Mạch Đao Đội xếp thành hình mũi nhọn, trước hẹp sau rộng, giống như cái giũa hướng về phía Tây tới gần chiếc cầu nổi. Từ chỗ bọn họ bắt đầu xuất phát đến chỗ mục tiêu, chỉ ngắn ngủn khoảng ba trăm bước, nhưng chưa có chạy xong một nửa ba trăm bước này, đã có hơn một trăm sĩ tốt Thạch Gia Quân gánh vác nhiệm vụ yểm hộ ngã xuống dưới làn vũ tiễn của địch nhân.
Một bước một người, mỗi bước là máu. Nhưng Ngũ Thiên Tích vẫn không thể đề cao tốc độ đi tới của đội ngũ. Chớ nói một thân áo giáp nặng đến hơn bốn mươi cân đã hạn chế biên độ di động Mạch Đao Thủ, mặc dù là có thể bước nhanh hơn, Ngũ Thiên Tích cũng không dám mạo hiểm mù quáng vọt tới trước trận hình bị đang xung loạn. Một gã Mạch Đao Thủ một mình vào trận không tạo nên tác dụng nghịch chuyển Càn Khôn, sự thật năm đó ở thua ở trong tay Trình Danh Chấn, đã chứng minh đầy đủ điểm này. Mạch Đao Thủ phá địch, bằng phối hợp chỉnh thể, đối với đại trận sẽ tạo ra uy áp rất lớn, một đao bổ ra, người lập tức vỡ nát, cho nên trăm người kết trận đủ có thể phá ngàn. Nếu là ngàn người kết trận, cho dù chống lại hơn vạn quân địch, cũng có thể chém cho họ người ngã ngựa đổ.
Một bước, một bước, lại là một bước. Tiếng trọng giáp va chạm ù ù như sấm, khiến hai bờ sông Nhu Thủy lâm vào lay động. Không đợi tới gần, đạo thứ nhất con cháu Lý gia ở đầu cầu phía Tây đã luống cuống. Bọn họ rõ ràng nhìn thấy vũ tiễn từ giữa sông đã rơi xuống đầu Mạch Đao Thủ, lại chỉ tạo ở trên thiết túi của đối phương vài vết ấn trắng, sau đó phí công rơi xuống đất. Bọn họ rõ ràng nhìn thấy trên bãi sông thi thể lung tung chặn đường đi tới của Mạch Đao Thủ, nhưng phương hướng thi hành Mạch Đao trận ngay cả lệch một chút cũng chưa phát ra nổi tác dụng, trong nháy mắt, bước chân đã bị áo giáp bao lấy sụp thành bánh thịt.
Oanh, oanh, oanh. Một bước tiếp theo một bước, không hề tạm dừng. Vô địch vô ngã. Tựa như một cái quái thú áo giáp nanh dài, bất luận cái gì ngăn cản trước mặt nó gì đó đều bị xé thành khối vụn.
- Kết trận, kết trận!
Không riêng gì đạo thứ nhất con cháu Lý gia ở phía Tây cầu nổi luống cuống. Tòa thứ hai, tòa thứ ba, tòa thứ tư, mãi cho đến tòa thứ sáu, tất cả binh lính đã chạy quá cầu nổi, dưới mệnh lệnh Chiêu Võ Lang Tướng Dương Hoài, liều lĩnh hướng tới trước tòa cầu nổi thứ nhất tập kết. Sáu tòa cầu nổi vừa mới khôi phục thẳng đường chỉ có thể đưa tới một số hữu hạn sĩ tốt, bọn họ nhất định phải ngăn trở Mạch Đao trận, làm cho các đồng chí lên bờ phía sau tranh thủ thời gian.
- Phía trước, phía trước bắn!
Giữa sông, Ninh Viễn tướng quân Ngô Bình phụ trách chỉ huy cung tiễn thủ và nỏ thủ cũng sốt ruột, liều lĩnh mệnh lệnh cho cung tiễn thủ và nỏ thủ bắn gần chống đỡ.
Năng lực xuyên thấu của cung tiễn yếu, độ chính xác chịu ảnh hưởng của sức gió thật lớn, bởi vậy trên chiến trường, phương thức công kích chủ yếu là ném bắn, dựa vào bao trùm trên diện tích lớn, tạo sát thương cho quân địch. Năng lực xuyên thấu của tên nỏ mạnh, chịu ảnh hưởng của sức gió nhỏ, bởi vậy trên chiến trường phương thức công kích chủ yếu là bình bắn, có thể nhắm mục tiêu là đánh lén tướng lĩnh cấp thấp của quân địch. Nhưng chỉ cần Mạch Đao trận và đồng chí nhà mình phát sinh tiếp xúc, bất kể cung tiễn hay là tên nỏ đều không thể không dừng lại. Địch ta chẳng phân biệt được, cách thực hiện bắn loạn chỉ có thể dùng vào thời điểm nguy cơ vạn bất đắc dĩ. Nếu một gã tướng lĩnh luôn làm việc hồ đồ lung tung, không cần quân địch đến công phá, nói không chừng lúc đang ngủ trời chưa tối, gã cũng sẽ bị huynh đệ nhà mình hái rơi đầu.
Không cần Ngô Bình thúc giục, nhóm cung tiễn thủ và nỏ thủ cũng biết rõ ràng thời điểm liều mạng của mình tới rồi. Tới gần giơ cung nỏ về phía trước, đem tiễn ngậm vào trong miệng để tránh vũ tiễn bị nước sông làm ướt. Nước rất xiết không quá lồng ngực của bọn họ, hơi bất lưu thần đã có người bị trượt chân trong lớp bùn ở đáy sông, bị nước sông cuốn cùng cả binh khí về hướng xa. Nhưng đồng chí bên cạnh lại không dám tạm dừng chút nào, một mình điều khiển một cung, hai người trước sau phối hợp với điều khiển một nỏ, khiến cung tiễn và tên nỏ tạo nên một luồng sóng đoạt mệnh đâm vào trên người và đỉnh đầu của Thuẫn Bài thủ.
Hạ du dòng sông, gió nhỏ, vũ tiễn bị ảnh hưởng cũng ít. Hạ du dòng sông, nước nông, cho nên nỏ thủ có thể ở giữa dòng sông xếp thành nhóm mà vượt qua, tạo thành hình dẻ quạt trợ giúp cho các đồng chí phụ cận đầu cầu. Những thứ ở thượng cầu gỗ vô danh đều tạo nên điều kiện bất lợi có tác dụng chế ước đối với cung nỏ thủ của Lý Gia Quân, nhưng ở hạ du rộng lớn thì không còn tồn tại. Cung tiễn và tên nỏ khi chiến đấu ở trên cầu gỗ vô danh không thể phát huy uy lực, vào lúc này có được sự phát huy lớn nhất. Như mưa bắn chụm xuống, sở bộ của Thạch Trọng thuộc Thuẫn Bài Thủ bị huyết nhục văng tung tóe, toàn bộ tường lá chắn tràn đầy nguy cơ. Bỗng nhiên, vài tên Thuẫn Bài Thủ đồng thời té ngã, một mũi tên nỏ từ khe hở tường lá chắn bay vào chính giữa cổ một gã Mạch Đao Thủ. “Bùm!” Mạch Đao Thủ bị tên nỏ bắn bị thương quỳ xuống đầy đất, ngay sau đó, bị đồng chí đến tiếp sau đẩy ra khỏi đội ngũ.
- Rác rưởi!
Nhóm Mạch Đao Thủ tới gần lớn tiếng chửi bậy, chỉ trích nhóm Thuẫn Bài Thủ bên cạnh người bảo hộ bất lợi. Vài tên Thuẫn Bài Thủ Phụ cận nhất thời đỏ tròng mắt, nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó cắn răng một cái, thoát ly đội ngũ, trực tiếp vọt tới phía giữa sông. Đang ở dòng sông, đám nỏ thủ ở hướng bờ bắc đang bắn chợt sửng sốt, theo bản năng liền thay đổi phương hướng, đem tên nỏ bắn về phía nguy hiểm càng ngày càng gần. Nhóm Thuẫn Bài Thủ vọt vào dòng sông một tay nhấc lá chắn bảo vệ thân mình lộ ra trên mặt sông, một tay cầm đao, phun đầy nước sông đi nhanh tới. Không đợi tiếp xúc với mục tiêu, bọn họ đã bị mấy trăm mũi cung tiễn và tên nỏ đến từ các góc độ khác nhau bắn thành con nhím.
Máu, theo con sông khuếch tán ra, khiến thượng du nước sông chảy xuống chia làm ba dòng màu hoàn toàn bất đồng. Hai dòng màu xanh, một dòng phiêu đỏ, liễm diễm thiêu đốt lên, hòa nhập vào vũng máu ở dưới cầu nổi. Ánh mắt Tam Lang Thạch Trọng nhất thời bị máu nhuộm thành màu đỏ bừng, y không tán thành đại soái nhà mình liều mạng vì Đậu Kiến Đức, nhưng trên chiến trường y cũng không phải tên ẻo lả. Chết thì chết thôi! Một ý niệm quay cuồng ở trong lòng. Cuối cùng hóa thành một câu, thốt mà ra:
- Mấy cảm tử tiến lên, tiến lên giết cung tiễn thủ. Lão tử đi theo sau!
- Không sợ chết, đi theo ta! Đi chết với ta!
Một gã thân binh tên hồi nhỏ gọi là Thạch Lạp Tử hô lớn một tiếng, trước khi Thạch Toản áp dụng tiến thêm một bước hành động, đem tấm chắn chắn ở trên người hướng giữa dòng sông phóng đi.
- Đi tìm chết, đi tìm chết!
Hơn trăm gã thân tín của Thạch Toản theo hàng tường lá chắn thứ nhất lao tới, đi theo phía sau Thạch Lạp Tử, tạo nên hình tam giác, đơn giản bảo hộ lẫn nhau, nước sông chảy qua, hướng về phía nguồn phóng vũ tiễn mà đi.
Đám cung thủ và nỏ thủ ngoại trừ cung nỏ ở trong tay ra không có bất kỳ vũ khí nào khác kinh hãi, không để ý Ninh Viễn tướng quân Ngô Bình đang quát lớn, đều chuyển hướng, đem cung tiễn và tên nỏ đều hướng về phía đám người Thạch Lạp Tử vọt tới. Bọn họ đem hơn phân nửa kẻ thù thả ở giữa dòng sông, sau đó trước khi kẻ thù nhao đầu về phía trước, trong nháy mắt đẩy ngã một phần ba ở mặt khác. Cuối cùng còn dư lại hai mươi mấy gã Thuẫn Bài Thủ Thạch Gia Quân lớn tiếng rít gào, đem tấm chắn hướng về phía trên đầu cung nỏ thủ, hai tay vung đao, nhào vào giữa quân địch.
Vật lộn sát người, sức chiến đấu đám cung nỏ thủ gần như bằng không. Chỉ có thể quơ cánh cung tránh né mọi nơi. Đám người Thạch Lạp Tử đã đánh bạc tính mạng lại không quan tâm, đuổi theo phía sau nhóm cung nỏ thủ, từng đao một, làm cho đội ngũ công kích từ xa nhanh chóng tán loạn, lộn xộn.