- Tống Nạp Ngôn gần đây quá bận rộn thay chủ công phân phối lương thảo đồ quân nhu, cho nên còn chưa kịp ký tên vào đây!
Khổng Đức Thiệu không muốn nói Tống Chính Bản phản đối ủng hộ lên ngôi, đáp lại một cách uyển chuyển. Trên thực tế, Tống Chính Bản đã xem qua biểu ủng hộ lên ngôi này từ lâu, chẳng những không chịu ký tên, đồng thời còn cười lạnh nói đoàn người tự lừa mình dối người. Chiến bại chính là chiến bại, sau lần giáo huấn này đánh trở lại là được. Không nên làm cái trò lập quốc, bày ra mấy thủ đoạn bịp bợm này, vu bà thôn quê nhảy đại thần có cái gì khác biệt?
Khổng Tử không nói chuyện quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần. Tuy rằng tổ huấn như vậy, nhưng Khổng Đức Thiệu lại cho rằng chỉ cần đạt được mục đích thì thủ đoạn cũng không quan trọng. Có thể cổ vũ quân tâm, tỉnh lại sĩ khí là được, thỉnh thoảng mượn một chút biện pháp của vu bà thầy cúng vẫn có thể xem là một kế khẩn cấp. Huống hồ năm xưa Hán Cao Tổ và Hán Quang Vũ được thiên hạ, cũng dùng một ít cố lộng hư huyền. Một người chém bạch xà, một người tạo sách sấm. Chỉ là cuối cùng bọn họ đều thành công, cho nên hư huyền liền thành thiên mệnh. Mà việc thất bại, liền bị biến thành giả thần giả quỷ.
- Tống Nạp Ngôn là một người thẳng thắn!
Hạng cơ trí như Đậu Kiến Đức, nghe xong Khổng Đức Thiệu nói, lập tức hiểu ngay Tống Chính Bản phản đối mọi người làm như vậy, cười lắc đầu, thấp giọng bổ sung nói:
- Đáng tiếc có lúc gã có phần quá tích cực rồi. Căn bản không hiểu được cái gì gọi là trường hợp khẩn cấp!
- Tống Nạp Ngôn cầm chính là chính đạo, là gốc rể của nhân thần. Mà lời của thần khuyên chủ công đi, là vương đạo!
Khổng Đức Thiệu nghe nói nghe âm thanh, thuận theo giọng điệu của Đậu Kiến Đức. Y không muốn để Đậu Kiến Đức lưu lại ấn tượng đấu đá đồng liêu, băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh. Có công lao thành tích và quan hệ qua lại lúc trước, bên trong Đậu Gia Quân hiện tại không ai có thể đơn giản thay thế được vị trí của Tống Chính Bản. Nhưng y chỉ cần đi trước một bước là đủ rồi, một ngày nào đó có thể sánh vai với đối phương.
- Ân!
Đậu Kiến Đức trầm ngâm thở dài. Từ khi nào mình cùng Tống Chính Bản nổi lên ngăn cách, chính ông cũng không làm rõ được. Có thể là từ một khắc mình kiên trì Bắc Phạt đi, cũng có lẽ lâu hơn trước đó. Vốn quân thần không có gì không thể bàn, hiện tại gặp mặt ba câu không hợp sẽ tranh chấp với nhau. Đây cũng chính ứng với đề pháp của Khổng Đức Thiệu, chính đạo với vương đạo nói chung phân biệt khác nhau. Đạo bất đồng khó có thể vi mưu!
- Nếu không, ngày khác thần đi khuyên nhủ Tống Nạp Ngôn!
Khổng Đức Thiệu biết làm sao để phân ưu thay chủ, thấy trên mặt Đậu Kiến Đức hiện lên tầng mây đen, lập tức thay đổi khẩu khí.
- Quên đi! Lão nguyện ý làm một trực thần, Cô dung nhượng một ít đi!
Đậu Kiến Đức cười khổ xua tay:
- Biểu ủng hộ lên ngôi này, cô để lại. Ngày mai khi thần nghị lấy ra bàn bạc, tin tưởng một vài người sẽ phản đối. Được rồi, nếu như lập quốc như đã nói, thì ấy tên là gì?
- Thần vẫn nhớ ban đầu khi chủ công lĩnh quân Bắc thượng, phú hộ bách tính Hà Gian đã từng dâng lên một đôi huyền khuê. Năm đó Đại Vũ trị thủy, cũng từng nhận được vật đồng dạng. Hôm nay phụ lão hiến huyền khuê cho chủ công, chính ứng với vận số ngày đó, cho nên, nếu như chủ công lập quốc, hãy xưng là Hạ!
- Hạ quốc?
Đậu Kiến Đức thấp giọng trầm ngâm:
- Ừ, tên không tệ, so với hai chữ Trường Nhạc thì đại khí hơn nhiều lắm, cũng có vị đạo hơn nhiều lắm!
Hai chữ Trường Nhạc, vốn dùng để ứng phó một lúc thôi! Khổng Đức Thiệu âm thầm trào phúng trong lòng, ngoài miệng lại nói rất có trật tự:
- Ngày trước thiên tử Đại Tùy ở trên, đương nhiên chủ công chỉ có thể cầu bình an vui vẻ. Mà hôm nay Đại Tùy đã mất kỳ lộc, anh hùng thiên hạ đều đang nhòm ngó ngôi báu. Chủ công tự nhiên phải thuận theo thời thế, đổi một cái danh hào đường đường chính chính!
Những lời này, nghe ra rất thuận tai, lại làm cho người nghe cảm thấy hãnh diện. Đậu Kiến Đức rất nhanh liền quên mất ảo não do Tống Chính Bản mang đến, gật đầu, cười nói:
- Không sai. Cô tấn vị là Hạ vương. Chỉ là...
- Thần có một bà con xa, am hiểu huấn luyện chim thú. Chuẩn bị một con chim trắng bay tới không thành vấn đề!
Khổng Đức Thiệu hiểu sai ý, lớn tiếng giới thiệu hiền tài với Đậu Kiến Đức.
- Tùy ý chuẩn bị, vừa phải thì thôi!
Đối với thuyết điềm lành, trước đây Đậu Kiến Đức vẫn rất là xem thường. Cho nên cũng không dự định làm thái quá:
- Cô vừa muốn hỏi, nếu như lập quốc là Hạ, đô thành định ở nơi nào thì thỏa đáng?
- Quỷ thần thuật, tự nhiên không phải vì để lừa dối bực anh hùng hào kiệt như chủ công. Mà là một loại thủ đoạn dùng để cho đám ngu phu ngu phụ quy tâm!
Khổng Đức Thiệu cười cười, thấp giọng giải thích với Đậu Kiến Đức:
- Về phần chọn nơi định đô...
Y do dự chốc lát, tiếp tục bổ sung nói:
- Nếu làm đô thành, phải suy nghĩ lâu dài một chút. Ngoại trừ phong thuỷ tốt, còn phải chọn nơi thông nhau tiện lợi, dân gian giàu có, tốt nhất là địa phương giống như Lạc Dương, Trường An đó dễ thủ khó công. Nơi đủ ba điều kiện này, phóng nhãn khắp Hà Bắc cũng không có bao nhiêu!
- Nhất nhất kể ra cho cô nghe một chút?
Đậu Kiến Đức không nghĩ tới định đô còn có nhiều chú ý như vậy, hứng thú lập tức bị câu dẫn ra. Lúc trước ông tuyển chọn Liêu thành, chỉ là bên kia có sẵn hành cung. Có thể trực tiếp đi vào ở, không cần nhiễu dân. Hiện tại không được, nếu muốn buông tay tranh đoạt thiên hạ, phải đưa ra dự định lâu dài. Không thể sống giống như bách tính, ngày hôm nay vừa thay đổi phòng ở, ngày mai liền dọn nhà.
Đang lúc cân nhắc đạo lý trong đó, lại nghe Khổng Đức Thiệu thấp giọng nói rằng:
- Chúng thần lén bàn bạc một phen, hiện nay địa phương thích hợp làm đô thành có mấy chỗ. Thứ nhất, là Nhạc Thọ ở phương Bắc...
Không đợi y nói hết lời, Đậu Kiến Đức lập tức lắc đầu cắt đứt:
- Không được, không được, Nhạc Thọ tuy rằng nằm giữa hai dòng sông lớn, cũng không phải là chỗ tốt. Hồi trước Cao Sĩ Đạt và Lưu Phách Đạo đã chết trận tại vùng đó, nhớ tới liền khiến người xui xẻo!
“Trước đây khi làm Trường Nhạc Vương, chủ công thế nhưng từng nghĩ tới tu kiến cung thành tại Nhạc Thọ?”
Khổng Đức Thiệu cười thầm trong lòng. Ngoài miệng cũng không dám trạc phá lời nói của Đậu Kiến Đức, do dự chốc lát, tiếp tục nói rằng:
- Nếu Nhạc Thọ không vào mắt chủ công, cũng đành phải tính đến nơi thứ nhì. Từ góc độ dễ thủ khó công mà nhìn, Vũ Thành, Vĩnh Niên, Hàm Đan và An Dương đều có thể đưa ra để lựa chon, Hậu Lưỡng đô thành ngày xưa của Triệu quốc và Ngụy quốc, nói là từ xưa đã có vương khí tràn đầy!
- Ừ!
Đậu Kiến Đức xoa huyệt Thái Dương, có chút do dự. Sở dĩ ông buông tha Nhạc Thọ, là bởi vì nơi đó tới Bác Lăng gần. Vấn đề hai người Lý Trọng Kiên và La Nghệ sẽ xâm nhập phía nam hay không còn chưa có định luận trước, bất kể như thế nào cũng không thể chọn Nhạc Thọ. Nhỡ vừa tuyên bố định đô, dũng sĩ U Châu liền nguy cấp rồi, chính mình đến lúc đó liền bẽ mặt lớn rồi.
Suy xét đến nhân tố nhân khẩu, hai vùng Vũ Thành và An Dương cũng không thể chọn. Tuy rằng phía trước Vũ Thành dựa vào Cao Kê Bạc, phía sau lưng chính là Đại Vận Hà, phía tây còn có Chương Thủy, ba đạo sông đào thiên nhiên vây quanh bảo vệ thành. Nhưng địa phương Vũ Thành đó trải qua nhiều nạn trộm cướp, sớm bị cướp đến rách mướp. Mình định đô ở nơi đó, không biết phải tốn bao nhiêu khí lực đi thu thập. Chuẩn bị không tốt còn phải tổ chức di dân, khiến người người oán trách, không công lại bị người mượn cớ công kích mình.
Tình hình của An Dương và Võ Thành cũng gần giống nhau. Canh giữ ở bên cạnh chân núi Lâm Lự, năm xưa bị đám tặc Vương Đức Nhân luân phiên cướp sạch, hầu như cướp thành đất trống. Còn lại, cũng chỉ có Hàm Đan và Vĩnh Niên có thể tuyển chọn, nhưng hai vùng này đều là địa bàn Trình Tiểu Cửu, thực lực hiện tại vốn có của mình không áp được gã, lại bàn đến trong nhà hắn, ăn uống toàn bộ dựa vào hắn cung cấp, vậy không phải tinh khiết chờ bị hắn lật đổ sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đậu Kiến Đức cũng không chọn từ trong đó ra được một nơi thích hợp để định đô. Cười khổ liếc mắt nhìn Khổng Đức Thiệu, thấp giọng hỏi:
- Còn có địa phương khác sao? Tỷ như nói Võ Dương, Thanh Dương?
- Võ Dương thành cách quân Ngoã Cương của Từ Mậu Công quá gần, mới đây Liêu Thành lại rơi vào tay Lưu Hắc Thát. Chủ công định đô ở đó, thế nào cũng bị quân Ngoã Cương hai mặt giáp công.
Khổng Đức Thiệu lắc đầu, thấp giọng vạch ra chỗ thiếu hụt của Võ Dương thành nếu định quốc đô ở đó:
- Về phần Thanh Dương, bốn bề hầu như là vùng đất bằng phẳng...
- Ừ, ngươi nói đúng. Ngươi về trước nghỉ ngơi đi, về vấn đề lựa chọn đô thành, cô suy nghĩ đã, chờ ngày mai quyết định chuyện lập quốc, lại cùng quần thần thương thảo cũng không muộn!
Đậu Kiến Đức ngáp một cái, rất là bất đắc dĩ nói.
Đã sắp đến canh tư rồi, theo đạo lý, nếu Đậu Kiến Đức đã quyết định việc này, Khổng Đức Thiệu hẳn là lập tức xin cáo lui mới phải. Nhưng y lại mất đi tính tự giác, cẩn thận liếc mắt nhìn Đậu Kiến Đức, thấp giọng cường điệu:
- Việc này nên làm càng sớm càng tốt. Quân ta mới bại, nhanh chóng làm vài việc để đề cao sĩ khí. Dù cho chỉ là dời đi lực chú ý cũng tốt, miễn cho nhân tâm hoang mang!
Đậu Kiến Đức thấy bộ dáng y do do dự dự, suy đoán khả năng y nghe được tin đồn gì, buông biểu ủng hộ lên ngôi, đi tới bên người đối phương hỏi:
- Thế nào? Có người nhanh như vậy đã muốn thay đổi địa vị rồi, tên Vương bát đản nào cơ linh như thế, ngươi nói ra để ta mở mắt!
- Cũng không phải muốn thay cổng đổi sân, chỉ là gần đây lưu hành một lời nói!
Khổng Đức Thiệu rất là do dự, không xác định mình có nên tố cáo cái tên tiểu nhân kia hay không.
- Là lời nói gì?
Đậu Kiến Đức cười lạnh truy vấn. Đẩy mọi người xuống tường, đây là tập quán xưa nay của Lục Lâm Đạo. Nhưng chính mình bây giờ còn xa mới tới nông nỗi sơn cùng thủy tận, hiện tại lại có người đã khẩn cấp rồi! Ha hả, thực sự là hiếm lạ!
- Thần nghe người ta, thần nghe người ta nói...
Khổng Đức Thiệu vẫn do dự như trước, nhưng vì tiền đồ tương lai của đoàn người, y nghĩ mình cần phải nhắc nhở Đậu Kiến Đức một chút, miễn cho có chút lời nói truyền bá lâu lắm, rối loạn quân tâm:
- Thần nghe nói, ở trước khi xuất binh, rất nhiều tướng lĩnh không xem trọng lần Bắc Phạt này!
- Là như vậy. Không riêng gì tướng lĩnh, Tống Nạp Ngôn và Phương Đại Phu cũng từng phản đối. Lúc đó ngươi ở đó, cũng đã nghe cách nghĩ của bọn họ!
- Không phải những người này!
Tim Khổng Đức Thiệu nảy lên một cái, lớn tiếng khải tấu nói:
- Thần còn nghe đồn đãi trong quân, nói cuộc chiến này rất vô nghĩa. Phải trái chết đều là hương thân Hà Bắc, mà đoàn người lúc đầu sở dĩ tạo phản, chính là vì sống sót, sống được giống con người một chút!
- Hử!
Thanh âm Đậu Kiến Đức lập tức trở nên bén nhọn, tiếng hít thở cũng lập tức trầm trọng:
- Hoang đường! Ngươi không tranh, người khác để ngươi sống sót sao? Còn không phải ngồi chờ người đến giết? Lời này là ai nói ra? Ngươi tra được đầu nguồn của lời này rồi sao?
- Thần không đi thăm dò!
Khổng Đức Thiệu cúi đầu, ánh mắt chỉ dám nhìn mũi giày của mình:
- Thần cho rằng, nói ra từ miệng ai không quan trọng. Quan trọng là, chủ công phải sớm kịp thời đè ép loại ngôn luận này xuống. Bằng không, thế tất ảnh hưởng đến đại kế quân ta tranh thiên hạ!
- Ha hả ——
Đậu Kiến Đức liên thanh cười lạnh:
- Khổng thị lang không phải không truy tra, là không muốn làm tiểu nhân đi? Được rồi, cô đã biết. Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, cô tự mình nghĩ biện pháp ngăn chặn loại lời nói vô căn cứ này!
- Chủ công bớt giận, thần... Thần xin cáo lui!
Khổng Đức Thiệu không ngờ tới một câu nói của mình lại đưa tới phiền phức lớn như vậy, vốn định bổ cứu một chút, nhất thời lại không biết nên bổ cứu thế nào mới tốt. Chỉ đành vái chào, vội vã đi ra cửa.
Trời đã có chút lạnh, gió đêm thổi tới. Trên người y nổi lên một tầng da gà, đây không phải bởi vì gió lạnh, mà là bởi vì vài tiếng cười nhạt kia của Đậu Kiến Đức. Tiếng cười đó tựa như dao nhỏ, trực tiếp đâm vào đáy lòng y.
- Ta ngày hôm nay nên nói những lời này sao?
Khổng Đức thiệu để tay lên ngực tự hỏi. Y rất hoài nghi có phải bởi vì mình nhất thời lắm miệng hay không, mà tạo phiền phức khó có thể tưởng tượng được cho người khác:
- Nhưng Đậu Vương gia đối thuộc hạ từ trước đến nay nhân nghĩa, người nói lời đó lại có quan hệ thân thiết với gã như vậy, hẳn là không có chuyện gì đi?
Y không ngừng tự an ủi chính mình, cước bộ từ từ nhanh hơn, đem thân ảnh chính mình tiến vào trong gió Bắc đang gào thét.
Mùa đông tới, người đi ở trong gió mới biết được ấm lạnh trong đó.