- Sát lại, dựa sát về phía ta!
Hoài Hóa lang tướng Tôn Viêm Võ khàn cả giọng, hoành đao múa như gió, không lọt một giọt nước, gần trăm sĩ tốt Thạch Gia Quân tiếp cận đến gần y đều chém ngã, lấy y làm trung tâm, xung quanh tạo thành một vòng máu. Bị vùi lấp ở trong phương trận, con cháu Lý gia nắm chặt thời cơ, liều lĩnh hướng tới gần phía Tôn Viêm Võ. Dựa lưng vào nhau bảo hộ cho nhau, giữa dòng người như hải triều sừng sững không ngã.
- Tại chỗ kết trận, Đại tướng quân lập tức sẽ cứu viện chúng ta!
Được Tôn Viêm Võ nhắc nhở, hai người Quy Đức Trung Lang Tướng Lý Vinh, Du Kích tướng quân Mã Tắc Khanh cũng nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, đem sĩ tốt Lý Gia Quân phụ cận mình tụ tập cùng một chỗ, tạo thành hai vòng tròn trận nhỏ vững chắc. Phương trận Thạch Gia Quân đang đẩy tiến về phía trước bị ba cái “Điểm nút” ngăn lại, một đoạn trung gian rất lớn bị cắt phá thành mảnh nhỏ. Tam Lang Thạch Trọng đang liều mạng thấy hình dáng đó, giận tím mặt, quơ một cái búa lao:
- Tránh ra, tránh ra, để ta đối phó gã!
Vừa xông lên, y vừa nhắc nhở đoàn người chú ý nhường đường. Chẳng những nhắc nhở đồng chí nhà mình, cũng thu hút ánh mắt của đám người Tôn Viêm Võ lại đây.
Trước trận chém tướng, là biện pháp hữu hiệu nhất đả kích sĩ khí quân địch. Không đợi Thạch Trọng tới gần, một gã Lữ Soái Lý Gia Quân lập tức thoát ly đội ngũ, đánh về phía Thạch Trọng. Trong tay y cầm chính là một cây giáo dài, người chưa tới, mũi giáo tới trước. Mắt thấy sẽ đâm đến ngực Thạch Trọng, người sau đột nhiên ngừng chạy, thân thể giống như bị ngăn trở ngã sang bên cạnh, sau đó nghiêng ngả lảo đảo bước ra hai bước, một gối chấm đất, lưỡi búa quét vẹo từ dưới lên trên. Lữ Soái của Lý Gia Quân muốn rút lui giáo ngăn cản, đã tới không kịp. Lưỡi búa đen như mực trực tiếp chém vào xương sườn y, chém đứt áo giáp và bụng, xé nội tạng thành vài khúc quét đi ra ngoài.
- A!
Lữ Soái của Lý Gia Quân kêu thảm một tiếng, ngửa mặt ngã xuống đất. Mất đi trọng tâm, Thạch Trọng tướng quân nương búa huy động quán tính va chạm về phía trước, dùng bả vai đẩy ra một cái cán trường mâu khác đâm đến bên người, một cước đá vào đũng quần người cầm mâu.
- A…
Lại là một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sĩ tốt Lý Gia Quân cầm mâu lỗ mũi phún máu, hẳn đã không sống nổi. Nguyên bản những trận tròn nhỏ vững chắc nháy mắt đã xuất hiện chỗ hổng, Tam Lang Thạch Trọng liều mạng mang theo vài tên tâm phúc dồn sức về phía trước. Tôn Viêm Võ hổn hển, mắng, vung đao nghênh chiến. Thạch Trọng vung búa đối mặt lưỡi dao, khiến hoành đao tóe ra một dãy đốm lửa. Sau đó phản thủ một búa, bổ về phía ót của đối phương. Tôn Viêm Võ bị đồng chí nhà mình vây quanh, tránh cũng không thể tránh, chỉ phải giơ lên hoành đao đón đỡ. "Đương" lại là một tiếng giòn vang, búa Thạch Trọng bị đập trúng, hoành đao trong tay Tôn Viêm Võ bị nện thành hình cung.
- Lại đến!
Thạch Trọng xuất thân tiều phu, không thiếu nhất chính là khí lực, không đợi Tôn Viêm Võ đổi mới binh khí, lại là một lực bổ Hoa Sơn."Keng!" "Keng!" "Keng!" "Keng!" Đốm lửa văng khắp nơi, hoành đao trong tay Tôn Viêm Võ càng ngày càng cong, càng ngày càng cong, rốt cục "Răng rắc" một tiếng bị chém làm hai đoạn.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. Tôn Viêm Võ cầm trong tay nửa thanh thân đao quăng về phía mặt Thạch Trọng, nhảy thả người về phía sau, đụng vào trên người đồng chí nhà mình, đem vòng tròn trận thật vất vả tạo thành phá hoàn toàn mục nát, nhờ đó cũng đã tránh được một kích ra sức của Thạch Trọng. Chộp thanh dài giáo từ trong tay một huynh đệ, lại lần nữa đón nhận. Tiếp tục đuổi giết kẻ thù, cái trán Thạch Trọng bị thân đao bay tới chém trúng, trên ót máu tươi giàn giụa, cùng với máu bắn tung tóe ở trên người hòa lẫn vào nhau, cả người thoạt nhìn liền giống bị tạt qua máu.
Không kịp lau máu trên mặt, giáo dài của Tôn Viêm Võ đã đâm tới trước mắt. Thạch Trọng nghiêng thân thể, nhưng lúc này nhưng không có may mắn như lần trước mà tránh thoát, bị mũi giáo đâm xuyên thấu hõm vai:
- A ——!
Y lớn tiếng kêu thảm, một tay vung búa quét ngang, chém giáo cán thành hai đoạn. Sau đó cả người mang búa bổ nhào về phía trước, thẳng tiến đụng vào trong ngực Tôn Viêm Võ.
Tôn Viêm Võ kêu lên một tiếng trầm đục, ngã ngồi xuống. Thạch Trọng dùng đầu đè vào đầu của y, đầu gối đè xuống bắp đùi của y, một tay phụ giúp búa hung hăng ép xuống. Khoảng cách gần như thế, lưỡi búa căn bản không phát huy được tác dụng chặt chém, tựa như một khối cục sắt gắt gao cắt xuống. Hai tay Tôn Viêm Võ nắm chặt lấy búa, ra sức đẩy trở lại. Miệng lớn tiếng hô quát, mệnh lệnh huynh đệ nhà mình tới giải vây trước. Con cháu Lý gia gần đó vốn nhân số không nhiều, đội hình phòng ngự tản ra, lập tức bị sĩ tốt Đậu gia giết tới cuốn lấy, đâu còn rút được tay mà cứu viện người bên ngoài. Giữa tiếng kêu gào thê thảm xé ruột xé gan, lưỡi búa của Thạch Trọng tướng quân ép xuống, ép xuống, cuối cùng cả người đều nằm đi lên, đòn búa xuống phía dưới. Đại phủ cứng rắn rất nặng đè cong ngón tay Tôn Viêm Võ, chặt đứt bì giáp hộ thân của y, chọc vỡ xương ngực của y, nội tạng và máu đen theo miệng lỗ mũi bị đè ép đi ra.
- Người nào ngăn ta, chết!
Thạch Trọng rút búa trong thân thể địch nhân ra, xoay người chạy về phía mục tiêu kế tiếp. Đang cùng đối thủ giằng co, con cháu Lý gia nghe được thanh âm cước bộ của y, bị dọa đến luống cuống tay chân. Sĩ tốt Đậu Gia Quân bên cạnh lập tức nắm lấy cơ hội, đao mâu đều tiến tới, khiến đám con cháu Lý gia vùng vẫy trong vũng máu.
- Người nào ngăn ta, chết!
Thạch Trọng bước nhanh qua vũng máu chảy, chạy về phía tên địch tiếp theo. Con cháu Lý gia kia nhìn qua bộ dáng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, trên miệng còn mang theo một vòng lông tơ. Phát hiện mình bị một hung thần ác sát giết tới, sợ tới mức lên tiếng khóc lớn. Vừa khóc, vừa múa binh khí lung tung. Không cần Thạch Trọng động thủ, sĩ tốt bình thường bên dưới liền giải quyết xong đứa bé này. Có chút không đành lòng, nhưng ra tay lại không lưu tình chút nào.
- Đi tìm chết, đi tìm chết!
Thạch Trọng la to, giống như kẻ điên đánh về phía một đám kẻ thù ở phía khác. Mới chạy ra không bao xa, đã bị một cái bổ trên mặt, không thể không dừng bước.
- Duy trì đội hình, sự tình bên kia không cần ngươi lo!
Thạch Toản đuổi theo kịp lại gần bên tai Thạch Trọng, lớn tiếng mệnh lệnh. Người sau nháy mắt tỉnh táo lại, lớn tiếng thét dài, xoay người đánh về phía trận trước.
Cùng lúc đó, trong một “Điểm nút” khác của phương trận, Lý Vinh và Thạch Tuệ đã phân ra thắng bại. Về kinh nghiệm chiến trận, Lý Vinh có kinh nghiệm phong phú, nương một bước sai đâm giáo dài vào bụng Thạch Tuệ. Thạch Tuệ bị thương thật nặng kêu thảm ngã xuống đất, hai tay lại bắt lấy cán giáo gắt gao không chịu buông ra. Lý Vinh rút hai lần mà không rút được, lúc đang muốn buông tha thì đồng chí bên người đã bị giết sạch. Ba gã sĩ tốt Thạch Gia Quân vây lên gã, trường mâu, đoản đao cao thấp đâm loạn. Lý Vinh nghiêng người uốn éo, từ dưới đất nhặt lên đoạn lưỡi, đâm vào ngực một người cách mình gần nhất. Sau đó bị vài thanh binh khí đồng thời đâm trúng, rống giận nhào vào trên người Thạch Tuệ.
Hai người nhanh chóng giằng co lại với nhau, máu theo từ trên người mình người địch nhân không ngừng chảy. Trong lúc đó, Thạch Tuệ ngửa ra hướng đầu về phía trước, phun ra một búng máu, khí tuyệt bỏ mình. Lý Vinh bắt tay chống đỡ ở trên lồng ngực của y, đứng dậy một chút, một chút, sau đó thở thật dài “Xuyyyyyy” một tiếng, tắt thở.
Hai người Trương Toàn, Phùng Khánh song chiến với Mã Tắc Khanh, đánh giết khó phân thắng bại. Sĩ tốt Thạch Gia Quân xung quanh ùa lên, thừa dịp Mã Tắc Khanh bị cuốn lấy giải quyết hết tất cả Lý gia con cháu hãm ở phụ cận. Lẻ loi một mình Mã Tắc Khanh phải chắn trái giết, sức cùng lực kiệt, bị Trương Toàn vọt tới bên người ôm lấy eo. Phùng Khánh xem chuẩn cơ hội, đập tới một búa, đem cả mũ giáp và đầu Mã Tắc Khanh đều bị đập phá đến nát nhừ.