Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 530 - Chương 174: Vấn Đỉnh (40)

Chương 174: Vấn đỉnh (40)

- Giết một tên hòa vốn, giết hai tên lãi một tên!

Thạch Lạp Tử trở mình chém một gã cung tiễn thủ cách mình gần nhất, cười toe toét lộ vẻ ngây ngô trên gương mặt đen vàng hô lên. Y là cô nhi từ thuở nhỏ được sơn trại thu dưỡng, cha mẹ chết sớm giữa loạn thế. Với y mà nói, bất kể là Lý Gia Quân, hay là Sài Gia Quân, chỉ cần là mặc thân áo quần quan phủ, chính là kẻ thù không đội trời chung. Ngươi không cho ta sống, ta cũng không cho ngươi sống, đạo lý chỉ đơn giản như vậy. Đơn giản đến nỗi không cần làm phiền bất luận cái gì thánh hiền để giải thích.

- Giết một hòa vốn!

Nhóm Thuẫn Bài Thủ lớn tiếng đáp lại, quơ phác đao, như hổ vào bầy dê. Viện thủ quân địch phái tới đã xuống nước, số lượng gấp bọn họ mấy chục. Viện thủ quân địch phái tới đã tới gần, là lúc nếu ngươi không đi sẽ chết ở giữa sông. Nhưng là bọn họ không một người nào lui về phía sau, quơ phác đao, đuổi đám cung nỏ thủ đến mức như Sói đuổi lợn sữa.

Viện quân ở bờ Nam rất nhanh liền chạy tới, mười mấy người đánh một người, chém đám người Thạch Lạp Tử thịt vụn. Nhóm cung nỏ thủ đang chạy trốn khắp nơi nghe Ngô Bình thét ra lệnh liền tụ lại, kéo về giữa dòng sông, một lần nữa xếp thành một hình quạt. Bọn họ đem cung tiễn và tên nỏ đưa lên phía trước, nhưng không tìm được mục tiêu thích hợp nữa. Mạch Đao Đội đã đi đến này đoạn là dùng huyết nhục của đồng chí để dựng Trường Thành, con cháu Lý gia giống như cự thú vọt vào trước đầu cầu gấp gáp kết thành chiến trận. Bên bờ sông tường lá chắn đã vỡ nát liền nhanh chóng lùi lại phía sau, quẹo ở cánh Mạch Đao Trận, một lần nữa tạo thành một bức tường đồng vách sắt.

- Ta bảo vệ cánh của ngươi!

Trên người bị đâm hai cây Lang Nha tiễn, Tam Lang Thạch Trọng cầm tấm chắn đứng dưới ánh mặt trời, giống như pho tượng. Máu theo bì giáp đơn bạc chảy xuống, nhuộm đỏ tấm chắn, nhuộm đỏ cả bờ cát dưới chân.

- Ta bảo vệ cánh của ngươi, ta hứa rồi, ta đã làm được.

- Giết!

Cảm nhận được nhiệt độ bên người truyền đến, Ngũ Thiên Tích giơ lên mạch đao thật dài, từ trong kẽ răng phun ra một chữ. Trường đao vung lên, ánh mặt trời chiếu lên đao tỏa ra một luồng ánh sáng. Luồng sáng lướt qua, huyết nhục văng tung tóe, con cháu Lý gia như cỏ khô trong gió.

- Giết!

Mấy trăm gã Mạch Đao Thủ bước ra một bước, ánh đao chỉnh tề bổ vẹo về phía dưới. Mấy chục gã con cháu Lý gia che ở trước trận xúm lại bị đánh bay ngược ra, từ giữa không trung rơi một trận mưa máu. Lý gia con cháu lục tục xông lên trước bị máu thịt các đồng chí mình rót đầy mặt và đầu cổ, theo bản năng ngừng một chút, sau đó há to mồm, lớn tiếng kêu thảm thiết.

- A ——

Người sắp chết và người chưa chết cùng kêu lên thảm thiết. Dường như thấy được ác quỷ từ địa ngục đi ra. Không tệ, mấy tên cả người bị áo giáp bao vây không phải người, đích đích xác xác là ác quỷ trong địa ngục bò ra. Bọn họ giấu ánh mắt ở mặt sau giáp căn bản không có chút nào nhu hòa của nhân loại, có chỉ thù hận và quả quyết.

Ở nơi ánh mắt cừu hận đang nhìn chăm chú mà nói, tất cả những người cản đường đều là gà mái chó gỗ. Ngươi không nhìn thấy ta là đồng loại, ta cũng không nhìn thấy ngươi là đồng loại. Máu rơi không phải là của đồng loại, không nói đến cái gì thương hại.

- " Giết!" " Giết!" " Giết!

Đang hét hò ở bên trong, Mạch Đao Thủ chậm rãi đẩy lên trước. Nơi đi qua, đều bị chặt thành một đống thịt nát."Oanh!" "Oanh!" "Oanh!" Tiếng bước chân rơi xuống đất như sấm, tạo nên từng đường máu. Mấy trăm quái thú áo giáp xếp thành hàng về phía trước, một bước, một bước, lại là một bước. Từ trong đội ngũ Lý Gia Quân đẩy thành một lỗ thủng chỉnh tề, đẩy cho con cháu Lý gia không ngừng lui về phía sau.

- Ngăn bọn họ lại!

Chiêu Võ Lang Tướng Dương Hoài vung đao chém vài tên huynh đệ trở mình ý đồ chạy trốn, lớn tiếng hò hét. Nhất định phải ngăn chặn thế công của Mạch Đao Đội lại, nếu không nguy hiểm mà hơn hai ngàn người đã qua sông này tuyệt đối có thể gây nên sụp đổ. Đến lúc đó, nếu tòa cầu nổi thứ nhất không bảo đảm, năm tòa cầu nổi còn lại, cũng vô cùng có khả năng bị quân địch lục tục giết đi lên đốt hết sạch.

- Theo ta lên, thời điểm báo đáp Sài tướng quân tới rồi!

Phấn Võ Lang Tướng Tưởng Khâm mang theo hơn trăm tên thân tín lao ra bản đội, trực tiếp đánh về phía Mạch Đao đứng ngay phía trước. Hai người y và Dương Hoài đều là nhân tài mới xuất hiện Sài Thiệu một tay nhấc rút lên, từ trong xương cốt đã sớm mang dấu ấn dòng chính Sài gia. Nếu Sài Thiệu thăng chức nhanh, hai người bọn họ không lo không thể ngồi được chức quan lớn. Nhưng nếu chẳng may Sài Thiệu thất thế, bọn họ đời này cũng đi theo, khó có thể xoay người.

Dưới sự lôi kéo hai vị tướng quân, hơn ba trăm tên cảm tử tìm kiếm phong hầu tụ tập thành đoàn trước trận, ở phía trước trận hình tròn phòng ngự đã sụp đổ, một lần nữa hội tụ thành một trận tam giác nho nhỏ. Ngay phía trước trận tam giác, chính là Phấn Võ Lang Tướng Tưởng Khâm. Chiêu Võ Lang Tướng Dương Hoài ẩn thân vị trí mắt trận phía sau ba năm người, chuẩn bị bất cứ lúc nào đều tạo thành mũi dùi thứ hai sáp nhập vào Mạch Đao Đội.

- Lão tử liều mạng với ngươi!

Phấn Võ Lang Tướng Tưởng Khâm cầm trong tay một chiếc giáo dài mới vừa giành được từ trong tay huynh đệ, hướng về phía trăm tên nhóm Mạch Đao Thủ gần đó la to. Y có thể nhìn ra, đi phía trước Mạch Đao Trận, chính diện đối với mình đúng là mắt trận của trận này. Chỉ cần phế bỏ mắt trận, có thể đủ để khiến lực công kích của Mạch Đao Trận chậm lại một nửa.

Ngũ Thiên Tích đối diện lại hờ hững. Dùng cước bộ của mình ngăn chặn toàn quân đẩy mạnh tốc độ, lấy tiết tấu trước khi chưa tiếp xúc cùng quân địch, tiếp tục từng bước một đẩy mạnh tiến về phía trước. Đẩy lên trước, đẩy lên trước. Lùi về sau, lùi về sau. Phảng phất giống như có hiểu ngầm, nhóm Mạch Đao Thủ tiến lên một bước, con cháu Lý gia sau lưng Tưởng Khâm liền lùi về phía sau một bước, kéo theo y, mũi trận này cũng không khỏi không lùi về phía sau. Liên luỵ đến tất cả sĩ tốt Lý gia qua sông không thể không lui về phía sau. Đẩy lên trước, đẩy lên trước. Lùi về sau, lùi về sau. Phấn Võ Lang Tướng Tưởng Khâm dường như bị người tát cho vài phát tát, trên mặt đỏ bừng gần như sẽ nhỏ máu xuống.

- Lão tử liều mạng với ngươi!

Y cắn chặt răng, thà rằng mất đi sự yểm hộ của đồng chí, cũng không muốn lại phải chịu loại cắt thịt này. Một mình đơn độc đứng ở trước Mạch Đao Trận, lớn tiếng khiêu chiến.

Ngũ Thiên Tích như trước không thèm để ý đến y. Dẫn theo Mạch Đao Đội chậm rãi tiến về phía trước. Oanh, oanh, oanh, tiếng thiết giáp trật tự chạm vào nhau ở bên trong, thân thể Tưởng Khâm bay rớt ra ngoài, cô độc ở giữa không trung lật cái bổ nhào, chia năm xẻ bảy.

"Oanh!" Mạch Đao Trận tiếp tục tiến lên trước, đánh lên hàng ngũ hình trùy phía sau Tưởng Khâm. Khiến cái hình trùy lợi hại này bị đạp nát tại chỗ, tiếng gãy tay và thịt nát cùng với tiếng kêu thảm thiết khắp nơi. Không đợi đẩy lên vị trí mắt trận, Chiêu Võ Lang Tướng Dương Hoài tức thì cảm thấy chính mình hỏng mất. Khàn cả giọng phát ra một tiếng rên rỉ, đi đầu chạy về phía sau.

Phía sau, chính là con cháu Lý gia đang sợ ngây người. Phía đằng sau nữa, chính là Nhu Thủy cuồn cuộn. Chiêu Võ Lang Tướng Dương Hoài sớm đã quên mình là ai, đẩy ra một đồng chí chặn đường, lại đụng vào một người, sau đó bỏ lại binh khí, một đầu nhảy vào trong dòng sông đỏ.

Phía trước phía sau y, còn có hàng trăm con cháu Lý gia, hồn bay phách lạc hốt hoảng chạy trốn. Biết rõ trốn tới bờ bên kia là hậu quả gì, biết rõ Diêm vương đang ngay tại bờ bên kia mài đao soàn soạt, cũng không dám quay đầu lại.

Đột nhiên, bọn họ thấy được một ánh đao. Không phải đến từ sau lưng, mà là đến từ phía trước.

Tính ra cả ngàn con cháu Lý gia nhảy xuống dòng sông, dọc theo hai bên cầu nổi, giết chết lính đào ngũ nhà mình, lội nước đi trước. Nhu Thủy Hà Nam, vẫn ý đồ bảo tồn thực lực, Sài Thiệu trả cái giá nhỏ nhất để qua sông, buông dùi trống, thét dài đứng lên.

Bờ bắc sông Nhu Thủy, Mạch Đao Đội đã đẩy qua đầu cây cầu thứ nhất. Sau đó dọc theo đường sông, tiếp tục không nhanh không chậm đẩy đi về phía đầu tòa cầu nổi thứ hai. Mũi quân tiên phong thẳng tiên, như nước sôi vẩy trong tuyết.

Bình Luận (0)
Comment