Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 532 - Chương 176: Vấn Đỉnh (42)

Chương 176: Vấn đỉnh (42)

Bờ bắc Nhu Thủy, áp lực Thạch Gia Quân và Mạch Đao Đội gặp phải nhất thời yếu bớt.

- Trình Tướng quân đến đây, làm mất đường lui của họ Sài!

Ngũ Thiên Tích đang trong tình trạng mệt mỏi kiệt sức lập tức giơ lên mạch đao, lớn tiếng kêu la. Tới giờ khắc này, dưới trướng y ba trăm Mạch Đao Đội đã bị quân địch dùng phương thức quấn chặt đánh đi mất hơn sáu mươi người, còn đánh tiếp, mặc dù không bị đánh đến suy sụp triệt để, đoàn người cũng muốn tươi sống mệt chết.

- Giết, giết qua sông đi, bắt sống loại ăn cơm chùa như Sài Thiệu!

So với Ngũ Thiên Tích, bản lĩnh cổ vũ sĩ tốt của Thạch Toản quả thực không thể dùng hai chữ "Chu đáo" để hình dung. Đao thép nhuốm máu vừa mới đưa lên, từ trong miệng liền toát ra một câu khẩu hiệu vừa phát triển uy phong nhà mình, lại diệt sĩ khí quân địch.

- Giết qua sông đi, bắt sống loại ăn cơm chùa như Sài Thiệu!

Binh lính Thạch Gia Quân mới mặc kệ đối phương cảm thụ như thế nào, lặp lại sảng khoái như thế.

Con cháu Lý gia mất đi sự trợ giúp, nhất thời sĩ khí biến mất, bị Thạch Gia Quân và Mạch Đao Đội liên tiếp chém bay hơn mười người, còn dư lại nhanh chóng lùi về phía sau, trên cầu thì chạy qua, dưới cầu thì đi bộ lội nước, đưa đẩy nhau lùi về phía sau.

Biết tình thế không ổn, Đoàn Chí Đạt nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy lập tức vọt tới giữa dòng sông, đứng ở trên lưng ngựa lớn tiếng ủng hộ sĩ khí:

- Không cần sợ, không cần sợ, phục binh không có mấy người, Sau khi Đại tướng quân giết bớt quân địch liền sẽ trở lại tiếp ứng cho chúng ta!

- Phục binh không có mấy người, Đại tướng quân giết bớt quân địch xong liền sẽ trở lại tiếp ứng cho chúng ta!

Các quân quan tầng thấp nhất của Lý Gia Quân cũng biết chính mình nên làm như thế nào, xé cổ họng, đem lời nói Đoàn Chí Đạt lặp lại vài lần. Dường như phục binh đánh tới bờ Nam thực là một đám đám ô hợp, giống như dễ dàng là có thể bị Sài Thiệu bị xua tan.

- Cung tiễn thủ, bắn ở đầu trận tuyến, bắn ở đầu trận tuyến!

Thanh âm ồn ào náo động hơi chút dừng lại, một đạo quân lệnh khác của Đoàn Chí Đạt lại truyền tới khắp tai mọi người.

Cung tiễn thủ đang mờ mịt thất thố ngâm mình ở trong nước nghe lệnh, điều cao góc độ, ở chỗ giao giới sông huynh đệ nhà mình bị quân địch đuổi tới hạ xuống một làn mưa tên. Nhóm nỏ thủ cũng tận khả năng lớn nhất tìm kiếm mục tiêu, thông qua khe hở giữa đám người, bắn chết vài tên tướng địch xông đến gần phía trước.

Bị trúng thương là không thể tránh được, nhưng dù sao khiến bước tiến của quân địch chậm hơn một chút. Thừa dịp Thạch Toản điều chỉnh chiến thuật, điều động Phác Đao Thủ tiến lên phía trước trận, Đoàn Chí Đạt truyền xuống từng đạo mệnh lệnh. Dựa vào quan quân tầng thấp nhất dưới trướng huấn luyện có tố chất, y rốt cục khiến đầu trận tuyến đang ổn định ở một đoạn phía nam dòng sông. Cách một dòng sông máu, ở chỗ giằng co cùng với quân địch, nước sông đến ngang gối.

Bờ bắc, mấy đám Phác Đao Thủ dưới sự dẫn dắt của Thạch Vân, ý đồ thông qua cầu nổi tiến hành đột phá. Bị cung tiễn thủ và nỏ thủ Lý Gia Quân chăm sóc thật kỹ, sau khi bỏ lại hơn mười cỗ thi thể, không thể không thừa nhận sự thật trang bị bên mình không bằng người. Vài cung tiễn thủ của Thạch Gia Quân ý đồ trả thù, nhưng mỗi khi tới đối diện lại càng bị đả kích trầm trọng hơn. Dưới sự phẫn nộ, Thạch Toản lại lần nữa liên hệ Ngũ Thiên Tích, hy vọng Mạch Đao Thủ xen lẫn trong đại đội nhân mã giữa sông phát huy uy lực, lại phát hiện nhóm Mạch Đao Thủ căn bản không dám xuống sông. Áo giáp quá nặng đi, nếu chẳng may bọn họ té ngã ở trong nước, ngay cả cơ hội đứng lên đều không có.

Bờ Nam tiếng kêu như sấm, Sài gia quân đã bị giáp kích hai phía trước sau. Nhưng cũng bởi vì dưới chân chết tiệt đều là nước, nồi cơm này lại nấu chưa chín kỹ rồi. Vô kế khả thi Thạch Toản nổi trận lôi đình, tránh ở phía sau tấm chắn, lời mắng chửi ác độc cuồn cuộn mà ra. Cái gì dạng công tử bột ăn cơm chùa, cái gì lão bà nô ở rể, chỉ cần có thể giải phóng tức giận, lời khó nghe như thế nào cũng mắng. Sĩ tốt Thạch Gia Quân đều là người thô kệch, lại tán thành uy phong chủ tướng, xé cổ họng, đem ô ngôn uế ngữ của Thạch Toản cùng lặp lại kêu lên.

Huyết chiến đầu tiên là dùng cung tiễn tập kích lẫn nhau, đảo mắt lại biến thành mắng chiến. Đoàn Chí Đạt tức giận đến hai mắt bốc hỏa, hận không thể lập tức một lần nữa khởi xướng tiến công, dùng bùn bịt cái trương mặt đen miệng thối Thạch Toản kia lại. Nhưng trước khi thế cục ở bờ Nam không rõ, y tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có thể thật cẩn thận chờ đợi, chờ đợi Đại tướng quân nhà mình mang binh giết trở về, đồng thời cũng không để hai chi quân địch có cơ hội hội hợp.

Thời gian chờ đợi thật gian nan, thậm chí y còn cho rằng mặt trời trên đầu đã ngừng di chuyển. Gió sông dần dần trở nên lạnh hơn, không trung sáng ngời dần dần dâng lên mây đen. Từ chỗ chân mây, tiếng sấm ù ù hòa cùng tiếng kèn và trống trận, ầm vang, ô ô, đông đông đông đông. Khiến cho lòng người run lên, xương cốt ngứa ngáy.

- Đoàn Tướng quân!

Tiếng gọi được chờ mong cuối cùng từ sau lưng truyền đến, lại có vẻ cực kỳ mỏi mệt. Đoàn Chí Đạt quay đầu lại, thấy Trần Lương Thành cưỡi trên một chiến mã đã bị máu nhuộm đen, sau lưng cắm hai mũi tên:

- Sài Đại tướng quân có lệnh, lui về bờ sông cùng hắn hội hợp, phóng hỏa đốt cầu!

Trong lòng đột nhiên trầm xuống, Đoàn Chí Đạt cắn răng hạ lệnh:

- Lộ Chủng Minh tổ chức nhân sự trên cầu đều lui về phía sau, hủy cầu. Trương Hiển tổ chức cung tiễn thủ bảo vệ đầu trận tuyến. Mặt khác tướng sĩ, đi theo nhịp trống, đi bước một lui về phía sau!

Lúc này, nhóm thân binh không dám lần nữa lớn tiếng quát to, mà là chọn dùng kèn để làm hiệu lệnh."Ô ô, ô ô, ô ô!" "Đông đông đông đông đông đông", cùng với tiếng trống sừng ngắn ngủi mà trầm thấp, Lý Gia Quân trên cầu và dưới cầu bắt đầu chậm rãi lui về phía sau. Trước chậm, dần dần gia tốc, sau đó loáng một cái, toàn bộ lui về trên bờ.

Cung tiễn thủ và nỏ thủ lập tức hăng hái tiến lên, Giương cung nhanh chóng bắn hết vũ tiễn. Thừa dịp thời điểm quân địch giơ tấm chắn yểm hộ cho nhau, bọn họ đột nhiên quay đầu, nhanh chân trốn chạy về hướng trên bờ.

- Đuổi theo!

Thạch Toản lớn tiếng mệnh lệnh:

- Trình Tướng quân đắc thủ rồi!

- Bắt sống công tử bột!

Đệ nhóm ầm ầm hưởng ứng, giơ binh khí, nước sông màu đỏ chảy qua. Dòng nước không xiết, nhưng chiều sâu đã đến môi Thạch Toản, rất nhiều người cũng không khỏi nhón chân lên, để tránh bị sặc nước sông mà chết. Có người xui xẻo trượt chân, ngã phịch trước mặt đồng chí giống như chó rơi xuống nước. Huynh đệ ở gần không thể không đưa tay ra hỗ trợ, khiến việc đẩy mạnh tốc độ của đội ngũ càng thêm chậm chạp.

Đợi lượng người lên bờ cũng đủ để khởi xướng một đợt tấn công lên bãi bùn bờ nam, cầu nổi sớm bị Đoàn Chí Đạt phái người đốt rồi. Rất nhiều sĩ tốt Thạch gia giết tới dọc theo mặt cầu không thể không lại lui trở về đường cũ. Kêu loạn hơn nửa ngày, Thạch Toản rốt cục ở bãi bồi bờ nam Nhu Thủy sửa sang lại đội ngũ đã xong, giương mắt nhìn lại, binh mã Đoàn Chí Đạt đã thối lui ra ngoài hai dặm.

Phía xa, soái kỳ của Trình Danh Chấn và soái kỳ Sài Thiệu quấn cùng một chỗ, khiến những người đứng xem nhất thời phân không rõ rốt cuộc là ai chiếm thượng phong. Bọn kỵ binh lui tới xung phong liều chết, cưỡi chiến mã chính là Lý Gia Quân, cưỡi con la, lừa đực và bò chính là binh lính Minh Châu Doanh và Thạch Gia Quân. Chỗ xa hơn, còn có một chi kỵ binh đang tiến tới, đi đến đâu, cờ xí Lý Gia Quân đều ngã xuống đến đấy.

Không riêng gì chi kỵ binh này, phía cuối đồng bằng trống trải, còn có mấy đội bộ tốt, bày trận chậm rãi mà tiến về phía trước. Theo màu chiến kỳ mà nhìn, bọn họ hẳn cũng là một bộ phận Minh Châu Doanh, huấn luyện có tố chất, ép tới mức bộ tốt Lý Gia Quân không còn chỗ né tránh. Ngoại trừ này đó, chỗ xa hơn, còn có một chi đội ngũ đang nhanh chóng tới gần. Nhân số thấy không rõ lắm, đội ngũ không tính chỉnh tề, giơ cao đỉnh đầu, cũng là chiến kỳ của Minh Châu Quân.

- Trời ạ, vãi đậu thành binh! Nếu không Minh Châu Doanh lấy đâu ra nhiều người như vậy?

Một gã tướng lĩnh Thạch Gia Quân rướn cổ lên, thấp giọng kinh hô. Y nhớ rõ Trình Danh Chấn chỉ dẫn theo hơn năm ngàn người đi đường vòng để bọc đánh Sài Thiệu, mà trên chiến trường trước mắt, nhân số song phương tham chiến khẳng định vượt qua bốn mươi nghìn!

- Thêm chút sức nữa, bắt sống công tử bột!

Thạch Toản mới mặc kệ Trình Danh Chấn có pháp thuật vãi đậu thành binh hay không, giơ đao lên, lớn tiếng tuyên cáo thắng lợi sắp đã đến. Không cần nhìn lại, y tin tưởng trận chiến này đã không thể trì hoãn. Ngay cả y đều không rõ ràng lắm Trình Danh Chấn rốt cuộc làm ra bao nhiêu viện quân, Sài Thiệu phỏng chừng càng khẩn trương. Hai mặt thụ địch cộng thêm quân địch viện quân không ngừng, đồ ngốc mới dám tiếp tục giằng co thêm.

Quả nhiên như y sở liệu, từng đợt từng đợt, viện quân liên tục không ngừng xuất hiện, khiến niềm tin của đám người Sài Thiệu hoàn toàn bị đè nát. Đầu tiên là kỵ binh đã xảy ra hỗn loạn, có người phóng ngựa chạy trốn về phía xa. Sau đó là bộ tốt, quan quân cấp thấp. Bao bọc tương hỗ lẫn nhau, bị người đuổi như vịt về hướng đông. Đoàn Chí Đạt dẫn dắt binh mã đúng lúc đi lên tiếp ứng, nhưng không cách nào ổn định đầu trận tuyến nhà mình, theo Thạch Gia Quân từ phía sau lưng vọt tới, cờ của Đoàn Chí Đạt cũng bắt đầu dao động, đổ xuống đất. Mấy chục danh thân vệ che chở hai người y và Sài Thiệu, giục chiến mã chật vật chạy trốn.

- Đừng thả Sài Thiệu chạy!

Thạch Toản mừng rỡ, dẫn dắt trên dưới một trăm danh thân vệ, quẹo về phía Sài Thiệu, ý đồ ngăn đường lui về phía sau của đối phương. Đáng tiếc áo giáp trên người y đều bị nước sông ngâm ướt hết rồi, giờ phút này so với cục sắt còn dễ chìm hơn, không đợi y chạy đến vị trí dự định, đám người Sài Thiệu đã gào thét vọt lên tới trước mắt.

- Đừng thả chạy Sài Thiệu, đừng thả chạy Sài Thiệu!

Vương Nhị Mao dẫn dắt một đám kỵ binh gào thét mà qua, đuổi theo không rời phía sau lưng đám người Sài Thiệu. Chỉ tiếc, chiến mã bọn họ dường như cũng mệt mỏi hết sức, không ngờ bị đối phương bỏ lại càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ thấy một làn khói bụi.

Bình Luận (0)
Comment