Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 539 - Chương 183: Tranh Giành (7).

Chương 183: Tranh giành (7).

- Ngươi là Tưởng Bách Linh!

Trình Danh Chấn rốt cục nhớ tới người đối diện là ai đến, thấp giọng kêu sợ hãi:

- Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ai phái ngươi tới!

- Trí nhớ Trình đại giáo đầu rất tốt!

Tưởng Bách Linh dùng tên giả là lão Mộc thấp giọng cười lạnh:

- Ngươi Trình đại giáo đầu đều làm đến Quận Thủ rồi, ta ở dưới trướng Tào Đán lăn lộn vẫn không thể lên được cái chức đội chính? Luận bản lĩnh thực, ta chưa chắc đã kém nhiều so với ngươi đâu?

- Ta chỉ không nghĩ tới là ngươi!

Trình Danh Chấn không mặc y phục, thuận tay rút ra hoành đao đưa về phía trước người. Ít nhiều mấy năm nay kinh nghiệm, trải qua lúc bối rối ban đầu, giờ phút này tâm cảnh của hắn đã chậm rãi trấn định lại. Một mình Tưởng Bách Linh không tạo thành cái uy hiếp gì! Bất kể lời nói trên miệng y có bao nhiêu ác độc, đơn đả độc đấu, đã được hai người Đoạn Hoạt Tử và La Thành chỉ điểm, Trình Danh Chấn tuyệt đối có nắm chắc trong vòng mười chiêu đánh bại y. Nhưng nếu chẳng may y là người Đậu Kiến Đức phái tới để châm đối với mình, Trình Danh Chấn biết rằng mình đã gặp phải phiền toái lớn. Hiện tại bên người hắn chỉ có mười tên hộ vệ, mặc dù mỗi người toàn thân là thép, cũng không chịu được Đậu Gia Quân triền đấu

Ngắn ngủn trong nháy mắt, bao nhiêu phỏng đoán nháy mắt hiện ra trong lòng Trình Danh Chấn. Hắn nhớ rõ Tưởng Bách Linh vừa rồi ra lệnh cho mình không cần la to, vậy ý nghĩa tiếp theo chính là y tự tiện hành động, sau lưng không có bất kỳ người nào sai khiến. Nhưng trong ấn tượng Tưởng Bách Linh cũng không phải một người lỗ mãng, trừ phi y có nắm chắc một kích giết được mình.

Thấy Trình Danh Chấn trên mặt âm tình bất định, Tưởng Bách Linh trong lòng cảm thấy rất sảng khoái. Ngày đó huyện Quán Đào bị Trương Kim Xưng công phá, chỉ có hai vị Bộ đầu Quách, Cổ chạy được, còn không người nào chạy thoát tìm đường sống. Làm cháu trai của Cung thủ Tưởng Diệp, là người khả năng tham dự án oan hãm hại Trình Danh Chấn, Tưởng Bách Linh tự biết khó thoát khỏi kiếp nạn này, cho nên khi thành phá mới trốn giả chết ở dưới một đống thi thể sĩ tốt thủ thành. Tuy rằng bị địch trên lầu vẩy lửa làm phỏng mặt, nhưng cuối cùng bảo toàn được một cái mạng.

Về sau thoát đi khỏi huyện Quán Đào, y mai danh ẩn tích, nghĩ hết các loại biện pháp tìm kiếm cơ hội báo thù. Tiếc rằng nương tựa vào mỗi tân chủ nhân thì người nào cũng không được việc, bất kể là mệnh quan triều đình cũng vậy, lục lâm hào kiệt cũng thế, không đợi Tưởng Bách Linh trở thành cánh tay đắc lực, đối phương đã bị thế lực khác thâu tóm.

Hôm nay đi theo Đại đương gia này, ngày mai đi theo Đại trại chủ kia, nuốt đến nuốt đi, Tưởng Bách Linh liền lăn tới dưới trướng Tào Đán. Dựa vào làm việc giỏi giang, nói chuyện chu đáo, y chậm rãi trở thành thân binh đội trưởng của Tào Đán. Cũng không ai biết quá khứ của y, cũng không người nào để ý quá khứ có bao nhiêu bối cảnh một tiểu đội chính. Thời gian dần qua, Tưởng Bách Linh nghĩ mình cũng quên đi ân oán, ai ngờ ngay tại đây, cơ hội báo thù đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

Nhưng, khi chân chính đối mặt với kẻ thù ngày nhớ đêm mong, Tưởng Bách Linh lại đột nhiên phát hiện mình cũng không mong nhìn hắn chết. Trình Danh Chấn làm việc tuy rằng tàn nhẫn, nhưng không làm mất quang minh của một hán tử. Người như vậy hẳn là nên giết ở trên cương trường, mà không phải chọn dùng thủ đoạn ti tiện như thế.

Do dự, ánh mắt của y liền bắt đầu chầm chậm lóe lên, Tay nắm chuôi đao vẫn giữ tại bên hông cũng không ngừng run rẩy. Vẫn quan sát đến nhất cử nhất động của y, Trình Danh Chấn lập tức bắt được cơ hội, cười lui về phía sau mấy bước, dựa thân vào ở vách tường:

- Hai người chúng ta không cần phải như vậy đi! Ngày đó tại Quán Đào, ta lại chưa từng đắc tội ngươi! Khỏi phải nói ngươi võ nghệ chưa chắc tốt bằng ta, mặc dù hôm nay ngươi giết ta, chỉ sợ mình ngươi cũng trốn không thoát đi!

- Đúng, giáo đầu đại nhân cho tới bây giờ chưa từng đắc tội ta, và còn chỉ điểm ta võ nghệ! Tưởng mỗ có thể có hôm nay, một nửa là nhờ ngươi ban tặng!

Tưởng Bách Linh cười lạnh, hướng phía Trình Danh Chấn tỏ vẻ “Gửi tới lời cảm ơn”:

- Nhưng nhà Lý Lão Tửu bọn họ có hài tử lớn hai tuổi đâu? Còn có lão nương sáu mươi tuổi nhà Tưởng thúc? Bọn họ có từng đắc tội giáo đầu đại nhân sao, ngươi như thế nào không chút do dự giết bọn họ?

Trình Danh Chấn bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, tựa vào trên vách tường lắc lắc đầu:

- Bọn họ cũng không phải ta hạ lệnh giết. Tình huống lúc đó ngươi cũng biết, ta bị Lâm Huyện lệnh nhốt trong đại lao, căn bản không có cách nào tiếp xúc với bên ngoài!

- Trương Kim Xưng tấn công Quán Đào, là vì cứu ngươi, đúng hay không? Sau đó Ngọc la sát, cũng làm lão bà của ngươi, đúng hay không?

Trình Danh Chấn càng biện giải, tức giận trong lòng Tưởng Bách Linh càng thịnh, thanh âm chất vấn bất tri bất giác liền cao lên, căn bản đã quên mới vừa rồi là ai cảnh cáo Trình Danh Chấn không cần hét to.

Loại biểu hiện trước sau mâu thuẫn này, khiến Trình Danh Chấn nhanh chóng suy nghĩ lại phán đoán lúc trước. Từ một khắc vào thành kia, hành động của Đậu Gia Quân vẫn làm hắn thấp thỏm lo âu. Nếu Tưởng Bách Linh thật là tự chủ trương mà nói, y dựa vào cái gì không sợ hãi như thế?

Cũng may cảm xúc dao động của Tưởng Bách Linh chỉ duy trì trong chớp mắt, rất nhanh, y liền phát giác tiếng nói của mình quá cao. Cảnh giác nhìn lướt qua về phía lụa mỏng dán lên cửa sổ, xác định mọi người gần đó đều bị chính mình điều đi, sau đó đè thấp thanh âm lần nữa, cười lạnh hỏi:

- Làm sao vậy, ngươi có tật giật mình rồi, sợ Đậu Kiến Đức giết ngươi có phải hay không? Ngươi cũng từng đối phó người khác như vậy, có phải hay không? Phải trái chính là đen ăn đen, hôm nay ngươi chết ở chỗ này, cũng coi như ông trời có mắt!

- Lời này đối với ta liền không công bằng rồi!

Trình Danh Chấn bị hoảng sợ, nhưng lời nói ra vẫn đâu vào đấy như cũ:

- Ngày đó tại Quán Đào, nếu Lâm Huyện lệnh không hại ta, ta và ngươi hai người sóng vai mà chiến, Trương Kim Xưng chưa chắc phá được thành. Coi như là Trương Kim Xưng vì cứu ta mà đến, nhưng tình huống lúc đó, không phải ta chết, chính là Lâm Huyện lệnh bọn họ chết. Ta lại dựa vào cái gì phải ngoan ngoan đem đầu của mình đưa lên. Sau khi thành phá, tuy rằng rất nhiều người vô tội bị giết, ta cũng cố gắng cứu rất nhiều người. Ưu khuyết điểm đủ để tương hỗ. Không tin, ngươi về huyện Quán Đào hỏi một chút, người già năm đó, là hận ta nhiều hơn, hay là hận Lâm Huyện lệnh nhiều hơn?

- Đương nhiên là hận họ Lâm nhiều hơn. Ngươi ngược lại rất biết thu mua lòng người!

Tưởng Bách Linh nghiến răng nghiến lợi đáp lại. Y là một hán tử ân oán rõ ràng người, không muốn nói lời bịa đặt làm bẩn lương tâm. Sau khi Trương Kim Xưng công phá Quán Đào tuy rằng giết rất nhiều người, nhưng so với Trương Gia Quân dĩ vãng nhất quán thực hiện, hành vi tại huyện Quán Đào đã tính là kiềm chế. Tuy rằng phú hộ trong thành trên cơ bản đều táng gia bại sản, nhưng đại bộ phận dân chúng thấp cổ bé họng tổn thất lại không quá lớn. Bởi vậy, đám dân chúng đều tung tin vịt là Trình Danh Chấn dùng đạo lý nuôi gà đẻ trứng để khuyên Trương Kim Xưng, đem công lao có thể còn sống sót đều ghi tạc trên đầu người thiếu niên đã từng cứu bách tính toàn thành. Cho nên sau đó Trình Danh Chấn tuy rằng thành Cửu đương gia đầm Cự Lộc, ở dân gian danh dự lại phi thường tốt.

Trong lòng Tưởng Bách Linh đều biết rõ mấy điều này, không có cách nào khác dùng cái lý do này để tru sát Trình Danh Chấn. Cười lạnh vài tiếng, y quyệt miệng bổ sung:

- Nhưng điều này cũng không thể thuyết minh ngươi không nên chết! Tai nạn ở Quán Đào thành ngươi có thể nói rằng không có quan hệ gì với ngươi. Còn Sa Hà đâu, Nam Hòa đâu, bách tính những địa phương kia cũng từng đắc tội ngươi sao? Họ Trình, chính ngươi vỗ ngực mà đếm xem, những năm gần đây bao nhiêu người vô tội bởi vì ngươi mà đã mất tính mạng! Ngươi ban đêm ngủ không yên, liền không ngửi thấy chính mình cả người đều là máu tanh sao?

Trình Danh Chấn nhìn nhìn bàn tay của mình, sau đó cười khổ thở dài:

- Đích xác, ta giết rất nhiều người. Rất nhiều người vô tội cũng bởi vì ta mà chết. Đây là lý do ngươi tới giết ta sao? Dựa theo phép tính này, thiên hạ còn có mấy người có thể còn sống?

Bình Luận (0)
Comment