- Ta phải giết ngươi…
Sài Thiệu biết mũi tên đó là do kẻ nào bắn, đặt người vợ xuống, lớn tiếng rên rỉ. Rầm một cái trời sập đất nứt, toàn bộ trường thành bốc cháy, ngọn lửa trong chốc lát đã nuốt chửng hết tất cả những gì có trong trời đất này.
- Ta phải giết…
Sài Thiệu lớn tiếng gào rít, hai mắt trừng trừng, thì phát hiện tay mình đang chìm trong sáp nến, bị sáp nến chảy đầy tay.
- Đại tướng quân,
Tất cả bọn thân binh đều xông tới, vây thành vòng tròn quanh Sài Thiệu:
- Không sao, không sao, ta ngủ mơ thôi!
Sài Thiệu mệt mỏi xua xua tay, lệnh cho thân binh tản ra.
- Canh mấy rồi, trời sáng chưa?
- Canh ba giờ dần rồi, trời vẫn tối đen!
Gia tướng Sài Nhung nhìn ra ngoài, thấp giọng trả lời.
- Ta đã ngủ lâu thế rồi sao?
Sài Thiệu có chút không tin vào tai mình, quét ánh mắt ra ngoài trướng một cái, quả nhiên đã có thể lờ mờ nhìn ra hình dạng bên ngoài. Vươn vai một cái, y lề mề đứng dậy vận động gân cốt, vừa đi lại trong quân trướng, vừa tiếp tục hỏi:
- Cầu xây xong chưa? Bờ đối diện có động tĩnh gì không?
- Khoảng giờ sửu đã xây xong rồi, cách bờ đối diện khoảng nửa trượng. Về cơ bản có thể nhảy một cái là qua.
Gia tướng Sài Nhung từ nhỏ đã theo y, hiểu rất rõ chủ nhân lúc này cần nhất điều gì, vừa hầu hạ Sài Thiệu rửa mặt, vừa nhỏ giọng báo cáo lại tình hình mới nhất phát sinh tối qua:
- Quân địch hết lòng tuân thủ lời hứa, không phát động công kích đêm qua. Bến sông đối diện cũng dành cho chúng ta một khoảng trống lớn. Nhưng theo phỏng đoán của Đoạn tham quân, tướng giặc định để qua nửa mới đánh!
- Chỉ dựa vào mấy nghìn người ngựa bên bờ đó?
Sài Thiệu bĩu môi cười lạnh, nhận lấy chiếc khăn mặt ấm từ tay Sài Nhung, lau lung tung lên mặt vài cái:
- Trừ phi tất cả đều là Mạch Đao thủ! Nếu Đậu Kiến Đức luyện được năm nghìn tay Mạch Đao thủ thật thì, hắn sớm đã thống nhất Hà Bắc rồi, hà tất cứ phải đợi đến bây giờ?
- Ha ha, ha ha!
Sài Nhung lúng túng gãi đầu:
- Đại tướng quân nói đúng, tiểu nhân hồ đồ rồi!
- Kẻ làm tướng, cẩn thận một chút cũng tốt!
Sài Thiệu vứt khăn mặt trả cho đối phương, cười cổ vũ.
- Còn tình hình gì mới không. Thám báo phái đi về chưa? Ngươi trực tiếp nói cho ta nghe, đỡ phải lật mấy cái báo cáo kia!
- Cũng không có gì khác! Phía Lý tướng quân và La tướng quân vẫn chưa có tin tức gì!
Được cổ vũ, Sài Nhung càng nói càng có trật tự:
- Tối qua mật thám còn báo lại tình hình phía bờ đối diện, quân địch đại khái có khoảng năm đến bảy ngàn. Tên cầm quân họ Thạch, là Cao Đường đại tổng quản dưới trướng Đậu Kiến Đức. Minh Châu quân hôm trước đối đầu với ta cũng đã thăm dò rõ rồi. Địa bàn ở Bình Ân, Thanh Chương, là tay chân của tên tướng giặc Trình Danh Chấn, bây giờ tạm thời phụ thuộc vào Đậu Kiến Đức!
- Ồ!
Sài Thiệu trầm giọng trầm ngâm.
- Người này ta hình như nghe nói qua rồi, năm đó chính Phùng lão tướng quân chết trong tay hắn! Chắc cũng là nhân vật không tầm thường! Hắn cũng ở bờ đối diện sao? Bờ đối diện có cờ hiệu của hắn không?
- Cái này, thám báo vẫn chưa tìm hiểu được rõ ràng. Tên Ngũ Thiên Tích hôm trước liều mạng với chúng ta, chắc cũng có mặt. Vẫn là cờ hiệu của Minh Châu Quân!
Sài Nhung ngẫm nghĩ một lát, cố hết sức báo cáo chi tiết.
Chỉ với tin này, hiển nhiên không đủ đáp ứng yêu cầu tác chiến. Nhưng Sài Thiệu cũng không thể hi vọng nhiều hơn, ngàn dặm tập kích bất ngờ, chưa quen với cuộc sống nơi đây, thám báo có thể thăm do quân tình được đến mức này, đã là khó lắm rồi. Đang lúc y định cân nhắc về tình hình quân địch mới nhất thì, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kèn:
- Ồ ồ òoooooo
Trong bầu không khí yên tĩnh của sáng sớm, tiếng kèn vang lên vô cùng chói tai. Sài Thiệu bước ra ngoài trướng, tay nắm chuôi đao quát hỏi:
- Sao lại thế này? Kẻ nào đang cố ý làm loạn!
Trời còn chưa sáng hẳn, đám sĩ tốt còn đang ngủ say. Sau khi bị tiếng kèn đột ngột vang lên đánh thức, chật vật bước ra khỏi trại. Cũng may bình thường luyện tập nghiêm khắc, cả bọn vẫn chưa hoàn toàn loạn hẳn hàng lối. Dưới tiếng quát của tên quân trực, rất nhanh chóng ổn định lại, Trần Lương Thành phụ trách cảnh giới bên ngoài cũng vừa thúc ngựa về tới, nhảy khỏi yên ngựa, khom người báo cáo Sài Thiệu:
- Khởi bẩm tướng quân, quân địch bên bờ thổi kèn, khiêu chiến với quân ta.
- Bao nhiêu người? động thái thế nào?
Sài Thiệu chau mày, trầm mặt hỏi.
- Toàn quân tập hợp, bày một trận tuyến cực lớn!
Trần Lương Thành đứng thẳng người lên, lớn tiếng trả lời.
- Muốn chết!
Sài Thiệu thấp giọng chửi. Đem cả năm nghìn người túm tụm lại một chỗ đến cả tả hữu trung quân cũng không phân, hoàn toàn chỉ là một vụ cá cược.chẳng may trận tuyến sụp đổ, chủ tướng có chết cũng chẳng biết tại sao chết.nhưng càng khinh suất như thế, đối với Lý gia quân mà nói lại càng rắc rối. Bởi vì số sĩ tốt có thể qua cầu tấn công sang bờ bên kia cùng một lúc có hạn, rất khó hình thành bước đột phá mang tính cục bộ.
- Mặc chúng đi, chúng ta không thể để người ta dắt mũi được!
Minh Pháp tham quân Đoàn Chí Huyền tiến lên, thấp giọng đề nghị với Sài Thiệu.
Ý này rất phù hợp với tình hình trước mắt. Bất kể đối phương dùng phương kế gì, thì chênh lệch quân số giữa địch và ta bày ra đấy. Chỉ cần quy củ đánh tiếp, sớm muộn gì cũng phá được cái trận tuyến kia. Sài Thiệu nghĩ nghĩ, thấy lời Đoàn Chí Huyền rất có lý, cười xua tay, lớn tiếng mệnh lệnh:
- Không sai, hắn có bao nhiêu diệu kế đi chăng nữa, chắc chắn có quy luật nào đó. Để mọi người giải tán ăn cơm, giờ mão ba khắc tập trung, giờ thìn vượt sông theo kế hoạch.
- Giải tán đi ăn cơm. Giờ mão tập trung, giờ thìn vượt sông!
Trong tiếng hò hét của tên quân truyền lệnh, đám sĩ tốt bị tiếng kèn của Lý gia quân đánh thức vừa ngáp, vừa nguyền rủa người thân của quân địch, lũ lượt rời đi. Cách thời gian tập hợp vẫn còn một khoảng thời gian, nhưng quay về cũng chắc chắn không ngủ tiếp được. Cái cảm giác vừa thoải mái vừa bứt rứt này dày vò người ta nhất, khiến cả bọn khắp người đều cảm thấy chua xót. Nhưng lũ thất đức bờ bên kia được hời còn không chịu yên, ồ ồ ồ thổi kèn khiêu khích không ngớt.
Tiếng kèn thê lương im bặt, lọt vào lỗ tai con người, sau đó biến thành từng đám lông lợn, lổm chổm găm vào trong tim. Nếu có thể lựa chọn thì, tướng sĩ Lý gia quân nguyện ôm bụng đói khai chiến với quân địch ngay bây giờ, cũng không chịu nhận nhịn chịu đựng cái kiểu hủy diệt này. Nhưng bọn họ thấp cổ bé họng, không có tư cách nghi ngờ quyết định của chủ soái. Chỉ có thể lê cái xác mệt mỏi, dày vò trong ánh bình minh, mi mắt trên dưới dính vào nhau.
Không biết cố bao lâu, cuối cùng, tiếng kèn bờ đối diện đột nhiên tắt lịm. Ngay sau đó, tiếng trống trận bên doanh trại mình nổ vang. Lập tức, tiếng quan quân cấp thấp hùng hùng hổ hổ hiệu lệnh:
- Bỏ lại bát, bỏ bát lại.chỉnh đốn đội hình, chỉnh đốn đội hình, mấy tên ăn hại các ngươi, chỉnh đốn đội ngũ. Chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị vượt sông. Giết con mẹ nó đi!
- Qua sông, qua sông!
Tiếng âm thanh nháo nhào đáp, ăn cơm rồi với chưa ăn cơm chả khác gì nhau. Đám sĩ tốt người này át người kia, thấp giọng chửi rủa, không biết là đang chửi rủa lũ địch đáng chết, hay là đang chửi tên cấp trên của mình. Đội ngũ bận rộn dần dần ra hình, hùng hùng hổ hổ, bước thấp bước cao hướng về phía bờ sông. Trên bờ sông, lớp sương mỏng bị ánh mặt trời nhuộm thành màu phấn nhạt, vòng vèo uốn lượn, bốc hơi liên tục.
Trong lớp sương màu phấn nhạt đó, Lý gia quân chậm rãi bưới lên cầu, xếp thành hình những con rồng, chụm đầu mà tiến.
Đám sương trắng buổi sáng bao vây lấy họ. Bãi cạn dưới cầu, đám xác trên thượng lưu trôi xuống bị đám lau sậy khô làm dắt lại giữa dòng, lặng lẽ, cái này tiếp cái kia, giống như ngủ say vậy. Thỉnh thoảng ánh mặt trời xuyên qua sương mù, bóng người sống lập tức trải lên mắt người đã chết, kẻ sống người chết trong chốc lát bị đám sương màu phấn buổi sớm kết thành một thể, phân không ra đâu là địa ngục, đâu là nhân gian?