Đối với tên vãn bối lười biếng này, Đậu Kiến Đức cũng không thể tránh được. Bởi vì trước thời gian khởi nghĩa, họ hàng gần của ông ngoại trừ số ít vài người thoát đi tìm cách sống, gần như đều bị quan phủ trảm thảo trừ căn. Cho nên, ở trong lòng, rất xem trọng thân tình. Có khi biết rõ như vậy sẽ khiến một số người được sủng mà kiêu, cũng không muốn thay đổi. Bởi vì đây là Đậu Kiến Đức ông nợ người nhà, kiếp này nhất định phải có chút bồi thường.
Xuất phát từ nguyên nhân này, ông dung túng muội muội Hồng Tuyến tùy hứng càn quấy, thà rằng để ở nhà làm gái lỡ thì cũng không gả cho Vương Phục Bảo. Xuất phát từ đồng dạng nguyên nhân, ông đối với hai người Tào Đán và Vương Phục Bảo là tín nhiệm có thêm, sĩ tốt tốt nhất, binh khí tốt nhất, tất cả đều cho quyền hai người. Chờ mong hai người có thể trở thành Hàn Tín, Nhạc Nghị của mình. Nhưng một trận chiến Bắc phạt, Đậu Kiến Đức vừa muốn gật đầu, vừa muốn lắc đầu. Dưới trướng mình còn thiếu thốn nhân tài a, không có một ai có tài đâm Đại Lương. Vương Phục Bảo miễn cưỡng có thể dùng, cố tình lại ở thời khắc mấu chốt lại tra thuốc mắt cho mình (nghĩa bóng: nói xấu)...
Đang lúc suy nghĩ kế sách, Khổng Đức Thiệu phụng mệnh đã đến. Từ trong hành lang lạy dài chạm đất, miệng kêu lên:
- Chúng thần vô năng, hại chủ công đêm khuya cũng không được nghỉ ngơi. Tử tội, tử tội!
Biết rõ đối phương giả vờ tỏ vẻ, Đậu Kiến Đức đang mệt mỏi trong lòng cảm thấy một tia ấm áp, giơ tay lên, cười nói:
- Khổng Thị Lang chớ khách khí. Cô cũng là một người buồn đến sợ, mới phái người gọi ngươi tới. Hy vọng không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi! Ngồi đi, người tới, châm trà cho Khổng Thị Lang!
- Không dám, không dám. Chủ thượng cho gọi, là may mắn của hạ thần. Khổng mỗ mặc dù có ba cái lá gan, cũng không dám tiếp tục tham ngủ!
Không hổ là hậu bối của đại nho, những lời nói ra từ miệng Khổng Đức Thiệu, chính là làm người ta nghe rất thuận tai.
Đậu Kiến Đức nhìn theo Khổng Đức Thiệu ngồi xuống, bưng lên chén trà trước mặt mình nhấp mấy ngụm, sau đó cười hỏi:
- Người nhà ngươi đều tốt sao, khi Liêu Thành bị chiếm đóng, có bị liên lụy?
Khổng Đức Thiệu lập tức đứng lên, chắp tay nói lời cảm ơn:
- Làm phiền chủ công nhớ tới. Bọn họ đều lên đường rồi. Khi Liêu Thành bị chiếm đóng, kẻ cắp sợ hãi uy danh chủ công, không dám đả thương người nhà thần!
- Ngồi xuống nói chuyện!
Đậu Kiến Đức cười mệnh lệnh:
- Không ai bị thương tổn là tốt rồi. Nếu không, cô thật sự không biết nên như thế nào đối mặt với ngươi!
- Chủ công nói quá lời!
Khổng Đức Thiệu lại lần nữa khom người thi lễ:
- Thần nếu như lấy thân vì nước, người nhà thần cũng là người hầu của chủ công, chết vì quốc sự, là bổn phận. Không dám oán hận chủ công trong lòng!
- Ngồi xuống nói chuyện, ngồi xuống nói chuyện!
Nghe Khổng Đức Thiệu đáp lại mình như thế, tâm tình Đậu Kiến Đức thật tốt, liên tục xua tay, lệnh cho đối phương không cần đa lễ:
- Cô thân làm chủ một đất, nhưng lại ngay cả thê nhi già trẻ nhà thuộc hạ đều bảo hộ không được, nói ra thực hổ thẹn với mọi người. Ôi, đều do Lý Mật này không nhìn xa! Đợi cô qua cơn giận này, không bắt gã hoàn trả thập bội thì không được!
- Ác giả ác báo! Chủ công không cần lại vì người sẽ chết mà canh cánh trong lòng!
Khổng Đức Thiệu thấp giọng nguyền rủa Lý Mật một câu, sau đó lui về ngồi lại chỗ cũ.
Đậu Kiến Đức cười gật gật đầu, vô cùng đồng ý với Khổng Đức Thiệu về dự đoán tiền đồ của Lý Mật:
- Cô trước mắt vừa bại, quân tâm không xong, tạm thời còn không làm gì được Lý Mật. Hôm nay tìm ngươi đến, là muốn hỏi một chút về chuyện dời đô. Liêu Thành bị Ngõa Cương tặc trộm mất, tạm thời không lấy lại được. Cho nên cô đem đô thành dời đến...
- Dời đô...
Sắc mặt Khổng Đức Thiệu đột nhiên lạnh lùng, lại lần nữa đứng dậy nói:
- Chủ công cớ gì nói ra lời ấy, chủ công chưa từng lập quốc, đô thành ở nơi nào?
- Ừ...
Đậu Kiến Đức bị hỏi đến ngẩn người, cau mày nhìn về phía Khổng Đức Thiệu. Hôm nay ông sở dĩ mời Khổng Đức Thiệu tiến đến nghị sự mà không phải mời Tống Chính Bản, nguyên nhân chính là Khổng Đức Thiệu tính tình dịu dàng, sẽ không giống Tống Chính Bản động một chút lại khiến cho mình khó chịu. Nhưng tuyệt không nghĩ tới, Khổng Đức Thiệu cũng là nói trở mặt liền trở mặt, nói ra khiến người ta xuống đài không được.
Khổng Đức Thiệu muốn đúng là loại cảm giác này, sửa sang lại quần áo, chính sắc thi lễ:
- Khởi bẩm chủ công, Khổng mỗ thiết nghĩ, Liêu Thành chính là nơi chủ công tạm thời dừng chân, đều không phải là đô thành. Chủ công vốn là Trường Nhạc, là thiên tử Đại Tùy phong làm Trường Nhạc Vương. Hiện giờ, thiên tử Đại Tùy đã bị kẻ gian làm hại. Lúc này, chủ công nên làm là sớm ngày lập quốc, đóng đô, an ủi tướng sĩ dưới trướng và bách tính Hà Bắc!
- Lập quốc, đóng đô?
Đậu Kiến Đức bị mấy câu nói khiến đầu đầy mờ mịt, cau mày lặp lại. Theo vẻ mặt Khổng Đức Thiệu nói chuyện, ông nhìn ra đối phương không phải thầm muốn chọc mình tức giận. Nhưng việc lập quốc, trong lòng mình chưa từng chuẩn bị. Đột nhiên bị đối phương đề xuất, không khỏi có chút khó có thể thích ứng.
- Chủ công không cần thiết do dự nữa!
Khổng Đức Thiệu gật gật đầu, tiếp tục thẳng thắn can gián:
- Chủ công nguyên là Trường Nhạc Vương của Đại Tùy. Mà hiện giờ, thiên tử Đại Tùy ở Trường An đã bị bức truyền ngôi cho Lý Uyên, cốt nhục hai vị đế vương ở Lạc Dương và Giang Đô cũng bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người khác thay thế. Chủ công không giương cờ hiệu, phấn khởi mà tranh giành thiên hạ, còn muốn đợi đến khi nào?
- Nhưng này với dời đô có quan hệ gì?
Đậu Kiến Đức bị Khổng Đức Thiệu làm cho đầu đầy mờ mịt, mơ mơ màng màng hỏi han.
- Chủ công nghe ta cẩn thận giải thích!
Khổng Đức Thiệu sớm có chuẩn bị, cười đem gián ngôn của mình gián giải thích cho Đậu Kiến Đức nghe:
- Chủ công nguyên bản là Trường Nhạc Vương của Đại Tùy, căn bản không thiết đô thành cố định, cho nên mất hành cung Liêu Thành, không thể tính mất đô.
- Ừ!
Đậu Kiến Đức gật gật đầu, rốt cục có chút hiểu được dụng tâm lương khổ của Khổng Đức Thiệu rồi:
- Ngươi nói! Cô nghe đây!
- Nếu không có mất đô, tự nhiên không cần dời. Mà sau khi lập quốc, mới cần lựa chọn một vùng đất làm đô thành. Ngày sau chủ công tranh giành thiên hạ cũng tốt, tiếp tục tiến về phía trước một bước, tiến lên ngôi vị thiên tử cũng tốt, cũng có thể lấy thành này làm cơ sở!
Khổng Đức Thiệu cười cười, tiếp tục chậm rãi mà nói. Này kỳ thật không phải là ý tưởng của một mình y, mà là ý kiến nhất trí của rất nhiều người đọc sách bên cạnh. Đoàn người đều cho rằng, thế cục trước mắt, cần Đậu Kiến Đức đưa ra chút hành động thiết thực để làm phấn chấn lòng người, ủng hộ sĩ khí. Mà sau khi lập quốc, vừa dễ dàng cấp cho mọi người thăng quan tiến tước, nhân tâm tự nhiên tăng vọt. Đương nhiên, công đoàn người ủng hộ thành lập, địa vị như nước lên thì thuyền lên. Hiểu trong lòng, không cần nói ra miệng.
- Tấn vị làm thiên tử. Cô còn muốn chờ một chút! Nửa Hà Bắc còn không có lấy được, lúc này liền tự lập là thiên tử, chỉ sợ thành trò cười!
Tuy rằng bị Khổng Đức Thiệu nói đến nhiệt huyết sôi trào, Đậu Kiến Đức ở linh đài vẫn như cũ duy trì một tia thanh minh. Tạm thời buông tha cho Liêu Thành, nương theo cử chỉ lập quốc, định đô thành ở địa phương khác, chủ ý này tốt lắm. Có thể ủng hộ sĩ khí, cũng có thể khiến sát chiêu của quân Ngõa Cương rơi vào chỗ trống, tươi sống khiến Lý Mật tức chết. Nhưng lập tức tấn vị làm thiên tử thì không cần, người ta Lý Lão Ẩu bức Dương Hựu tốn vị, đó là bởi vì gã có thực lực. Thực lực của chính mình tạm thời còn không có mạnh như vậy, không cần phải dẫn toàn bộ lực chú ý của người trong thiên hạ lại đây.
- Cường địch xung quanh, thần cũng không đồng ý chủ công lên ngôi vị thiên tử quá sớm. Nhưng thần xin chủ công quyết định lập quốc, dùng dao động tấm lòng của quân đội và bách tính!
Khổng Đức Thiệu tiến lên một bước, lớn tiếng lặp lại.
- Ừ!
Lúc này, mê hoặc trong lòng Đậu Kiến Đức trở thành hư không. Âm thầm cân nhắc nói:
- Con bà nó, vẫn là người đọc sách thông minh, lập quốc, như thế nào lúc trước cô không nghĩ tới cái cớ tốt như vậy đâu. Sau khi lập quốc, mỗi người cũng có thể thăng quan, tự nhiên sẽ không lại nghĩ đến việc chiến bại cũ. Sau khi lập quốc, đô thành một lần nữa đặt ra, cũng không ai sẽ lại chú ý đến việc Liêu Thành mất đi rồi. Chỉ cần khiến cô hết cơn giận này, những thứ hôm nay mất đi, ngày khác chắc chắn cầm về gấp mười gấp trăm lần!
- Thần nơi này có một phần danh sách dâng tấu, mời chủ công xem qua!
E sợ cho Đậu Kiến Đức còn do dự, Khổng Đức Thiệu từ trong tay áo lấy ra một quyển tấu chương, hai tay nâng quá đầu.
- Hả?
Đậu Kiến Đức hơi sững sờ. Hôm nay y tìm Khổng Đức Thiệu đến chỉ là vì thảo luận một chút vấn đề lựa chọn đô thành, không nghĩ tới sẽ dính dấp ra nhiều chuyện như vậy. Danh sách dâng tấu, tự nhiên không phải ý tứ của một mình Khổng Đức Thiệu. Xem ra chính mình tuy rằng vừa mới chiến bại, nhưng không có khiến mọi người hoàn toàn mất đi tin tưởng.
Nghĩ vậy, tâm tình ông thật tốt, tự mình tiến lên tiếp nhận tấu chương, thô thô nhìn nhìn, sau đó cười khích lệ:
- Khổng Thị Lang có tâm rồi! Nếu thần tử mỗi người giống ngươi, cô cần gì phải mỗi ngày nhịn đến canh bốn. Ta xem ai cùng ngươi nghĩ ra, Trương chủ bộ, Vương Tượng tạo, Ngô Thị lang, ừ, tốt lắm. Tốt lắm…
Khổng Đức Thiệu lẳng lặng nghe, trong lòng đắc ý, trên mặt lại không dám thể hiện ra. Những văn thần được Đậu Kiến Đức thu phục cùng thời kì, địa vị của y vẫn bị vây dưới Tống Chính Bản. Mà Tống Chính Bản gần nhất bởi vì phản đối Bắc phạt mà thất sủng, chính mình vừa vặn nắm chặt cơ hội. Phần này bề ngoài ủng hộ lên ngôi, chính là viên gạch tấn thân của mình. Tin tưởng sau khi tiếp nhận ủng hộ lên ngôi của quần thần, phân lượng của mình ở trong lòng Đậu Kiến Đức tuyệt đối sẽ không thua kém Tống Nạp Ngôn.
- Tốt, tốt!
Đậu Kiến Đức hưng phấn liên tiếp nói mười mấy chữ tốt, mới từ tấu chương thượng ngẩng đầu lên:
- Có xấp xỉ hai phần ba quan văn đề nghị Cô sớm ngày lập quốc, cô sao có thể làm phật ý quần thần. Tống Nạp Ngôn đâu này? Mặt trên tại sao không có họ tên của gã?