- Giết kẻ tặc!
Nhoáng cái, Hoài Hóa Lang tướng Tôn Viêm Võ đã vọt tới tuyến đầu, giơ hoành đao gào thét. Vài tên hộ vệ trung thành và tận tâm bảo vệ gã ở giữa, cầm trường sóc ra sức đâm về trước, phương trận của tướng quân địch lại lần nữa bị cạy mở ra khe hở. Tôn Viêm Võ một bước vọt xa, hoành đao nhanh chóng lướt nhanh, mấy đùi người theo ánh đao bay lên. Người bị thương lớn tiếng rú thảm. Không đợi địch thủ kịp phản ứng, Tôn Viêm Võ lại bước về trước một bước, vẫn khẽ khom người, đảo qua, xung quanh dường như lại có thêm một khe hở lớn, sau đó lại đảo qua, khe hở nháy mắt tăng lên, sĩ tốt Lý gia phía sau rất nhanh dẫn quân tướng lao qua khe hở, đẩy con cháu Đậu gia lui về xa.
Trong nháy mắt, ít nhất hơn mười người ngã xuống dưới đao Tôn Viêm Võ. Máu tươi văng đầy người gã, chảy từ trên áo giáp xuống, gã lại nửa bước cũng không chịu ngừng lại, tiếp tục reo hò đấu tranh anh dũng tiến về trước, lại tiến về trước, lại lần nữa tiến về trước, giơ tay chém xuống như vào chỗ không người.
Cùng lúc đó, Quy Đức Trung Lang Tướng Lý Vinh nhảy xuống cầu nổi, từ cánh tả nhảy vào phương trận Thạch Gia Quân. Du Kích tướng quân Mã Tắc Khanh nhảy xuống cầu nổi, dẫn dắt đồng chí dưới trướng từ hữu quân đột nhập phương trận Thạch Gia Quân. Ba gã dũng tướng hô ứng lẫn nhau, giống như ba mãnh hổ nhào vào bầy cừu. Phương trận Thạch Gia Quân lần nữa xuất hiện vết rạn, chỗ hổng, và vết rạn càng lúc càng lớn. Mắt thấy phương trận sẽ sụp đổ, trong giây lát, Thạch Toản đình chỉ kích trống, cầm một lệnh kỳ màu đen sẫm lên.
Ô ô, ô ô, ô ô ô ô ô ô ——" lệnh kỳ triển khai, một trận kèn quái dị chợt vang lên. Trong bụi lau sậy khô héo bên bờ sông, đột nhiên có hơn mười bè gỗ đẩy ra, mỗi một bè gỗ đều chở hơn mười tử sĩ để trần phần trên, còn có một đống cỏ lau rất lớn được tưới dầu. Không đợi Lý Gia Quân kịp phản ứng, các tử sĩ nắm sào trúc đã chuẩn bị trước đó, ra sức chống, trong phút chốc đã chèo bè gỗ ra giữa sông, sau đó đồng loạt dùng lực, vài chục bè gỗ biến thành một đầu rồng dài, đụng vào cầu nổi giữa sông.
- Ngăn cản bọn họ!
Đoàn Chí Huyền phản ứng nhanh chóng, hạ lệnh thay Sài Thiệu.
- Cung tiễn thủ, bắn bè gỗ, bắn bè gỗ!
Gần như là cùng lúc đó, thân binh của Sài Thiệu cũng xé cổ họng, đem mệnh lệnh mới nhất truyền khắp toàn quân. Cung tiễn thủ Lý gia đang ở giương cung cài tên tìm kiếm mục tiêu lập tức quay lại bắn mũi tên lông vũ che trời phủ đất về phía giữa sông. Trên mặt sông rộng lớn lập tức nổi lên một trận mưa tên. Bọt nước màu đỏ và màu hoa máu vẩy ra, sĩ tốt Thạch Gia Quân bị bắn trúng giống như sủi cảo rơi xuống sông, nhưng bè gỗ theo quán tính lực đẩy của dòng nước không hề ngừng nghỉ tiếp tục tới gần phía cầu nổi.
- Thình thịch!
Hai nhánh bè gỗ đánh vào bao cát bám trụ cầu nổi phát ra tiếng nổ vang nặng nề. Cầu gỗ dựng lên tạm thời lung lay, sau đó dần khôi phục lại. Không đụng gãy! Con cháu Lý gia đang xếp thành hàng qua sông nhất tề thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc đó,, trên bè gỗ đột nhiên dâng lên một luồng khói đặc, cỏ lau trước đó chất đống trên bè gỗ đã được đốt lên, khói đặc cùng với ngọn lửa cuốn lên mặt cầu.
- A!
Sĩ tốt Lý gia bị đốt trở tay không kịp, xô đẩy nhau trong khói đặc và lửa cháy bùm bùm rơi vào trong nước.
Từng cột khói đặc của bè gỗ còn lại theo dòng nước dưới sự thao túng của đội cảm tử tiếp tục đánh về tòa cầu nổi thứ hai.
- Bắn tên, bắn tên, ngăn cản bọn họ!
Trong nháy mắt, tất cả lực chú ý của cung tiễn thủ Lý Gia Quân đều bị bè gỗ bốc cháy thu hút, liều mạng bắn chụm về giữa sông. Một đám tử sĩ thao túng bè gỗ bị bắn thành con nhím, hấp hối sắp chết, lại dùng khí lực cuối cùng phụ giúp sào trúc, giãy dụa đẩy bè gỗ đến gần trụ cầu.
Ngươi không cho ta sống, ta cũng không cho ngươi sống. Trong tiếng cười lạnh, bè gỗ đánh lên cầu nổi, dũng sĩ Thạch Gia Quân cả người là mũi tên lông vũ xoay người rơi xuống nước. Trong nháy mắt này, trong ánh mắt họ không có sợ hãi, chỉ có kiêu ngạo. Họ tận lực rồi, đã xứng đáng với hai mươi xâu tiền thưởng mà Thạch Toản tướng quân cấp cho, đã xứng đáng với hương thân phụ lão ở bờ sông bên kia đang chăm chú theo dõi mình. Nếu ngày khác tứ hải quy nhất, bất kể ai làm Hoàng đế, con cháu của họ có thể dựa vào hai mươi xâu tiền thưởng kia mua đất khai hoang, lấy vợ sinh con, cuộc sống hạnh phúc vượt xa so với các bậc cha chú.
Yêu cầu của họ đơn giản như thế, sinh mạng rẻ như thế, trong lịch sử vĩnh viễn sẽ không ghi nhớ tên của họ. Nhưng, hình bóng của họ sẽ lại lại tre già măng mọc, tràn ngập thiên niên thanh sử.
Chỉ có điều hy vọng cuộc sống đời sau của mình sẽ đỡ hơn mình một chút, tốt hơn người khác một chút. Không có yêu cầu xa vời, nhưng điều này có thể chịu được hết thảy đau khổ.
Bè gỗ mang theo khói đặc xuôi dòng đánh về phía tòa cầu nổi thứ ba, sĩ tốt Lý gia ở mặt cầu gần như bị sợ ngây người, không chịu tiếp tục đi tới, nhưng cũng không cách nào lui về phía sau. Bọn họ trơ mắt nhìn con rồng lửa tuôn về hướng chân mình, trơ mắt nhìn ngọn lửa cuốn lấy thân mình. Sau đó, vô số người bị thiêu đốt rên rỉ nhảy xuống nước, trốn về phía bờ sông, mặc kệ người chỉ huy phía sau khàn cả giọng quát mắng, cũng không quản nước sông sâu bao nhiêu.
Tòa cầu nổi thứ ba, thứ tư liên tục bị bè gỗ đụng trúng, tử sĩ Thạch Gia Quân may mắn còn sống sót ở trên bè gỗ tiếp tục khống chế, liên tiếp dùng liệt hỏa chặn đứt bốn tòa cầu nổi, lúc binh lính trên tòa cầu nổi thứ năm phản ứng đúng lúc, dưới sự dẫn dắt của một gã Tiểu Giáo nhảy xuống nước, dùng thân thể chặn đường đi của bè gỗ. Trải qua một phen chém giết, bọn họ giết chết tất cả dũng sĩ Thạch Gia Quân trên bè gỗ, bảo vệ đại quân đi qua hai lối đi cuối cùng để qua sông.
Bè gỗ còn lại mất đi chủ nhân, xoáy tròn, mang theo luồng khói đặc cuối cùng lướt qua dưới cầu nổi, sĩ tốt Lý gia trên cầu nổi hoan hồ rầm trời, mồ hôi cuồn cuộn từ trên mặt chảy xuống.
- Qua sông, qua sông, đừng ngừng lại.
Chiêu Võ lang tướng Dương Hoài la to, đốc xúc đồng chí nhà mình tiếp tục đi. Nhân số Lý Gia Quân ở mặt tiếp xúc với đối phương không chiếm ưu thế, nếu dừng công kích lại sẽ rất dễ dàng bị đối phương bắt lấy sơ hở.
Phản ứng của y cũng không chậm, nhưng đã trở nên vô bổ rồi. Củi cỏ trên tòa bè gỗ rất có hạn, căn bản không đốt cháy đứt đoạn được tòa cầu nổi nào, mà yêu cầu của Thạch Toản cũng không phải là đốt hoàn toàn cầu nổi đứt đoạn, bỏ nhiều tính mạng như vậy, cái y cầu chính là Lý Gia Quân dừng thế tấn công lại.
Dừng lại một chút, dừng lại một chút, chỉ cần ngừng lại một chút ngắn ngủi cũng đã đủ rồi.
- Toàn quân về phía trước.
Thừa dịp cơ hội kẻ thù công kích trên cầu nổi đình trệ, Thạch Toản lớn tiếng mệnh lệnh, bỏ lại dùi trống, thuận tay nắm đao lên.
- Toàn quân tiến lên!
Thạch Trọng, Thạch Tuệ, còn có cả Trương Toàn, Phùng Khánh và toàn bộ tướng lĩnh nắm binh khí lên, gia nhập danh sách phản kích.
Phương trận của Lý Gia Quân vẫn luôn tấn công sừng sững không ngã đột nhiên co rút lại, sau đó chậm rãi tiến về trước. Nhóm sĩ tốt từng người từng người tiến lên, tre già măng mọc. Tôn Viêm Võ, Mã Tắc Khanh nhảy vào trong phương trận ra sức chém giết, nhưng không cách nào ngăn cản bước chân đối phương. Bọn họ hoàn toàn dựa vào vũ dũng cá nhân chế tạo ra chỗ hổng lại quá chật hẹp, chậm rãi chen chúc, các đồng chí tiếp sau đến không kịp, cũng tiếp ứng không được.