Qua Chương Thủy, liền tới địa giới quận Thanh Hà. Quận này rơi vào trong tay Đậu Gia Quân muộn, năm trước mới bắt đầu thi hành chính sách tu sinh dưỡng tức còn chưa nhìn thấy hiệu quả. Dọc theo đường đi đều nhìn thấy chính là rách nát không chịu nổi, mặc dù là trong thị trấn cũng tìm không thấy mấy gian nhà cỏ tranh tốt. Đất vườn ở gần sông, có thể thấy được dân chúng đang ra sức khai hoang. Mỗi người đều xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi. Từ xa nghe thấy tiếng vó ngựa trên quan đạo, sợ tới mức lập tức vứt bỏ cày cuốc, nhanh chân liền chạy về hướng rừng cây gần đó, nghiêng ngả lảo đảo, chạy đứt dây lưng quần cũng chẳng quan tâm.
Thấy dân chúng trốn tránh mình như trốn tránh ôn thần, Ngũ Thiên Tích cực kỳ căm tức, bổ một roi ngựa giữa không trung, lớn tiếng chửi bới:
- Con bà nó, cái ánh mắt gì a. Người tốt người xấu đều không phân biệt được. Trách không được nghèo đến rơi quần!
- Đem người tốt như ngươi coi thành người xấu, nhiều lắm bị ngươi vụng trộm mắng mấy câu!
Vương Nhị Mao đối với việc này thật ra thấy nhưng không trách, cười ha hả thay đám dân chúng giải thích:
- Nếu một khi đem người xấu trở thành người tốt mà quên trốn tránh, đó có thể là vấn đề rơi đầu. So với hai câu mắng của ai thì khó chịu hơn nhiều lắm!
- Hừ! Ngươi chỉ biết ngụy biện!
Ngũ Thiên Tích nói không lại Vương Nhị Mao, nghiêng đầu qua một bên mặc kệ y. Nghiêng một cái, khóe mắt trùng hợp quét nhìn đến một chỗ cảnh sắc hiếm có, không kìm nổi đưa ngón tay chỉ, thấp giọng kêu lên:
- Mọi người mau nhìn, bên kia đang làm gì đó, sợ là có vài ngàn nhân mã!
Mọi người nghe vậy trông về phía xa, quả nhiên ở mặt khác quan đạo, tới gần phương hướng kênh đào nhìn thấy một đại đội sĩ tốt, mỗi người đều tay không, hối hả đi tới bên cạnh kênh đào. Trình Danh Chấn trong lòng cảm thấy kỳ quái, giục ngựa đuổi tới, tìm được một người nhìn như đầu lĩnh, thấp giọng hỏi:
- Vị huynh đài này, các ngươi đây là bận cái gì vậy? Là Đậu Vương Gia phái các ngươi đi tới sao?
Hắn không biết tên của tiểu quan quân kia, vị tiểu quan quân kia lại biết Trình Quận Thủ đánh bại Sài Thiệu. Khẩn trương tiến lên chắp tay, cười đáp lại:
- Trình Quận Thủ, ty chức Vương Nguyên Hóa có lễ. Thưa ngài, chúng ta phụng mệnh đi tới chỗ kênh đào nhặt đầu gỗ. Là Khúc Nội Sử bảo chúng ta tới. Đậu Vương Gia hẳn là cũng biết chuyện này!
- Nhặt đầu gỗ? Bao nhiêu đầu gỗ mà cần nhiều người thế này?
Trình Danh Chấn nghe vậy sửng sốt, cau mày truy vấn. Hắn biết Khúc Nội Sử trong miệng đối phương, tên kia nguyên bản là quan lại Đại Tùy, sau khi bị Đậu Kiến Đức bắt làm tù binh rồi trở thành Nội Sử Lệnh. Là một lão quan lọc lõi vừa không khí khái vừa không có kiến thức. Vụ xuân sắp tới, gã lại điều động nhiều người như vậy nhặt đầu gỗ, nói vậy lại giật giây Đậu Kiến Đức làm cái hoạt động gì hao tài tốn của.
- Nói, nói là muốn dựng một tòa Kim Loan điện. Vương gia phải lập quốc rồi không phải sao? Cũng không thể tạm ở huyện nha môn!
Vương Nguyên Hóa lại chắp tay, mặt cười hướng đám người Trình Danh Chấn giải thích:
- Không bằng, đằng trước có huynh đệ chặt cây thả xuống theo kênh đào, ty chức liền mang theo các huynh đệ đi thu. Đem đến trên bờ hong khô mấy tháng, sau khi hết bận cày bừa vụ xuân là có thể khỏi công xây cung điện!
- Quả thực là hao tài tốn của!
Ngũ Thiên Tích ở sau lưng Trình Danh Chấn nhỏ giọng:
- Mới trở thành vương vài ngày, liền đã quên chính mình họ gì rồi!
Trình Danh Chấn sợ y nói gở bị người nghe thấy, khẩn trương lấy một thỏi quan ngân đưa cho Vương Nguyên Hóa để thay mình mua rượu cho các huynh đệ uống ấm người, sau đó mang theo mọi người Minh Châu Doanh phi nhanh về hướng quan đạo. Đi đã rất xa, vẫn còn nghe thấy tiếng đám người Vương Nguyên Hóa nói lời cảm tạ từ phía sau lưng truyền đến, giống như nợ mình một ân tình to lớn.
Còn nói phải cùng sĩ tốt bách tính đồng cam cộng khổ đâu này? Mới không đến một năm, liền quên sạch toàn bộ sao? Trình Danh Chấn âm thầm ảo não trong lòng, cực kỳ bất mãn đối với cử chỉ Đậu Kiến Đức xây dựng rầm rộ. Bắc chinh vừa mới chiến bại không bao lâu, phía nam lại bị quân Ngõa Cương xâm đi mảnh đất lớn nhất. Là lúc trong ngoài đều khốn đốn, không nghĩ cao thấp Đậu Gia Quân nằm gai nếm mật, rồi lại phải lập quốc số, vừa phải dựng cung thất, đây không phải điển hình của hành vi vong bản sao?
Hắn nhớ rõ lần trước Đậu Kiến Đức cùng mình gặp mặt, còn cố ý vẫn duy trì bản sắc mộc mạc. Ngay cả áo bào gấm trên người đều hận không thể vá thêm mấy miếng nữa mới mặc, dùng điều này để chứng minh chính mình sẽ không ăn thịt bách tính. Lúc ấy nhìn có vẻ giả giả chút, lại thuyết minh người này biết đoàn người để ý cái gì? Ai ngờ không đến một năm, Đậu Kiến Đức bước đi con đường của một người cực đoan? Ai giật dây gã hay sao? Vương Phục Bảo đại ca và Tống tiên sinh đã làm gì? Như thế nào không nhắc nhở lão Đậu một chút. Hay là lão Đậu hiện tại ngay cả lời nói của Vương đại ca và Tống tiên sinh cũng nghe không lọt sao?
Nghĩ như vậy, sắc mặt Trình Danh Chấn liền chợt ngưng trọng hẳn lên. Gấp rút thúc ngựa, hận không thể lập tức chạy tới trong thành Thanh Hà, xem Đậu Kiến Đức rốt cuộc muốn làm gì. Chạy nhanh chạy chậm, vào lúc giữa trưa ngày hôm sau, rốt cục đi tới ngoài thành Thanh Hà. Không đợi đoàn người tiến lên đưa ra ấn tín, quan quân thủ vệ đã chủ động chạy ra đón chào, xa xa hướng về phía Trình Danh Chấn làm cái lễ. Kêu lớn:
- Là Trình đại nhân và Vương đại nhân sao? Tại hạ Trịnh Ân, phụng mệnh Đậu Vương Gia, tới trước đón tiếp Quận Thủ đại nhân vào thành!
Trình Danh Chấn cẩn thận nhìn, nhận ra người đó là một một lang tướng dưới trướng Tào Đán, gật gật đầu, thấp giọng đáp lại nói
- Phiền toái Trịnh huynh đệ đi trước dẫn đường, còn thị vệ của ta đây làm sao bây giờ? Bọn họ cắm trại ở nơi nào!
- Thị vệ của mọi người đều tập trung ở tiểu giáo trường bên trong thành. Mỗi người bất kể chức quan cao thấp, bên người chỉ có thể lưu năm thân binh! Hai vị đại nhân cứ việc yên tâm, vì lần tụ hội này, Trương Thị lang đã chuẩn bị trước một tháng. Bảo đảm có thể hầu hạ mọi người thoải mái, giống như là ở nhà mình!
- Là Huyền Tố huynh phụ trách an bài ăn ngủ sao?
Trình Danh Chấn gật gật đầu, cười hỏi. Hoàng Môn Thị lang Trương Huyền Tố đã từng làm Huyện lệnh Cảnh Thành, xem như là một vị quan khá thanh liêm. Vào mùa hè năm trước, Trình Danh Chấn từng gặp mặt y một lần, hàn huyên vài câu, ấn tượng lưu lại về nhau cũng không tệ.
- Đúng là Huyền Tố Công. May nhờ lão nhân gia ông ta cẩn thận, mới ứng phó được trường hợp lớn như vậy!
Trịnh Ân tự mình kéo dây cương của Trình Danh Chấn, cười đáp lại.
Trình Danh Chấn thấy thế, khẩn trương nhảy xuống ngựa. Vừa mệnh lệnh cho Ngũ Thiên Tích tổ chức cho đoàn người vào thành, vừa hỏi thăm Trịnh Ân:
- Trường hợp rất lớn sao? Ngoại trừ Đậu Gia Quân chúng ta, chẳng lẽ còn có khách tới hay sao?
- Nhiều người tới!
Trịnh Ân cười đáp lại, khuôn mặt thượng tràn ngập hưng phấn và tự hào về thịnh hội này:
- Ngoại trừ người một nhà chúng ta, Thì Đức Duệ, Hàn Kiến Hoành, Từ Nguyên Lãng, Vương Bạc và Đại đương gia cũng đích thân tới. Còn có Chu Xán, Vương Thế Sung, Lưu Vũ Chu phái tới đặc phái viên. Liền ngay cả Ngõa Cương trại, cũng phái hạ khách tới đó!
- Vậy thật không ít người đâu! trường hợp lớn, trường hợp lớn! Ta liền thích xem náo nhiệt. Lúc này thật sự là vừa vặn rồi!
Vương Nhị Mao cười ha hả xen vào một câu. Trong lòng đối với việc này rất là xem thường. Lối mòn như vậy, năm đó Trương Kim Xưng cũng chơi trò này. Náo nhiệt chính là náo nhiệt được vài ngày, náo nhiệt qua đi, vẫn bị Bác Lăng Quân đánh cho hoa rơi nước chảy như cũ.
- Vương đại nhân tới chậm vài ngày!
Trịnh Ân cũng là người quen, nên khó trách bị Đậu Kiến Đức phái tới đón khách:
- Vào khuya ngày hôm trước, năm con chim lớn màu đen, mang theo mấy trăm con chim tước, đồng thời bay đến cửa thành nam Thanh Hà thành, bay vòng quanh cửa thành lầu vài vòng mới lại bay đi. Lúc ấy thật náo nhiệt a, khiến mọi người toàn thành đều kinh sợ...
- Bách điểu triều bái a. Xem ra ông trời thật sự hy vọng Vương gia kiến quốc lập đỉnh
Vương Nhị Mao liên tục gật đầu, làm ra bộ dáng tâm thần đều mê hoặc.
- Không phải sao? Đoàn người đều nói, xem ra lúc trước chúng ta bị đánh bại một hồi. Đó là ông trời khảo nghiệm chúng ta đấy. Giang sơn Đại Tùy này, cuối cùng cũng rơi vào trong tay Vương gia!
Trịnh Ân nói tiếp, lớn tiếng tổng kết.
Đám người Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, Ngũ Thiên Tích nhìn nhau gật đầu, cười phụ họa cách nói của Trịnh Ân. Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, một lát sau liền đi tới dịch quán lâm thời. Cái gọi là dịch quán, là Đậu Gia Quân vì lần tụ hội này mà đặc biệt chọn lựa tới mười mấy đại viện. Nguyên bản là nhà cửa của phú hộ Thanh Hà thành, hiện giờ chủ nhân phòng ốc đã chạy trốn thì chạy trốn, bị giết thì đã giết, bởi vậy bất động sản đều đã sung công, vừa vặn lấy ra chiêu đãi tân khách.
Trịnh Ân cáo lỗi đoàn người, an bài tùy tùng đưa vệ đội lĩnh của Trình Danh Chấn tới giáo trường đóng quân. Sau đó tới giữa một giao viện khá nhã yên tĩnh của một cái hộ trạch, an bài hai người Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao tạm thời ở lại. Còn dư lại mười tên thân binh cùng Ngũ Thiên Tích, tất cả được tập trung an bài ở một loạt sương phòng trong giao viện bên cạnh, cũng có người chuyên gia hầu hạ.