Đã nửa đêm, Đậu Kiến Đức lại phát hiện mình không hề buồn ngủ chút nào.
Ông không dám nhắm mắt lại. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, thiết kỵ U Châu toàn thân bao vây trong chiến giáp lấy sẽ từ trong giấc mơ hướng về phía ông vọt tới, trước mặt cỗ nước lũ như thép ròng này, thân thể con người lại có vẻ yếu ớt như thế. Tiền doanh bị đè bẹp, trung doanh cũng bị đè bẹp, nhóm thân binh trung thành và tận tâm xông lên phía trước ngăn chặn, ở dưới chiến mã của địch nhân biến thành từng đoàn từng đoàn máu thịt. Các nhóm quan văn đang lẩn trốn, võ tướng đang lẩn trốn, đốc chiến đội không ngờ đã trốn! Quân tìm không thấy tướng, tướng không tìm thấy quân, toàn bộ đại doanh biến thành Tu La Địa Ngục.
Thời khắc mấu chốt, chỉ có Vương Phục Bảo dẫn dắt ngàn người nghênh đón, dùng thân xác máu thịt chặn nước lũ thép ròng. Thời khắc mấu chốt, chỉ có Trình Danh Chấn Minh Châu Doanh vẫn còn duy trì đội ngũ, vọt tới một bờ sông máu, vì tất cả mọi người giết mở một con đường lui.
Vương Nhị Mao đến đây, Đỗ Quyên đến đây, tính cả Hách Ngũ gia bệnh đến chỉ còn lại có nửa cái mạng cũng tới. Phía sau bọn họ đều mang theo một lớp con cháu Minh Châu, chặn đường giết cho quân địch chật vật chạy trốn. Đây chính là hai vạn quân địch a, so với cuộc chiến ở Dịch huyện, nhân số Bác Lăng Quân và U Châu quân cộng lại còn nhiều hơn...
"Xuyyyyyy... !" Đậu Kiến Đức thở dài một hơi, vươn bàn tay khô héo xoa xoa mí mắt. Ông biết rằng mình vài ngày nay vì sao toàn mơ thấy ác mộng, không chỉ là bởi vì bóng ma do chiến bại lưu lại, còn có trực giác đối với nguy hiểm đang ẩn nấp. Cuộc chiến Bắc Phạt, là dựa vào sức một mình Trình Danh Chấn, bảo vệ cấp dưỡng cho đại quân. Cũng là dựa vào sức một mình Trình Danh Chấn, đánh bại Sài Thiệu, đập nát mưu đồ ba đường vây kín của quân địch, vì đại quân bảo vệ thông đạo rút lui về phía nam. Nhưng, Minh Châu Doanh đối ngoại vẫn được xưng chỉ có năm nghìn binh mã, mà cuộc chiến ở sông Nhu Thủy, có người thấy Minh Châu Doanh ít nhất xuất động tới ba mươi nghìn đại quân.
Mặc dù khấu trừ mười ngàn huynh đệ của Thạch Toản kia cộng với quan sát có sai số, muốn bức bách Tả Dực Vệ Đại tướng quân Sài Thiệu mang binh hốt hoảng rút đi, Minh Châu Doanh ít nhất cũng phải xuất động mười ngàn đến mười lăm ngàn người. Cho nên, Trình Danh Chấn vẫn kiên trì đăng báo năm nghìn con cháu, đơn thuần là bịt tai trộm chuông! Mười lăm ngàn nhân mã, và tất cả đều là tinh binh, Trình Danh Chấn hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Không phải con người Đậu mỗ đa nghi. Những năm gần đây, ông tận mắt nhìn thấy thảm hoạ nhiều lắm. Nếu không phải vì con người Đậu mỗ ông vẫn có trực giác đối với nguy hiểm đến từ bên bên cạnh mình, chính y đã sớm biến thành một bộ xương khô ở Đậu Tử Cương rồi. Lúc này Đậu Gia Quân mới bại, sĩ khí đê mê, quân Ngõa Cương lại nhân cơ hội lướt qua Hoàng Hà, vừa mới cướp lấy hành cung Liêu Thành. Thời khắc khốn quẫn như thế, ai có thể bảo chứng chi nhân mã Minh Châu Doanh này không sinh ra nhị tâm?
Nghĩ đến hành vi của quân Ngõa Cương, gân huyệt Thái Dương Đậu Kiến Đức nhảy thình thịch. Ông nghìn tính vạn tính, ngay cả khả năng xảy ra tình huống chính mình binh bại cũng đều suy xét tới, chính là không nghĩ tới Lý Mật sẽ nhân cơ hội ra tay sau lưng mình. Đây không phải tự tìm đường chết sao? Phía tây cùng Vương Thế Sung đánh cho khí thế ngất trời, phía nam cùng Vũ Văn Hóa Cập liều đến không dứt, phương Bắc lại giơ tay hướng về Đậu Gia Quân, Lý Mật gã thật đúng là coi chính mình là ba đầu sáu tay, có thể thoải mái đối phó uy hiếp đến từ bốn mặt? Cho dù thực lực quân Ngõa Cương mạnh hơn thì thế nào? Lại có thể mạnh hơn quân Đường Quân Khứ của Lý Lão Ẩu? Người ta hiện tại có được ba đạo Hà Đông, Lũng Hữu, Sơn Nam, còn có U Châu quân của La Nghệ, Bác Lăng quân của Lý Trọng Kiên liều mình giúp đỡ. Nếu chư hầu khác không liên hoàn ứng đối, sớm muộn gì một đám sẽ chết ở trong tay Lý Lão Ẩu!
Đối với tình hình chung của thiên hạ, Đậu Kiến Đức tự đánh giá đều rõ ràng hơn so với bất cứ kẻ nào. Ông lần này chỉ sở dĩ ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, dưới điều kiện tình huống chưa thành thục vẫn muốn kiên trì Bắc Phạt, một mặt là vì mưu đồ lấy sáu quận Bác Lăng màu mỡ, một mặt khác, chính là nhìn ra tiềm lực hùng mạnh của Lý gia Hà Đông. Nếu không thừa dịp hiện tại bộ phận chỉnh hợp đó còn chưa hoàn thành là lúc ngăn chặn thế phát triển, tướng lĩnh quần hùng thiên hạ khẳng định phải đối mặt với một kẻ thù gần như không thể chống cự. Đáng tiếc, lần này Bắc Phạt sắp thành lại bại. Đáng tiếc, Lý Mật không có mắt, lại vì cái lợi cực nhỏ trước mắt, phá hủy toàn bộ liên hoàn phương lược.
- Đại ca, đêm đã khuya!
Thanh âm Tào Thị từ phía sau lưng vang lên, đã cắt đứt suy nghĩ đang phất phới đầy trời của Đậu Kiến Đức. Quay đầu lại, ông nhìn thấy một đôi mắt ân cần. Chỉ có đôi mắt này vĩnh viễn sẽ không phản bội chính mình, bất kể nghèo hèn phú quý, đều thủy chung truy tìm thân ảnh của mình.
- Chuyện còn lại ngày mai rồi nói sau, chàng đã ba ngày không chợp mắt!
Không đợi Đậu Kiến Đức đáp lại, Tào Thị ôn nhu dịu dàng đi lên trước, giơ tay thay ông sửa sang lại án thư:
- Hôm nay làm không xong, ngày mai làm nữa. Người cũng không phải làm bằng sắt đâu...
Dĩ vãng nàng liên miên nói như vậy một phen, Đậu Kiến Đức nhất định sẽ cười đứng lên, cùng nàng trở về nghỉ ngơi. Nhưng là hôm nay, một chiêu này đột nhiên không nhạy rồi. Đậu Kiến Đức nhẹ nhàng mà đè xuống tay nàng, sau đó cười có lệ nói:
- Nàng đi nghỉ ngơi trước đi! Ta lập tức đi ngay. Đừng bận bịu nữa, gì đó trên bàn, một hồi ta sẽ để cho nội sử tới thu thập!
- Đại ca!
Tào Thị ôn nhu giương mắt lên, cùng Đậu Kiến Đức hai mắt nhìn nhau. Ở trong mắt trượng phu, nàng rõ ràng thấy được nồng đậm mỏi mệt và lo âu. Mặc dù năm đó bị nhốt ở trong Đậu Tử Cương, gương mặt trượng phu cũng không tiều tụy giống hiện tại. Trận đánh này bị thương quá sâu, không có một năm nửa năm phỏng chừng rất khó phục hồi lại.
- Đi ngủ đi, đừng chờ ta! Nam nhân tại ăn, nữ nhân tại ngủ!
Đậu Kiến Đức ra vẻ thoải mái nói đùa, buông tay ra, ra hiệu thê tử rời đi. Ngủ, đều đến lúc này rồi, chính mình nào dám tham ngủ? Tào Đán phụ trách cản phía sau còn chưa có tin tức, Lý Trọng Kiên và La Nghệ có thể mượn cơ hội xuôi nam hay không cũng không biết rõ ràng! Mấy vạn đại quân vừa bại trận cần phải nhanh một chút trấn an, cần phải nhanh một chút phái ra đội ngũ xuôi nam chống cự quân Ngõa Cương. Còn có một đống lớn quan viên văn võ, cùng với một đống lớn quan viên gia quyến bị quân Ngõa Cương từ Liêu Thành "Lễ đưa" đưa tới, đem bọn họ đặt ở đâu? Tân đô thành của Đậu Gia Quân thiết lập ở đâu? Các vấn đề không giống nhau đều vô cùng cấp bách.
- Dạ!
Tào Thị không dám cãi nghịch ý tứ của trượng phu, chậm rãi đứng lên. Trước khi đi, ánh mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời, thấp giọng đề nghị:
- Nếu không, thiếp thân sai người mời Tống tiên sinh đến. Ngài không phải nói Tống tiên sinh là người thông minh nhất trong chúng ta ở đây sao?
- Ừ!
Đậu Kiến Đức khẽ gật đầu một cái, sau đó lại cười lắc đầu:
- Nàng đi xuống đi, ta tự mình sai người gọi gã. Nếu không, gã lại sa sầm mặt nói cái gì hậu cung lại tham gia vào chính sự rồi.
Tào Thị cười cười, xoay người rời đi. Đưa mắt nhìn bóng lưng thê tử biến mất ở sau tấm bình phong, Đậu Kiến Đức lắc đầu, nhẹ giọng thở dài. Thê tử nếu như là người đàn ông thì tốt rồi, như vậy mình có thể đem làm phụ tá đắc lực. Tuy rằng tầm nhìn của nàng chưa chắc đã xa dài, nhưng ít ra nàng đối với mình trung tâm. Hiện tại, chính mình cần có nhất không phải là người thông minh, mà là người trung thành không hề giữ lại trong lòng.
Trước khi mở ra một quyển tấu chương, ông lại lần nữa thở dài, hướng ra phía bên ngoài hô:
- Người tới, đi mời Khổng Thị lang đến, Cô có việc cần cùng gã thương lượng!
- Vâng!
Đậu Hằng đang trực lớn tiếng đáp lại, nhưng không có lập tức nhích người. Mà chậm chậm đi đi lại lại trong hành lang. Đậu Kiến Đức nghe được tiếng bước chân của tiểu tử này, ngẩng đầu, thấp giọng quát lớn:
- Còn không mau đi, đi lại trong hành lang làm gì?
- Chủ, chủ công!
Luận bối phận, Đậu Hằng là cháu trai Đậu Kiến Đức, từ nhỏ gọi đã quen đối phương là thúc thúc, nay đổi thành chủ công nên rất không quen miệng:
- Vừa rồi, vừa rồi thím kiến nghị...
- Cút ra ngoài!
Đậu Kiến Đức nắm lên một cái chặn giấy bằng đồng thau, làm bộ định đập xuống.
- Chủ công bớt giận, chủ công bớt giận!
Chưa từng thấy Đậu Kiến Đức phát hỏa đối với mình lớn như vậy, Đậu Hằng sợ tới mức xoay người, vừa lăn vừa bò chạy trốn ra ngoài. Nhìn bộ dáng vội vàng hấp tấp khiến lửa giận trong lòng Đậu Kiến Đức càng tăng lên, đem cái chặn giấy nhắm sau lưng cháu họ mà ném, lập tức lớn tiếng quát lớn:
- Bảo ngươi làm cái gì thì làm cái đó? Quân quốc đại sự, chưa đến lượt có ngươi một thị vệ nho nhỏ xen mồm!
- Ôi! Ôi! Mạt tướng biết sai lầm rồi, chủ công bớt giận!
Vừa chạy, Đậu Hằng vừa hướng về phía tộc thúc của mình xin lỗi. Cũng không dám quay đầu lại, lập tức chạy tới chỗ các quan văn tạm thời nghỉ ngơi. Đồng thời vừa thầm mắng trong lòng:
- Chết tiệt Tống Chính Bản, ngươi lại thế nào đắc tội Thất thúc rồi, làm hại lão tử liên lụy theo ngươi. Cũng may lão tử thông minh, chưa để Thất thúc đập trúng, nếu không, đảm bảo ba ngày cũng không dậy nổi!