Người hầu, tỳ nữ trong viện, đều là Hoàng Môn Thị lang Trương Huyền Tố tự mình chọn lựa ra, mỗi người đều thông minh tháo vát. Bận trước bận sau, bưng nước đưa trà, không bao lâu làm dọn dẹp cho đám người Trình Danh Chấn sạch sẽ hẳn lên.
Trình Danh Chấn soi qua gương, nhìn nhìn trang phục và đạo cụ thô sơ giản lược của mình, liền chuẩn bị cùng Vương Nhị Mao đi tới bái kiến Trường Nhạc Vương Đậu Kiến Đức. Không đợi ra khỏi cửa, Trịnh Ân đã lại chủ động chào đón, cười ngăn lại nói:
- Hai vị đại nhân không nên gấp gáp, Vương gia đã nói, hôm nay gã phải trai giới dâng hương, cảm tạ trời, tạm thời sẽ không gặp khách. Mọi người, bất kể người một nhà chúng ta hay là khách từ xa tới, đều ở tại dịch quán bên này, đợi buổi sáng ngày mai yết kiến cùng một lúc!
- Trai giới sao? Cũng nên như vậy!
Trình Danh Chấn giật nảy trong lòng, trên mặt lại không lộ ra một tia hoài nghi. Ánh mắt nhìn xuyên thấu qua rèm cửa sổ, lờ mờ, lại nhìn thấy rất nhiều tân khách ở ngoài tường thấp đi tới đi lui, căn bản không giống bị giám thị.
- Đại nhân nếu ngại ở trong sân buồn chán, có thể dẫn người đi ra ngoài một chút. Vừa qua cuối năm, trong thành vẫn còn rất náo nhiệt!
Trịnh Ân cực kỳ biết việc, sợ Trình Danh Chấn sinh nghi, khẩn trương cười ha hả bổ sung. Lập tức, y nhanh chóng quay đầu lại, hướng về phía giao ngoài viện hô:
- Lão Mộc, lão Mộc, lại đây hầu hạ Trình đại nhân. Đại nhân nếu muốn đi ra ngoài điều tra nghe ngóng dân tình, hành trình ngươi toàn bộ phụ trách đi theo dẫn đường!
- Ôi, đến đây, đến rồi!
Ngoài cửa đáp một tiếng, một người đàn ông mặt sẹo vội vàng chạy. Nghe thanh âm đoán chừng ba mươi tuổi, trên trán lại hiện đầy nếp nhăn, giống như từng trải qua tận cùng tang thương.
- Đại nhân cần gì, hoàn toàn do ngươi phụ trách!
Đối với cấp dưới, Trịnh Ân hoàn toàn đã không có khách khí như vừa rồi, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lớn tiếng mệnh lệnh:
- Trình Quận Thủ trong mắt Vương gia chúng ta là người tâm phúc, nếu bị chờ đợi, cẩn thận da của ngươi!
- Nhất định nhất định! Ngài coi tốt là được!
Lão Mộc không ngừng cúi đầu khom lưng. Nịnh bợ Trịnh Ân xong rồi, xoay người lại nịnh Trình Danh Chấn:
- Tiểu nhân đã sớm nghe qua đại danh Trình Quận Thủ, chính là không có cơ hội gặp. Hôm nay có thể được phái tới hầu hạ Trình đại nhân, thật sự là tam sinh hữu hạnh!
Nói chuyện, vẫn không quên khụt khịt, dường như cảm động đến rơi nước mắt.
Trình Danh Chấn chịu không nổi nhất đúng là loại này, khẩn trương tránh sang bên cạnh nửa bước, cười cự tuyệt nói:
- Chạy vài ngày đường, trên người của ta cũng mệt mỏi. Nếu Vương gia hôm nay trai giới, ta sẽ không ra ngoài nữa. Phiền toái giúp ta mang đến chút đồ ăn, lại đun một thùng nước nóng lớn, sau khi cơm nước xong, ta muốn ở trong phòng duỗi cái lưng mỏi!
- Vâng, tiểu nhân bảo người đi chuẩn bị!
Trịnh Ân thay thế lão Mộc trả lời. Sau đó cười chắp chắp tay:
- Đại nhân xem có còn cần thêm gì khác không? Nếu tạm thời nghĩ không ra, tiểu nhân trước hết xin phép ngài. Hai ngày này quý khách nhiều, cửa thành không thể không ai chiếu ứng!
- Đi thôi, đi thôi, ta cũng không phải khách nhân nào!
Trình Danh Chấn khoát tay, tự mình tiễn Trịnh Ân đến ngoài giao viện. Lợi dụng cơ hội song phương khách sáo nói, hắn lại lần nữa đánh giá phòng ở xung quanh giao viện, phát hiện bất kể nhà giữa, sương phòng, gần như mỗi cái gian phòng đều có người ở. Có gương mặt hắn nhìn quen thuộc, cũng có gương mặt hắn nhìn khá xa lạ, nhưng có thể khẳng định một chút chính là, những người này không phải là võ sĩ của Đậu Kiến Đức mai phục, sẽ không cấu thành uy hiếp đối với chính mình và Vương Nhị Mao.
Lúc khóe mắt quét nhìn, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Tập trung cẩn thận nhìn lại, cũng chính là lão Mộc vừa rồi đi xuống chuẩn bị đồ ăn, đang mang theo vài tỳ nữ bưng hộp đồ ăn, cúi đầu khom lưng đã đi tới. Một phần đưa vào chỗ đám người Ngũ Thiên Tích, một phần khác đưa vào trong phòng của mình.
Từ sáng sớm ngủ dậy đến giờ một chút gạo cũng chưa ăn, Trình Danh Chấn cũng cảm thấy có chút đói bụng. Thưởng lão Mộc mười mấy đồng tiền, sau đó đến bên ghế ngồi xuống, cùng Vương Nhị Mao quơ lấy chiếc đũa bắt đầu ăn. Vài tỳ nữ rót rượu chia thức ăn, hầu hạ phải vô cùng săn sóc. Vừa thấy chính là từ gia đình giàu có đi ra, hiểu được hầu hạ nam nhân như thế nào.
Ăn cơm xong, nhóm tỳ nữ mang tới nước ấm, phân ra vào trong phòng Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao hầu hạ hai người bọn họ tắm rửa. Trình Danh Chấn nói một câu không thích, vắt khô mấy cái khăn tắm, liền đuổi nhóm tỳ nữ ra ngoài. Vừa tắm giặt, hắn vừa suy đoán trong lòng hành động của Đậu Kiến Đức. Vẫn cảm thấy sự tình hôm nay không thích hợp, cụ thể không thích hợp ở nơi nào, lại nhất thời khó nói được rõ ràng.
Đang lúc lo lo lắng lắng mà nghĩ, rèm cửa đột nhiên bị đẩy ra, một trận lạnh gió thổi vào. Trình Danh Chấn cảnh giác nắm lên hoành đao đang đặt bên cạnh thùng tắm gỗ, nhanh chóng quay đầu lại, lại phát hiện là lão Mộc tự tay đang cầm một thân quần áo sạch đi đến.
- Để đó đi, ta khi tắm không cần người hầu hạ!
Trình Danh Chấn nhíu mày, thấp giọng mệnh lệnh. Đối phương là người của Đậu Kiến Đức, lại xuất phát từ một mảnh hảo tâm, hắn tuy rằng bị gió lạnh thổi nổi da gà, lại không có tiện trách móc quá nặng nề.
- Không biết vóc người Quận Thủ đại nhân, cũng không biết quần áo thích hợp không! Ngài lão thích hợp thì mặc, không được ta lại đi nhà may đổi cho ngài lão một bộ.
Lão mộc cười hì hì tiến lên, buông quần áo.
- Để đó đi. Trong hành lý tùy thân của ta có quần áo để thay!
Trình Danh Chấn cho đối phương trước mặt một khuôn mặt tươi cười, thấp giọng mệnh lệnh.
- Ừ!
Lão Mộc cầm quần áo đặt ở bên cạnh bồn tắm, nhưng lại không biết điều lập tức rời khỏi, ngược lại, còn rất không có mắt đi tới trước mặt đụng đụng, giơ tay thử nước ấm.
- Đi ra ngoài đi, ta đã tắm xong rồi!
Trong lòng Trình Danh Chấn rất không vui, khiến thanh âm đề cao vài phần mệnh lệnh.
- Ồ, ta biết rồi!
Lão Mộc cười lui lại đằng sau mấy bước, sau đó thấp giọng trả lời.
- Ngươi còn có chuyện khác sao?
Thấy đối phương chết cũng không đi, Trình Danh Chấn trong lòng cảnh giác, vừa dùng làm tắm khăn lau người, vừa hỏi.
- Cũng không có việc gì!
Lão Mộc nâng đầu lên, cười lạnh nhìn về phía Trình Danh Chấn:
- Chỉ là muốn hỏi đại nhân một câu, ngài còn nhận ra ta sao?
- Ngươi?
Trình Danh Chấn rất nhanh bỏ lại khăn tắm, vừa với quần áo mặc lên người, vừa kéo dài thời gian:
- Nhìn quen mắt, nhưng không nhớ ra được gặp ở đâu!
- Ngươi đương nhiên sẽ không nhận ra ta. Ngài hiện tại là quan lớn, mỹ nữ trong ngực, trong tay còn nắm lấy mấy chục nghìn Hổ Bí!
Thanh âm lão Mộc chợt trở nên lạnh lùng, rất thấp, lại giống như như đao tiến vào tai Trình Danh Chấn:
- Nhưng ta nhận ra được ngài đó, Trình đại giáo đầu của ta!
- Ngươi!
Nghe nói hai chữ giáo đầu, Trình Danh Chấn đột nhiên lóe lên một ý tưởng, nắm lên hoành đao, thấp giọng gào to:
- Ngươi rốt cuộc là ai, lẩn vào đến bên cạnh ta muốn làm cái gì!
Lão Mộc mặt sẹo nhìn nhìn phía ngoài, sau đó tiếp tục cười lạnh:
- Đừng cãi, ta cảnh cáo ngươi, ngươi la càng lớn, bị chết càng nhanh. Ta là ai không quan trọng, nhưng Trình đại giáo đầu ngàn vạn lần phải nhớ rằng, ngươi rốt cuộc là ai mới tốt!