Lời nói khiến Đậu Kiến Đức giận tím mặt đương nhiên không phải xuất từ miệng Trình Danh Chấn.
Từ sau khi Bắc chinh chấm dứt, hắn vẫn cẩn thận chặt chẽ, e sợ nói nhiều một câu, đi nhầm một bước đường. Không có biện pháp, tin tức ngày đó đại quân bị Sài Thiệu chặn, vì cứu hắn trở về, đám người Đỗ Quyên, Vương Nhị Mao và Hách Lão Đao đem lực lượng Minh Châu Doanh có thể động viên được dùng tới toàn bộ rồi. Lão binh đã xuất ngũ, nha dịch các huyện duy trì trị an hằng ngày, bộ khoái, cung mã thủ, thanh tráng các đồn điền thị trấn phụ cận có thể kéo ra, còn có mấy ngàn tinh nhuệ vẫn dấu kín tại đầm Cự Lộc, đồng loạt phơi bày giữa ban ngày ban mặt. Đặc biệt tinh nhuệ ẩn núp tại đầm Cự Lộc, bình thường chỉ có Đỗ Ba Lạt, Trình Danh Chấn, Hách Lão Đao, Vương Nhị Mao và rất ít người biết cỗ lực lượng này tồn tại, tùy tiện xuất hiện trên chiến trường, không có cách nào không làm cho người chú ý. Tuy rằng sau cuộc chiến Trình Danh Chấn lấy tốc độ nhanh nhất rút viện quân về quận Tương Quốc, và đã nghĩ hết các loại biện pháp khiến nghe nhìn lẫn lộn, nhưng Đậu Kiến Đức sẽ tin tưởng bao nhiêu, ai có thể suy đoán được?
Mặc dù Đậu Kiến Đức thật sự tin lời giải thích Trình Danh Chấn đưa ra; tin tưởng tất cả viện quân đều là lâm thời xuất ra, tin tưởng trong quận Tương Quốc, ngoại trừ mấy ngàn Minh Châu Binh không có lực lượng khác ẩn núp. Quận Tương Quốc hùng mạnh năng lực động viên cũng đủ để khiến người khác khiếp sợ. Đây chính là toàn bộ hai mươi nghìn đại quân a! Tuy rằng quân giới đồ quân nhu thiếu thốn, sĩ tốt cũng không trải qua huấn luyện nhiều lắm, nhưng tác dụng trên chiến trường cũng không thể bỏ qua. Hơn nữa lúc này bộ đội chủ lực Đậu Gia Quân, cũng chỉ là một phần nhỏ người đã trải qua nghiêm khắc huấn luyện, mặt khác đại đa số đều là lưu dân lâm thời chiêu mộ tới, sức chiến đấu chưa chắc so với sĩ tốt Minh Châu Doanh lâm thời động viên mạnh hơn bao nhiêu.
Đứng ở góc độ Đậu Kiến Đức, Trình Danh Chấn biết rằng mình gây ra phiền toái lớn. Bất kể thay đổi ai làm chủ công, cũng không có thể dễ dàng tha thứ dưới trướng âm thầm tích tụ thực lực. Nhưng hắn lại không thể trách cứ thê tử Đỗ Quyên và bạn tốt Vương Nhị Mao làm việc lỗ mãng, giả sử ngày đó không phải đám người Đỗ Quyên và Vương Nhị Mao mang theo viện quân đuổi tới đúng lúc, chỉ dựa vào chút ít binh mã bộ đội sở thuộc của hắn và Thạch Toản, khỏi nói đến bức Sài Thiệu đi, có thể ngăn cản đối phương qua sông hay không đều rất khó đoán trước. Mà nếu chẳng may khiến ba lộ Lý Gia Quân hình thành xu thế vây kín, không đơn thuần là hắn, tính cả đám người Thạch Toản, Đậu Kiến Đức, Vương Phục Bảo, đều chắc chắn trở thành tù nhân của Lý Gia Quân!
Nghĩ tới nghĩ lui, Trình Danh Chấn chỉ đành phải lấy bất biến ứng vạn biến. Đậu Kiến Đức tin tưởng cách nói viện quân ngày đó là lâm thời chiêu mộ lên cũng tốt, trong lòng có ngờ vực vô căn cứ cũng thế, ngược lại trước mắt mình đã bộc lộ ra thực lực đã đủ để khiến người rung động, trước khi thực lực Đậu Gia Quân không khôi phục lại toàn thịnh, Đậu Kiến Đức không có khả năng lập tức trở mặt với mình.
Cùng lúc đó, hắn cũng tìm cách làm Đậu Kiến Đức an tâm. Sau khi trở lại Bình Ân, lập tức phái người áp giải một lượng vàng bạc đồ tế nhuyễn mang đến chỗ Đậu Kiến Đức lâm thời đóng quân, cung cấp cho đối phương tiền trợ cấp cho tướng sĩ bỏ mình, ổn định đội ngũ. Sắp tới, lại thêm thu lương thực đã hoàn toàn nhập kho, với cớ có lợi nhuận, chuyển vận một số lớn quân lương cho Đậu Gia Quân, để giải tình huống khẩn cấp của đối phương.
Dưới sự nỗ lực liên tiếp này, tính cảnh giác của Đậu Kiến Đức quả nhiên có chút buông lỏng. Đầu tiên là ngay trước mặt văn võ quan viên, tổng kết được mất của cuộc chiến Bắc Phạt. Bao gồm cả bản thân Đậu Kiến Đức ở trong, từ trên xuống dưới đều có sai lầm, phạt bổng nửa năm tới một năm. Duy chỉ có hai người Trình Danh Chấn, Thạch Toản bởi vì bảo toàn đường lui của đại quân mà kiến công, được thêm huân một bậc, lần lượt được phong danh hiệu Ngân Tử Quang Lộc Đại Phu và Hoài Hóa Đại tướng quân. Ban thưởng gấm vóc mười thất, vàng ròng năm thỏi. Và ban ân xuống dưới, lấy danh là "Dũng cảm đảm nhiệm công việc", đặc biệt gia phong hai người Vương Tường, Thạch Trọng là Trung Tán đại phu và Định Viễn Tướng Quân, còn cho làm việc dưới trướng hai người Trình Danh Chấn và Thạch Toản, nhưng bổng lộc thì do Đậu vương phủ một mình chi trả.
Sau đó, Đậu Kiến Đức lại tự tay viết một lá thư, khen Trình Danh Chấn là “Thần tử trụ cột”, “Rường cột nước nhà”, cũng dặn dò hắn dưới điều kiện cho phép liền tận khả năng mở rộng đội ngũ, để năm sau cùng chủ lực hội hợp, cùng thu phục vùng đất bị Ngõa Cương cướp mất, vân vân.
Nhận được thư của Đậu Kiến Đức, Trình Danh Chấn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Xem ra lúc này Đậu Kiến Đức vì sự tình Liêu Thành bị quân Ngõa Cương cướp lấy mà tức giận, tạm thời còn không có thời gian so đo vấn đề quy mô của Minh Châu Doanh. Một khi đã như vậy, cao thấp Minh Châu Doanh cũng không cần phải mỗi ngày căng như dây cung, mỗi danh tướng sĩ được phát một số than lương phí dụng, đều giải tán về nhà đón lễ mừng năm mới.
Cửa ải cuối năm qua đi, thế cục xung quanh dần dần an ổn xuống. Sau khi bộ phận Quân Ngõa Cương của Từ Mậu Công và bộ phận của Lưu Hắc Thát liên kết phá được Liêu Thành, bởi vì chiến tuyến kéo dài, tiếp tế tiếp viện khó khăn, tạm thời đình chỉ tiếp tục Bắc thượng. Có Lưu Vũ Chu ở bên cạnh như hổ rình mồi, U Châu quân và Bác Lăng Quân cũng không dám đẩy chiến tuyến cách ổ quá xa, thừa dịp xu thế đại thắng sau khi phân chia hết Hà Gian quận, liền ngừng thế công lại.
Có được cơ hội tạm nghỉ, Đậu Kiến Đức lập tức mệnh lệnh văn võ quan viên dưới trướng từ ngũ phẩm trở lên tới Thanh Hà thành tập kết, cộng đồng thảo luận công việc lập quốc và định đô. Bất kể lý do gì, trước ngày mùng hai tháng sáu phía nhất định phải tới nơi, nếu không, chắc chắn nghiêm trị không tha.
Trình Danh Chấn thân là Thái Thú một quận, tự nhiên nhất định phải tham dự hội nghị. Vương Nhị Mao mới được trao tặng chức xuông là Trung Tán đại phu, cũng phải đi tham gia. Vì phòng ngừa biến cố ngoài ý muốn, Đỗ Quyên mệnh lệnh cho Ngũ Thiên Tích chọn lựa hai trăm kỵ binh tinh nhuệ đi theo hộ giá. Ngoài ra, tướng sĩ các cấp cũng đều kết thúc tĩnh dưỡng, chạy tới Minh Thủy Thành đợi mệnh bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy bộ dáng thê tử giống như sắp lâm đại địch, Trình Danh Chấn cảm thấy rất là không được tự nhiên, lắc lắc đầu, cười khuyên nói:
- Hiện giờ lão Đậu vừa mới ăn một hồi đánh bại, chính là thời điểm quân tâm không ổn định, điên rồi mới lại chủ động khơi mào nội chiến. Có thời gian kia, không bằng nàng mang đoàn người đốc thúc dân chúng khai khẩn nhiều thêm chút đất hoang. Nếu chẳng may năm nay lại có đại chiến, chút lương thực tồn trong kho này khẳng định không đủ dùng.
- Rất khó nói!
Giành lên tiếng trước Đỗ Quyên, lão Đỗ Ba Lạt rung đùi đắc ý nói:
- Về mưu mẹo đạo lục lâm, ta cùng Quyên Tử so với ngươi quen thuộc hơn! Năm trước nếu thu hoạch toàn thắng, về sự tình ngươi ẩn dấu thực lực lão Đậu chưa chắc để trong lòng. Nhưng cố tình là bại, ở bên ngoài bị một bụng tức giận, không xả ở trong nhà thì có thể phát đi đâu?
- Không phải lão vẫn xem trọng lão Đậu sao?
Trình Danh Chấn rất là kinh ngạc, cười phản bác.
Đỗ Ba Lạt nhổ ngụm nước miếng trên mặt đất, thấp giọng bổ sung:
- Chính là vì ta xem trọng hắn, ngươi mới cần cẩn thận một chút cho ta. Không tâm độc tay ngoan không cầm nổi cái muôi. Quyên Tử gả cho ngươi đã nhiều năm rồi, đến nay động tĩnh trong bụng đều không có. Nếu chẳng may tiểu tử ngươi có chuyện không hay xảy ra, nửa đời sau của hai cha con chúng ta trông cậy vào ai!
- A gia!
Lúc này, không đợi Trình Danh Chấn nói chuyện, Đỗ Quyên cướp đã cắt đứt:
- Ngài già rồi cũng không biết nói nghiêm chỉnh một chút, suốt ngày giắt bên miệng mấy lời xui xẻo!
- Cái gì là nghiêm chỉnh, còn sống, nối dõi tông đường, là nghiêm chỉnh nhất. Mặt khác, cái gì đều là vô nghĩa.
Đỗ Ba Lạt khoát tay chặn lại, tùy tiện nói:
- Làm quan càng lớn, phiêu lưu cũng càng lớn. Còn không bằng tìm một con đường thực tế để sống đâu! Ngươi lần này đi về, lão Đậu nếu không bức ngươi, liền như cũ cho gã cái khuôn mặt tươi cười. Nếu gã vẫn còn so đo chuyện ngươi tư tàng binh mã, ngươi liền từ quan đi, đem địa bàn và đội ngũ giao cho gã, đàn ông nhà chúng ta không hầu hạ!
- Được, ta nghe lão ngài!
Trình Danh Chấn biết rằng nếu vẫn còn dây dưa nữa, Đỗ Ba Lạt khẳng định càng nói càng không có yên lòng. Cười phu diễn vài câu, sau đó dẫn dắt đội ngũ đi lên đường.
- Chàng…
Đỗ Quyên đuổi theo vài bước, đột nhiên ý thức được vô số ánh mắt xung quanh đang nhìn, tay đang đặt ở vật cưỡi, lập tức nhẹ nhàng xua:
- Chàng cẩn thận chút, nhất định an toàn trở về!
- Đã biết!
Trình Danh Chấn quay đầu lại, cho thê tử yên tâm bằng một khuôn mặt tươi cười:
- Năm đó lão Đậu một mình cưỡi ngựa dám đến Bình Ân, ta nếu mang theo nhiều huynh đệ như vậy còn không dám nhận lệnh, chẳng phải là làm cho người ta càng cảm thấy được trong lòng có quỷ sao? Nàng yên tâm, thảo luận xong đại sự, ta lập tức ra roi thúc ngựa gấp trở về!
Đoàn người dọc theo đường giục ngựa bay nhanh, rất nhanh đã ra ngoài tầm mắt của đội ngũ tiễn đưa. Trong nháy mắt đã đến bến sông Chương Thủy, nhảy xuống ngựa, người cùng ngựa lên thuyền qua hướng bờ bên kia. Nhìn tuyết vừa tan trên nước sông xuân, Vương Nhị Mao thở dài, sâu xa nói:
- Nhớ năm đó, hai người chúng ta bị buộc tiến vào đầm Cự Lộc, cũng khoảng là lúc này đi? Ngày trôi qua thực vui vẻ, chỉ chớp mắt, coi như phụ cận Phương Nguyên vài trăm dặm đều về hai anh em chúng ta rồi!
- So với bây giờ sớm hơn một chút. Ngươi và Trương Đại Đương Gia lúc cứu ta từ huyện Quán Đào ra chính là cuối đông. Hiện tại đã là mùa xuân rồi. Mấy ngày đó trôi qua thật nhanh, nhớ tới, hết thảy đều giống như ngày hôm qua!
Trình Danh Chấn không rõ ràng lắm Vương Nhị Mao bởi vì sao mà thở dài, cũng theo ý tứ của đối phương mà bổ sung.
- Đúng vậy a, ngày nào không lăn lộn mà trải qua.... !
Vương Nhị Mao ở trên thuyền duỗi lưng một cái, tiếp tục nói:
- Tiểu Cửu ca, năm đó thời điểm ngươi bị bắt theo Trương Đại Đương Gia, từng nghĩ đến hôm nay không?
- Có thể nghĩ đến mới là lạ. Năm đó nếu không phải không tiến vào đầm Cự Lộc, ta vốn không có đường sống, quỷ mới nguyện ý làm Cửu trại chủ!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, cười lắc đầu. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, quá khứ chính mình có rất nhiều tâm nguyện hiện tại đã quên toàn bộ. Chỉ có điều ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn trong trí nhớ cái tiểu tử ngốc nghếch núc ních kia, vẫn như trước cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bất kể lúc trước hận cũng thế, yêu cũng thế, đã trải qua thời gian gột rửa về sau, có thể lưu lại, cũng chỉ là ấm áp đi. Ai nói ngày gian khổ này cũng không phải là ngày đâu? Mỗi người đều có một phần bảo tàng của mỗi hắn mà thôi, không cần cùng người khác so sánh, chính mình sau khi lớn lên cũng có thể nghĩ lại quá khứ, chậm rãi thưởng thức.
- Ta nhớ được, lúc trước hai người chúng ta liều mạng như thế, chính là vì hai chữ, còn sống!
Ánh mắt Vương Nhị Mao dần dần sâu thẳm lên, mắt híp lại nói.
- Đúng vậy!
Sớm quen với ngữ điệu kinh người của vị huynh đệ mình, Trình Danh Chấn gật đầu đáp lại.
- Hiện tại thì sao, Tiểu Cửu ca, ngươi muốn thành chư hầu một phương, tranh giành ngôi báu không?
Vương Nhị Mao nhanh chóng mở mắt, nhìn vào mắt Trình Danh Chấn hỏi.
- Muốn, nhưng ta có được thực lực kia đâu!
Nghe gió sông gào thét bên tai, Trình Danh Chấn cười đáp lại.
- Lấy năng lực của chúng ta bây giờ, dã tâm càng lớn, bị chết càng nhanh! Ngươi hôm nay làm sao vậy, lại tâm trạng thế!
- Ta đây an tâm rồi!
Vương Nhị Mao cười lắc đầu:
- Ta chỉ là sợ ngươi người lớn tâm lớn, đã quên chúng ta năm đó vì sao tạo phản mà thôi.
Quay đầu lại, y nhìn về hướng từng mảnh tường thành đổ bờ bên kia, thở dài, thì thào nói:
- Kỳ thật, nếu chúng ta chỉ cầu một đường sống, làm với ai chẳng là làm đâu này? Ngươi nói phải không?
- Ngươi nói cái gì?
Gió trên mặt sông quá lớn, Trình Danh Chấn không nghe rõ, xé cổ họng truy vấn.
Vương Nhị Mao quay đầu lại, thản nhiên cười. Không hề lặp lại lời đã nói qua, chắp tay sau lưng đi xuống khoang thuyền, quơ lấy một bình rượu nhỏ, tự rót uống một mình, chậm rãi nhấm nháp.