm Định Viễn Tương Quân Trần Lương Thành lại, thấp giọng dặn dò:

- Việc cảnh giới đêm nay, làm phiền ngươi và kị binh dưới trướng ngươi vậy. Đặt thêm mấy trạm canh gác, đừng hi vọng tin tưởng vào lời lũ giặc cỏ!

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Trần Lương Thành chắp tay thi lễ, trong lòng tràn ngập sự cảm kích Sài Thiệu. Thực tế đã chứng minh, trên cây cầu chật hẹp, rất khó phát huy hết sức chiến đấu của kị binh. Tùy tiện tiến lên, chỉ có nước bị người ta làm thịt mà thôi. Còn việc đi tuần tra trên bãi sông, canh gác cho cả bọn lại không có rủi ro chết chóc. Hơn nữa, đám kị binh dưới trướng mình vừa mới gặp phải đợt đả kích nặng nề cũng có thể nhân cơ hội này hồi phục thể lực và sĩ khí.

- Lui xuống nghỉ ngơi hết đi, đã đến lúc này rồi, cứ để cho bọn giặc cỏ đó sống thêm một đêm nữa thì có làm sao?

Sài Thiệu mệt mỏi phất tay, lệnh cho các tướng sĩ lui xuống.

Các tướng lĩnh bận rộn liên tục mấy ngày liền, sớm đã mệt mỏi rã dời, nghe thấy Sài Thiệu thương cảm như vậy, cảm tạ một câu, lũ lượt đứng dậy ra ngoài. Sau khi đại trướng trong quân lại yên tĩnh trở lại, Tả Dực Vệ đại tướng quân Sài Thiệu hướng về phía ngọn đèn dầu nhấp nháy lắc lắc đầu, nhếch miệng cười khổ:

- Ha ha, ông đây đúng là hổ lạc đồng bằng thật à, đến cả loại sâu tặc cũng dám chơi trò nghi binh với ông mày! Ha ha, ha ha, coi như mày lì, nếu là một năm trước thì.....

Nếu là một năm trước, y mới không thèm quan tâm Thạch Toản dùng kế gì, trực tiếp dẫn quân bổ nhào sang là xong. Dù sao thì thắng lợi cuối cùng chắc chắn là thuộc về mình rồi, có khác chỉ là vấn đề huynh đệ dưới trướng tổn thất bao nhiêu mà thôi. Nhưng bây giờ thì không được, người khi đang gặp vận xui, kiếm không nổi nhiều tiền của như vậy. Cái chức Tả Dực Vệ không biết có bao nhiêu con mắt nhòm ngó, đánh hết huynh đệ rồi, sau này mình cũng không cần cầm binh nữa.

Nghĩ đến mấy chuyện bát nháo vớ vẩn này, y lại nhớ tới người vợ quá cố của mình. Nếu Uyển Nhi còn sống, bất kể có gây sự với mình thế nào, nể mặt nàng, cũng không ai còn dám có ý với mình. Nhưng bây giờ nghĩ tới những chuyện này còn có tác dụng gì nữa? Nàng đã chết gần một năm rồi. Xác cũng không thể tìm lại được. Thứ ngủ yên trong mộ phần hưởng thụ sự cúng tế của gia đình cũng chỉ tấm áo giáp mặc mấy năm yên bình mà thôi!

Công bằng mà nói thì tình cảm vợ chồngiữa Sài Thiệu và Uyển Nhi vốn chẳng có là mấy. Cuộc hôn nhân này của bọn họ hoàn toàn được xây dựng vì mục đích liên kết hai gia tộc mà thôi, kẻ trong cuộc cả hai bên đều biết rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa tính cách hai người cũng đều quá mạnh mẽ, rất khó bao dung cho nhau. Là một kẻ phong lưu lỗi lạc, danh tiếng khắp kinh thành, nên người vợ mà Sài Thiệu cần là một người con gái yểu điệu, dịu dàng, mà Uyển Nhi thì giỏi nhất về bày binh bố trận, múa kiếm khua đao. Trong ánh mắt nàng không phải không có nét dịu dàng, nhưng cái nét dịu dàng đó tuyệt đối không phải vì mình mà có. Đã từng vào một thời khắc nào đó trong một tháng một năm nào đó, Sài Thiệu đã từng trông thấy cái vẻ yểu điệu đó của Uyển Nhi. Nhưng chỉ quay lưng một cái, gương mặt nàng lại trở về cái vẻ đoan trang mà con gái Đường công nên có.

Chắc là lúc bày cách giúp em gái Lý Ki! Sài Thiệu bây giờ vẫn còn nhớ Lý Ki năm đó vì lý do gì mà phải rời nhà, tỷ muội hai người đang nói đến đoạn nào trong quá khứ. Nhưng khi mình đột nhiên xuất hiện bên cạnh thì, hai tỷ muội lại lập tức chuyển chủ đề, nói bóng nói gió y. Thật là bực mình! Chẳng phải là chuyện hư hỏng thời niên thiếu sao, có ai chưa từng tuổi trẻ ngông cuồng? Với lòng dạ Sài đại hiệp của mình, còn quan tâm mấy cái trò vô vị đó sao?

Cứ nghĩ cứ nghĩ, Sài Thiệu lại mơ màng ngủ thiếp đi. Trong ánh trăng mờ, y thấy mình lại quay về mấy năm trước, khi hai vợ chồng trốn chạy từ Trường An về. Trong tình thế người mệt ngựa đói, y vo vô ý hát một câu “'Ngu hề ngu hề nại nhược hà?” sau đó thấy vợ mình cười nhạt xoay người, đề nghị mình:

- Tướng công cứ việc rời đi, Uyển Nhi tự có cách thoát thân!

- Ta không phải là có ý đó!

Sài Thiệu vô cùng tức giận, lớn tiếng biện minh cho mình. Nhưng tiếng vó ngựa trong đêm đen ngày càng cận kề, còn tiếp tục giằng co vô nghĩa nữa, hai vợ chồng sẽ chẳng có ai thoát được cả. Thế là, y quay người, thúc ngựa phi về lối rẽ. Vốn nghĩ Uyển Nhi sẽ nhanh chóng chịu nhịn mà đuổi theo, ai ngờ cho đến tận khi cưỡi ngựa mệt muốn chết, sau lưng vẫn không có tiếng gì.

- Ta lúc đó thực sự không muốn bỏ nàng lại!

Chỉ chớp mắt, Sài Thiệu lại thấy mình đến dưới chân thành Trường An. Quân Đột Quyết đông như kiến tấn công đến, bên cạnh mình và Uyển Nhi đã không còn một tên thị vệ nào nữa.

- Tướng công cứ việc rời đi!

Vẫn là câu nói đó, vẫn nụ cười đó. Sau đó Uyển Nhi vung hoành đao lên, xông vào tên địch cách mình gần nhất.một mũi tên lạnh đột nhiên bắn tới từ phía sau, cắm vào tấm thân mềm mại của Uyển Nhi. Sài Thiệu lớn tiếng hét xông vào quân địch. Giết hết đám Đột Quyết, đoạt lại người vợ, trong lòng đau như dao cắt. Trong lúc mơ hồ, lại nghe thấy Uyển Nhi thấp giọng dặn dò:

- Đừng vì ta mà báo thù, tướng công hãy tiếp tục sống tốt!

Bình Luận (0)
Comment