Giải quyết xong vấn đề bên trong, đại phương trận của Thạch Gia Quân càng ngày càng thông thuận, giống như nước lũ vọt lên bãi sông, khiến con cháu Lý gia kế tiếp vượt qua sông tới bại lui. Con cháu Lý gia đến tiếp sau ở trên cầu bị khói đặc ngăn cản, tạm thời không thể trợ giúp tiền phương hữu hiệu, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng chí mình bị chen chúc xuống sông, bị giáo dài đâm chết ở trong biển máu.
- Tên nỏ, bắn ở đầu trận tuyến, mở đường cho đại quân!
Sài Thiệu đứng ở bên kia bờ sông chỉ huy chiến đấu nổi trận lôi đình, rống giận phát ra một mệnh lệnh tàn nhẫn.
Đứng ở giữa bờ nam dòng sông đầy máu loãng, nỏ thủ Lý gia chuẩn bị đã lâu lập tức giơ lên cung nỏ, bóp dây cung nỏ lạnh như băng. Trước làn tên, đồng chí nhà mình không thể lướt qua đã thối lui xuống tới mép nước sông, bọn họ đành phải nhất tịnh giải quyết cùng kẻ thù. Trong phút chốc, bên kia bờ sông chẳng phân biệt được địch ta ngã xuống một mảng lớn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi rủa, tiếng ai minh bên tai không dứt. Máu loãng chảy thành dòng suối tràn vào nước sông, khiến nước sông vốn đã đỏ bừng bị nhuộm đỏ càng nhiều, dưới ánh mặt trời tỏa sáng, khói bốc lên, trong sương mù trôi về hướng hạ du.
Phương trận của Thạch Gia Quân đang ra sức đẩy lên trước lập tức ngừng lại, tất cả mọi người sợ ngây người, chẳng ai ngờ rằng Sài Thiệu lại đi ra ngoài "Thông suốt" như thế. Các huynh đệ Tiền phương và phía sau chen chúc thành đoàn, ở bờ sông biên loạn thành một đống bia ngắm. Nỏ thủ của Lý Gia Quân không chút khách khí đem càng nhiều thiết vũ trường nỏ bắn đi qua, khiến sĩ tốt Thạch gia trở tay không kịp thành một mảnh hỗn độn.
- Lùi về phía sau, lùi về phía sau! Lùi về phía sau kết trận!
Trong phương trận, Thạch Toản tim đau như bị đao cắt. Chi đội ngũ này là y một tay kéo lên, các huynh đệ đều là đồng hương hoặc là đồng tộc của y, tình nghĩa với nhau cực kỳ thâm hậu. Vốn định mang theo bọn họ tìm một con đường sống, lại không dự đoán được, một buổi sáng sớm, đã đưa toàn bộ bọn họ vào trong tay ác quỷ.
- Đại soái, không thể lui a! Còn lui xuống, các huynh đệ liền chết vô ích rồi!
Trương Toàn lau máu và nước mắt trên mặt, hướng về phía Thạch Toản kêu la:
- Hủy cầu đi, báo thù cho các huynh đệ!
Xoay người, y lập tức giơ đao lên, nghĩa vô phản cố đánh về phía cầu nổi đang dần dần khôi phục suôn sẻ.
Một cây thiết nỏ xuyên thủng thân thể y, từ sau lưng lộ ra mũi nỏ nhọn đen sẫm. Ngay sau đó, một loạt thiết nỏ chi chít từ trong thân thể của y chui đi ra, trực tiếp chia người y làm vài khúc. Vài tên thân binh xông đi lên ý đồ đoạt di thể của y trở về, chưa kịp vọt tới bên thân Trương Toàn, đã đều bị bắn thành con nhím. Tên nỏ như châu chấu bay, đến từng loạt, từng loạt, phương trận Thạch Gia Quân ngay phía trước hoàn toàn sụp đổ, mọi người tuôn ra cùng một chỗ, kêu loạn tránh lui về phía phương xa.
- Kết trận, một lần nữa kết trận. Thuẫn bài thủ tiến lên đứng vững!
Bị huynh đệ nhà mình xô đẩy, Thạch Toản vừa chật vật lui về phía sau vừa ý đồ ổn định đầu trận tuyến. Không ít thân binh tay cầm tay, ở chung quanh y kéo thành một hàng. Lại ngăn không được bước chân đoàn người lui về phía sau, đảo mắt đã bị chen lấn ngã trái ngã phải.
- Kết trận, kết trận, còn lui xuống ai cũng sống không được!
Thạch Toản kinh hãi, quơ vỏ đao đánh loạn khắp nơi. Các huynh đệ đã bị tên nỏ đánh cho hồ đồ lại không chịu nghe nữa, ôm cái đầu liều mạng lùi về phía sau.
- Minh Châu Doanh, tiến lên! Ổn định đầu trận tuyến
Thời khắc mấu chốt, thanh âm Ngũ Thiên Tích từ phía sau truyền đến, không cao, lại giống như tiếng trời truyền vào tai rất nhiều người. Làm cho tâm tình đoàn người thấp thỏm lo âu nhất thời lâm vào yên tĩnh. Theo sát sau, ba trăm danh trọng giáp Mạch Đao Thủ kết đội tiến lên, dùng cán đao ngăn trở dòng người đang lùi về phía sau. Dòng người hỗn loạn đã bị ngăn cản, ra sức xô đẩy, nhưng không cách nào thúc đẩy trọng giáp Mạch Đao Thủ mảy may. Rất nhiều người nghiêng thân mình lách qua, tiếp tục tháo chạy. Cũng có không ít người không thể không dừng bước, nhắm mắt lại, chờ đợi thiết nỏ bay tới lấy đi tính mạng của bản thân.
Đau đớn trong tưởng tượng lại chậm chạp không có tới, đám người sắp chết mở to mắt, mới bỗng nhiên phát hiện đoàn người trong lúc hỗn loạn đã thối lui ra khỏi khoảng chừng hơn hai trăm bước, sớm thối lui ra khỏi tầm bắn của tên nỏ.
- Kết trận, kết trận. Thuẫn bài thủ tiến lên, bảo vệ toàn quân! Minh Châu Doanh nhìn chúng ta đó!
Thanh âm của Thạch Toản rốt cục truyền đến lỗ tai đoàn người, trong lo lắng xen lẫn hổ thẹn:
- Kết trận, kết trận. Thuẫn bài thủ tiến lên, bảo vệ toàn quân! Minh Châu Doanh đang nhìn chúng ta!
Đám thân binh xé cổ họng, lớn tiếng lặp lại mệnh lệnh này. Đang lúc mờ mịt quân tốt Thạch Gia Quân nhìn nhau, lại nhìn nhìn Minh Châu Doanh đồ sộ bất động, trong lòng đột nhiên dâng lên sự tàn nhẫn, ra sức chạy tới đứng ở bên người Thạch Toản, một lần nữa sửa sang lại ra một hàng ngũ công kích tứ phương.
- Cung tiễn thủ, nỏ thủ cùng nhau đẩy về phía trước, đến mảnh đất trống bờ bên kia cho ta!
Bên kia bờ sông, Sài Thiệu nhặt được món hời lớn tiếng mệnh lệnh. Một đoạn này của Nhu Thủy Hà cũng không bao sâu, gió sông cũng không mãnh liệt giống thượng du, trận chiến vừa rồi, đã xác nhận uy lực thiết thực hữu hiệu của cung nỏ. Nghe được mệnh lệnh, vài tên quan quân cấp thấp tổ chức toàn bộ cung tiễn thủ và nỏ thủ, kết thành hàng ngũ, từng bước một tiến về phía trước. Tại chỗ nước sông không quá vòng eo thì dừng lại, một lần nữa chia làm mấy hàng, luân phiên đem vũ tiễn và nỏ dài bắn về phía bờ bên kia.
Thạch Gia Quân vừa dùng tấm chắn chống cự cung nỏ tập kích, vừa chậm rãi lui về phía sau. Tránh ra cầu nổi đối diện bãi sông, lại lần nữa rời khỏi ngoài tầm bắn của vũ tiễn. Dựa vào khoảng cách này, sĩ tốt Lý Gia Quân dập tắt toàn bộ lửa trên cầu nổi. Đại đội quân tốt đi qua cầu nổi, dưới sự yểm hộ của vũ tiễn, chậm rãi kết trận bờ bắc bãi sông.
Thạch Toản gấp đến độ cái trán gân xanh nổi lên, đã hứa với Trình Danh Chấn ngăn quân tướng địch ở bãi sông, y quyết không thể tự nuốt lời hứa. Quay đầu nhìn Ngũ Thiên Tích, đối phương cũng nhẹ nhàng hướng gật đầu. Hai người đồng thời liệt miệng, sau đó tất cả đồng thanh nói:
- Lại tới một lần! Từ tây ép sang hướng đông.
- Ta trước!
Ngũ Thiên Tích nhanh chóng lại bổ sung một câu.
- Ta phái người bảo vệ cánh của ngươi!
Thạch Toản gật gật đầu, dứt khoát hứa hẹn.
Ngũ Thiên Tích cười ha hả, giơ cao mạch đao trong tay, la lớn:
- Các huynh đệ, đi theo ta đến! Dạy tên họ Sài một bài học!
- Dạy tên họ Sài một bài học!
Đám Mạch Đao Thủ lớn tiếng đáp lại, chỉnh tề bước chân, cùng Ngũ Thiên Tích một đường đi về hướng bờ sông.
- Tiểu Thạch Đầu, dẫn người lấy tấm chắn bảo vệ Võ Tướng quân!
Thạch Toản cắn chặt răng, từ trong cổ họng hô lên một mệnh lệnh tàn nhẫn. Thạch Trọng đang liều mạng nghe vậy, đỏ hồng mắt từ bên người đoạt lấy một chiếc lá chắn mộc, nâng quá đỉnh đầu, la lớn:
- Minh Châu Doanh tiến lên, không sợ chết, giơ lá chắn đi theo ta! Bảo vệ huynh đệ Minh Châu!
- Không sợ chết đi theo ta, bảo vệ Minh Châu huynh đệ!
Phùng Khánh nhặt lên tấm chắn, dẫn dắt đám đồng chí của mình, chạy đến bên cạnh đám Mạch Đao Thủ, tạo thành hai cái hàng đơn dài, ngăn trở phương hướng vũ tiễn khả năng bay tới.
Cung tiễn thủ và nỏ thủ ở giữa sông lập tức phát hiện biến hóa này, điều chỉnh mục tiêu, đem cung tiễn và dài nỏ nhắm ngay thuẫn bài thủ. Vũ tiễn bay che trời phủ đất, nện đến tấm chắn rung động thùng thùng. Thạch Gia Quân sắc mặt trắng bệch đám thuẫn bài thủ cắn chặt răng, dùng cánh tay chắn tại bên người, đi theo bên cạnh mạch đao trận nửa bước không rơi.
Một loạt vũ tiễn qua đi, theo sát sau là một loạt nỏ dài bay tới. Một loạt nỏ dài qua đi, theo sát sau bay tới vũ tiễn. Tấm chắn làm bằng gỗ bị bắn giống con nhím, từ từ xuất hiện cái khe. Đột nhiên, vài tấm chắn vỡ vụn, con cháu Thạch gia phía sau tấm chắn lộ ra ngoài. Vũ tiễn lập tức bắn đầy thân thể của bọn chúng, khiến bọn chúng lảo đảo. Thuẫn thủ bên trong lập tức sắp xếp bổ vị, ngăn khoảng không mới xuất hiện, ngăn trở tất cả khả năng thương tổn đối với Mạch Đao Thủ.
Một gã thuẫn bài thủ ngã xuống, một gã thuẫn bài thủ từ trong đội ngũ tiến lên bổ sung vị trí.
Cứ một gã thuẫn bài thủ ngã xuống, lại một gã thuẫn bài thủ đi hướng bên ngoài, bổ sung vào chỗ các đồng chí mới tử vong.
Một gã, lại là một gã. Thuẫn bài thủ càng không ngừng ngã sấp xuống, thuẫn bài thủ càng không ngừng bổ vị, tre già măng mọc. Người mặc trọng giáp Mạch Đao Thủ nắm chặt trường đao, cắn răng, trong mắt phun lửa giận, chậm rãi tới gần đầu cầu, tới gần.
- Đông đông đông, đông đông đông!
Tiếng trống trầm thấp lại vang lên, đứng ở bãi sông cách đó không xa, Thạch Toản hai tay múa may dùi trống, máu loãng theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
- Ô ô, ô ô, ô ô!
Nhóm thân binh thổi kèn lên, vì Mạch Đao Thủ, vì đồng chí nhà mình, hò hét, tăng thêm sức mạnh.
Gió đột nhiên nổi lên.
Trong mơ hồ, như có thần minh ở trên bầu trời nổi khúc ca.
Phong tiêu tiêu hề Nhu Thủy hàn!